Quý Thương

Chương 58: Nụ hoa (18)



Cái hồ mênh mông này nhiều năm trước đã từng là những thửa ruộng vuông vắn. Không còn biển lúa rì rào, không còn bãi ngô xum xuê như rừng rậm, nhưng những đường bờ ruộng dọc ngang vẫn giữ như xưa.

Hai người đi tắt qua một lối mòn vắt ngang, dù đã gần giờ cơm tối nhưng họ vẫn thấy lác đác mấy người ngồi bên hồ thả câu.

Mới đầu họ sóng vai bên nhau, về sau Doãn Hạo đi bên trái Quý Thương liền đổi hoa sang tay trái, Doãn Hạo lách sang bên phải anh lại ôm hoa sang tay phải.

Doãn Hạo vốn ít khi đoán ý người khác, giờ này anh chỉ muốn nắm tay Quý Thương đi vòng vòng khắp thôn Hoa Đài để khoe khoang. Nhưng nghĩ đến cảm xúc của Quý Thương Doãn Hạo lại thôi, anh sẵn lòng tôn trọng điều Quý Thương muốn.

Để kiềm chế bớt cái sự ham hố đụng tay đụng chân của mình, lại thêm lối đi giữa hồ càng lúc càng hẹp nên Doãn Hạo quyết định lùi lại, đi hàng một sau lưng Quý Thương.

Đến dưới chân núi, hai người bước lên bậc đá được chừng hơn chục mét thì Quý Thương ngừng lại. Anh chìa tay ra với Doãn Hạo đang lầm lũi đi sau mình.

Doãn Hạo không vội nắm tay Quý Thương, anh đỡ bó hoa trên tay trái Quý Thương rồi nâng tay phải Quý Thương lên để Quý Thương ôm bó hoa, sau đó lại luồn tay mình bên dưới các cành hoa để đan tay với đàn anh.

Xong xuôi, Doãn Hạo nói: “Có hoa che rồi, không ai thấy đâu.”

“Anh đâu sợ ai thấy.” Quý Thương nói.

“Thế anh…”

Quý Thương đã công khai với gia đình từ hồi cấp ba, những năm gần đây anh càng không hề giấu giếm với người ngoài, nói chung xu hướng tính dục của anh luôn ở tình trạng bán công khai. Làm gì có chuyện anh ngại dân thôn ở đây lời ra tiếng vào?

Điều anh thực sự để tâm vẫn luôn là Doãn Hạo thôi.

Doãn Hạo xưa nay thuộc trường phái hành động, nhất là những lúc anh không biết phải nói gì để bày tỏ cảm xúc thì chắc chắn anh phải “làm gì đó”.

Ráng đỏ dần chìm khuất nơi sườn núi, chút ánh sáng ban ngày rơi rớt lại xuyên qua bóng rừng xanh sẫm tìm đến hai người đang chậm rãi thả bộ.

Mái tóc đen được dát một tầng ánh kim, cặp mắt vốn nâu trở thành màu hổ phách, đôi môi hình như cũng sẫm hẳn đi. Doãn Hạo lại nghĩ đến cái điều anh đang nghĩ dở khi theo sau Quý Thương hồi nãy.

Phù Uy bảo sau khi cưỡng hôn Quý Thương anh ngã ngồi dưới đất rồi còn mặt dày mày dạn bảo môi mềm thế. Nhưng mà đến giờ Doãn Hạo vẫn chẳng nhớ được những gì xảy ra ngày hôm đó, vậy là môi Quý Thương mềm thế nào đây?

Họ đang trên đường đi cúng tế Đinh Tư Tân, đợi đến đó mới làm thì không hay lắm. Thế là Doãn Hạo dừng phắt lại, anh rút tay ra, nắm hai vai Quý Thương bắt đàn anh ngoảnh lại phía mình rồi nhanh chóng đụng môi Quý Thương một cái.

“Em làm gì vậy?” nhanh còn hơn chim non tranh mồi, Quý Thương chỉ cảm thấy môi mình bị nhón một cái, anh hoàn toàn không kịp hiểu đó là một nụ hôn.

“Làm chuyện người lớn.” Quý Thương mỉm cười lùi lại một bước, Doãn Hạo liền tiến tới hai bước rồi áp sát bên tai anh, thì thào: “Vừa xong nhanh quá, không tính nhé.”

Trông cái bộ dạng vừa sốt sắng vừa hồi hộp của Doãn Hạo, Quý Thương bật cười thành tiếng: “Nào đàn em, đàn ông nhanh quá không được đâu.”

Doãn Hạo đưa tay giữ hông Quý Thương lại, tiếng cười của Quý Thương lập tức nín bặt.

Doãn Hạo ôm eo kéo Quý Thương áp vào mình, tay kia anh giữ gáy không cho đàn anh tháo chạy. Nhưng thật ra Quý Thương đâu có định chạy, anh cũng chẳng phải thiếu nữ chưa trải sự đời, anh không chơi trò chối từ ra vẻ.

Anh đưa tay lên khẽ đụng vào bờ môi Doãn Hạo, động tác này anh từng làm trong cơn say, hồi đó anh còn phải ép mình kiềm chế chứ giờ đâu cần nữa. Anh mỉm cười, đón chờ nụ hôn.

“Tiểu Quý đấy à?” giọng trưởng thôn thình lình vang lên từ phía bậc đá sau khúc quanh.

Quý Thương lập tức xô Doãn Hạo ra.

Tốc độ nhanh như chớp, lực đẩy mạnh mẽ dứt khoát vận dụng cả võ thuật cận chiến. Doãn Hạo lảo đảo lùi liền mấy bước, thiếu điều ngã bệt xuống đất. Trong đầu anh lúc đó chỉ kịp nghĩ sau này chắc chắn không dám ghẹo Quý Thương yếu nữa.

Trong rừng khá tối, bác trưởng thôn thì đi từ trên núi xuống, bị khuất bởi khúc quanh nên lúc này bác ta hấp háy mắt hỏi lại: “Là Tiểu Quý phỏng?”

Doãn Hạo phì cười.

Quý Thương lúng túng hắng giọng rồi tiến tới chỗ bác trưởng thôn: “Cháu đây, bác gọi cháu là Tiểu Cửu đi, không thì Tiểu Thương cũng được mà.”

Bác trưởng thôn dặn hai anh em lát nữa lại nhà mình ăn cơm rồi tiếp tục đi bộ xuống núi.

Quý Thương và Doãn Hạo lên tới đỉnh núi, thấy trong đình nghỉ mát vẫn còn mấy cụ già đang ngồi. Có một bà cụ Quý Thương quen mặt, đó chính là người bác trưởng thôn dẫn anh sang hỏi chuyện Ngô Anh Tư hôm trước.

Bà cụ mắt không còn tốt lắm, thấy Quý Thương đến bà ngờ ngợ hỏi: “Ồ, là Tiểu…”

“Dạ.” thấy Doãn Hạo lại sắp cười, Quý Thương vội nói thêm: “Cháu là Tiểu Quý ạ.”

Bà cụ liền giới thiệu Quý Thương với mấy ông bà ngồi đó: “Cháu ngoại Hầu Tố Trân đấy, hồi xưa nó hay về thôn Hoa Đài lắm, các cụ có nhớ nó không, cái thằng trắng hơn cả mấy đứa con gái.”

Mấy ông bà già đều bảo lâu quá rồi không nhớ được hồi nhỏ Quý Thương trông thế nào nhưng ai nấy đều than thở nhắc chuyện bà Hầu Tố Trân.

Bà cụ thấy Quý Thương ôm bó hoa liền hỏi: “Cháu cũng lên cúng con bé nhà họ Đinh đấy hả?”

Quý Thương nhận ra bà lão dùng từ “cũng” nên hỏi ngay: “Còn ai khác cũng lên đây cúng Tư Tân nữa hả bà?”

“À phải rồi, con bé tên là Đinh Tư Tân.”

Bà lão bắt đầu chìm vào hồi tưởng, một lát sau bà mới nói tiếp, vẻ rất thương tiếc: “Tiếc quá, con bé ngoan lắm. Bao nhiêu năm rồi mà vẫn còn nhiều người nhớ đến nó.”

Bà lão quay sang chỉ về một hướng khác của đình nghỉ mát: “Mấy hôm trước cũng có người lên đây, để hoa đấy rồi đi về.”

Quý Thương và Doãn Hạo nhìn theo hướng bà lão chỉ, trên đám cỏ nơi đó có hai bó hoa đã tàn. Bông hoa khô héo, cành hoa ngả màu đen quắt lẫn vào mặt đất rừng chiều.

Quý Thương ra đó, ngồi xuống nhìn kĩ mới phân biệt được đó là một bó hoa hồng và một bó cúc họa mi.

Quý Thương đặt bó hồng ta cạnh hai bó hoa khô héo, anh trầm mặc một lát rồi đứng lên, trở lại đình nghỉ mát.

Doãn Hạo lén bấm tay Quý Thương dưới lan can đình, anh hỏi bà cụ vừa nói chuyện: “Bà ơi, bà có nhớ hôm trước ai đến cúng Đinh Tư Tân không ạ?”

“Nhớ chứ.” Bà lão đáp: “Anh con trai lớn nhà họ Đinh chứ ai. Từ hồi dọn đi nhà họ có về thôn nữa đâu, mộ hai mẹ con cũng ở nghĩa trang trên thị trấn. Để xem… phải mười mấy năm bà không gặp lại anh con cả ấy nhưng mà thằng bé chẳng thay đổi gì cả. Vẫn hệt như hồi trước, thấy mặt là bà nhận ra ngay.”

“Trí nhớ của bà tốt thật đấy.” Doãn Hạo lại hỏi: “Thế còn ai đi cùng bà có nhận ra không ạ?”

Bà lão lắc đầu: “Bà không biết, chắc là bạn học của con bé thôi. Hồi con bé mới mất cứ ngày giỗ là có mấy đứa học sinh lên đây, sau này thì vãn nhiều. Chỉ có thằng bé ấy là năm nào cũng đến.”

Trước khi rời khỏi cục công an huyện Linh Khê, Quý Thương đã xem qua hồ sơ của Hàn Huân, anh còn chụp lại một bức ảnh của anh ta trong hồ sơ.

Quý Thương đưa điện thoại di động cho bà cụ xem rồi hỏi: “Có phải anh này không bà?”

Bà lão nheo mắt nhìn một lát rồi đáp: “Đúng cậu này, ôm bó hoa hồng đỏ lắm, đúng cậu này đấy.”

Quý Thương cầm lại điện thoại, ngừng một lát anh lại hỏi: “Vậy cậu ta đi cùng với Đinh Hằng Viễn hay là mỗi người tới một lúc ạ?”

“Người lên trước người lên sau, nhưng hai anh em cùng về.”

Quý Thương nhìn sang Doãn Hạo. Trước khi rời khỏi Vân Bàn bọn họ đã hỏi chuyện Đinh Hằng Viễn, lúc ấy Quý Thương nhắc tới Hàn Huân nhưng Đinh Hằng Viễn nói anh ta không nhớ. Xét ra lúc họ hỏi là sau ngày Đinh Hằng Viễn và Hàn Huân cùng lên núi cúng Đinh Tư Tân.

Vậy tức là Đinh Hằng Viễn đã nói dối.

“Nhưng tại sao anh ta phải nói dối?” thấy Quý Thương để tóc ướt lên lầu, Doãn Hạo liền rút cái khăn anh vắt trên cổ, bắt đầu lau đầu cho anh và cùng nói về vụ án: “Vụ Vương Cảnh Bình, vụ Dịch Thiếu Thanh, còn cả vụ Trương Sấm lần này trên Vân Bàn đã xác minh được Đinh Hằng Viễn không hề có mặt trong thành phố thời điểm án mạng xảy ra. Lần nào anh ta cũng có chứng cứ ngoại phạm, anh nghĩ tại sao anh ta phải nói dối nữa?”

Quý Thương được Doãn Hạo trùm khăn mặt trên đầu xoa xoa nắn nắn, anh dễ chịu đến mức gà gật muốn ngủ, nghe một lúc anh mới sực tỉnh, do dự đáp: “Ý em là có khả năng Đinh Hằng Viễn đang bao che cho Hàn Huân à?”

Doãn Hạo vắt cái khăn mặt ẩm lên thành ghế bên cạnh, thấy Quý Thương rũ mắt trầm tư anh nhịn không được đưa tay cào cào lại mớ tóc rủ trên trán đàn anh.

Doãn Hạo đột nhiên nhận ra người họ đang bàn đến từng đóng một vai trò quá quan trọng trong cuộc đời Quý Thương, anh chột dạ hỏi: “Biết đâu không phải bao che… từ trước khi liên kết hai vụ án với nhau chúng ta cũng đã nghĩ đến khả năng có hơn một người gây án mà, đúng không?”

Ngoài đưa ra ý kiến của mình, Doãn Hạo cũng đang dò ý Quý Thương.

Quý Thương nhướn mày, ngước lên nhìn Doãn Hạo. Lúc sau anh thản nhiên gật đầu, đáp: “Đúng là có khả năng đó.”

Nỗi lo lắng phấp phỏng của Doãn Hạo tan biến ngay tức khắc, anh ngồi xuống ghế, nắm vạt áo kéo Quý Thương lại trước mặt mình, dụi đầu vào bụng Quý Thương.

Nhịp tim Quý Thương rất đều đặn, anh không hề nói dối. Nhưng Quý Thương bình tĩnh như vậy tự dưng lại khiến Doãn Hạo có đôi phần hụt hẫng, thế là hai bàn tay anh đang ôm lưng Quý Thương liền bắt đầu mất trật tự, như thể nôn nóng muốn chứng minh điều gì.

“Còn không tới mười hai tiếng, giờ mà không có thêm chứng cứ thì cảnh sát huyện Linh Khê chẳng có lý do gì để giữ người nữa. Trên đội hình sự…” Quý Thương đè lại tay Doãn Hạo: “Có tìm được manh mối gì mới không?”

Tay bị giữ, Doãn Hạo liền ra sức dụi đầu vào eo Quý Thương, qua lớp vải áo anh nhe răng cắn cắn hông đàn anh.

Quý Thương nhíu mày, theo phản xạ anh thả tay Doãn Hạo ra rồi bưng mặt đàn em, đẩy cậu chàng ra, “Đang nói chuyện nghiêm chỉnh mà.”

Hai tay vẫn đặt trên hông Quý Thương nhưng tạm thời Doãn Hạo chưa làm gì nữa, anh ra vẻ nghiêm nghị đáp: “Vừa xong lúc anh tắm em gọi về hỏi rồi, cả tổ chuyên án đã tạm dừng điều tra vụ Trương Sấm để đào bới thông tin về Hàn Huân. Trước mắt chưa có gì mới cả. IP của “Lúm đồng tiền nhỏ” anh cung cấp cũng tìm ra là của một quán net ở huyện Linh Khê nhưng thời điểm truy cập lâu quá rồi, không còn video ghi hình nào nữa. Số điện thoại đăng ký tài khoản thì hồi đó chưa bắt buộc nên cũng không có gì. Bây giờ đang soi xem xe gửi sửa ở tiệm của Hàn Huân có từng xuất hiện trong thời gian xảy ra ba vụ án hay không. Nếu có thì đội trưởng Tào xin lệnh bắt liên tỉnh ngay, xong thủ tục là giải Hàn Huân lên Vân Bàn.”

“Thế nên là…” nói xong Doãn Hạo thình lình đứng dậy, thấy Quý Thương có vẻ muốn lùi lại anh lập tức xáp tới, bàn tay đặt trên hông Quý Thương lại bắt đầu mó máy: “Anh lo lắng suông cũng chẳng ích gì, hồ sơ của Hàn Huân xem mãi rồi. Hôm nay mệt cả ngày, mai chắc còn căng hơn nữa. Hay là…”

Doãn Hạo ghé sát bên tai Quý Thương: “Hay là mình ngủ một giấc, đằng nào từ đây đến công an huyện lái xe cũng chỉ mất hai mươi phút.”

Quý Thương bất giác lùi bước đến sát tủ quần áo, trên cánh tủ có ốp gương, trong gương vành tai Quý Thương đã đỏ rực. Doãn Hạo tinh tường nhận ra ngay, bàn tay anh nôn nóng xoa xoa, nặn nặn trên lưng Quý Thương, anh cảm thấy Quý Thương rùng mình run rẩy. Quý Thương vội vã đẩy Doãn Hạo ra xa một chút, mãi một lúc sau hơi thở dần đều lại anh mới hậm hực hỏi: “Doãn Hạo, em có chắc là trai thẳng không vậy?”

“Thì đúng mà.” Doãn Hạo đáp xong liền chữa lại: “Nhưng mà với anh thì chắc chắn là không.”

“Thế… thế em không cần chuẩn bị tinh thần hả? Em không thấy cấn gì hết hả?” Quý Thương do dự nói: “Dù sao anh cũng không phải con gái, anh không mông, không ngực, người anh giống hệt em thôi. Trai thẳng thì tâm lý bị hấp dẫn anh hiểu chứ quan điểm tình dục sao em thay đổi nhanh vậy được.”

“Mình không nói chuyện lý thuyết, phải thực hành mới biết được.” Doãn Hạo gỡ bàn tay Quý Thương trên ngực mình xuống, rồi cười cười nhìn đàn anh: “Để em xem thử nào, có đúng anh không ngực không mông không nào?”

“Doãn Hạo, sao em có thể…” Quý Thương chỉ nói được đến đó, đây đâu phải đồng chí đàn em nhấp nhổm như ngồi bàn chông ở quán bar đồng tính hôm nào???

“Ham hố? Thèm thuồng? Hay là đói khát?” Doãn Hạo lại xáp tới gần Quý Thương, anh khẽ vỗ vỗ trên má rồi lần tới đôi môi Quý Thương, cuối cùng anh cười nói: “Đàn anh nghĩ nhiều quá rồi, đêm nay thì vội vàng quá, đợi em chuẩn bị đàng hoàng rồi mình…”

Hai từ cuối Doãn Hạo ghé sát thì thầm vào tai Quý Thương, làm anh giật thót như phải bỏng.

Bấy giờ Doãn Hạo mới chịu rời ra, ánh mắt anh rà dần xuống: “Đêm nay em chỉ muốn biết đôi môi này mềm đến mức nào thôi.”

Quý Thương thở phào, nghĩ thầm hóa ra chỉ đòi hôn thôi, vậy mà làm như vác súng ra trận cà nhau đến nơi làm anh hồi hộp muốn vỡ tim. Anh nhanh chóng hoàn hồn, chủ động tiến tới gần Doãn Hạo, ánh mắt anh chăm chú vào đôi môi cũng bắt đầu mấp máy vì hồi hộp của Doãn Hạo, và anh nhắm mắt tiến tới.

Và sau đó, điện thoại reo.

Ngay đúng lúc Quý Thương không màng xấu hổ bắt đầu hé miệng, dẩu môi ra…
Lời tác giả:

Đồng chí trưởng thôn ơi, gọi Quý đừng thêm ba, cho nó văn minh bác ạ.