Quý Tộc

Chương 96: Đồ ĐẰNG TỘC NHÂN NGƯ



Cả khán đài náo động, trong đó bao gồm cả Dumbledore, tất cả thành viên ban giám khảo đều đứng lên. Nhân viên giữ gìn trật tự cũng khẩn trương tiến lên phía trước, hiển nhiên trong lúc họ sắp xếp nhiệm vụ trước đó, không hề có ai tốt bụng nói cho bọn họ biết, sau khi trận đấu bắt có khả năng bọn họ phải sẵn sàng đối mặt với một con hải xà cái —— mà lúc này đây tất cả mọi người đều đang nhốn nháo không rõ, đây rốt cuộc là có ý sắp đặt hay là sơ xuất của Dumbledore.

Động tác của Moody được coi là nhanh nhất, ông ta chỉ huy tiểu đội thần sáng thuần túy chỉ đến đây để xem vui vào ngày nghỉ hiện tại lại phải bắt buộc tăng ca – dẫn đầu tiến vào nước. Trên màn ảnh, Harry cũng không kinh ngạc quá lâu, cậu ta rút ra đũa phép của mình, mọi người có thể thấy từ mũi đũa phép của cậu ta liên tiếp bắn ra vài cột nước, phần lớn thần chú đánh lên vỏ lớp da cứng rắn của hải xà không gây nên chút phản ứng nào, chỉ có một số, có lẽ là chú ngữ làm bỏng hoặc gần giống thế thì có một chút tác dụng.

"—— ở thế kỷ trước, da hải xà thường được dùng để chế tạo áo giáp tại quân đội dân gian —— vào lúc ấy, lớp da trên sống lưng hải xà là thứ gần nhất với Galloen."

Tròng mắt màu xám bạc của Draco gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ trước mặt, từ trong màn hình của Scorpio anh có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của Harry và hải xà một cách rõ ràng, Harry lại dùng một thần chú, từ cái miệng của cậu ta ọc ọc nhả ra từng chuỗi bọt khí, thần chú lần này có uy lực rất lớn, kéo theo một cột sóng nước cực lớn ở bề mặt, toàn bộ màn hình đều bị chấn động.

Hải xà vẫn quẫy cái đuôi dài của mình, cuốn lên một tầng cát đá. Dường như nó đang tìm cơ hội tới gần Harry, nhưng lại không muốn thật sự làm cậu ta bị thương —— "Xem ra chúng ta nên sắp xếp để niên cấp vị thành niên tạm thời rời rạp." Draco ý tứ giễu cợt mười phần nói, "Nhìn xem, nhà Potter từ nay về sau sẽ có được huyết thống của hải xà."

"Cậu im đi Draco." Pansy lườm anh một cái, "Sinh vật ma pháp không so với thuần huyết phù thủy cấp thấp đâu."

Draco quay mái đầu bạch kim qua, hướng quý cô Slytherin nở nụ cười giả lả, lại quay đầu, một lần nữa đem lực chú ý thả lên màn ảnh. Scorpio chú ý tới, vị bạch kim quý tộc dường như thật sự không định tiếp tục phát biểu bình luận nữa, anh bĩu môi biếng nhác dựa lên ghế, hai chân tùy ý mở ra, trên mặt khôi phục cái vẻ không biểu tình lạnh lùng bẩm sinh chớ ai lại gần.

Ở dưới đáy hồ Đen, Harry bơi thật nhanh.

Từ khi mọc ra mang và vây cá, cậu cảm thấy mình giống như một con cá thật sự, tự do lách qua kẻ hở giữa các tảng đá ngầm. Cậu lẩn trốn con hải xà phía sau, thỉnh thoảng lại chui vào trong đám bèo rong tối tăm, việc này có thể giúp cậu tranh thủ không ít thời gian thoát khỏi con quái vật xấu xí nọ. Mà lúc này, Harry nhận ra rằng mình dường như đã không đi lầm hướng.

Cậu nhìn thấy một dãi đá ngầm lớn.

Mặt trên có đồ án kỳ quái không rõ ràng lắm —— đường nét đơn giản phác họa bên ngoài vẽ nên những nhân vật cách điệu, những người đó giơ lên thứ giống như cái xiên(*), bọn họ đang chạy trốn... Sau đó, Harry vươn tay lần mò tảng đá, mặt trên phủ đầy rêu xanh trong suốt, rất trơn tay, sờ xuống dưới, quả nhiên phát hiện ở nơi không thể nhìn tới phía dưới đá ngầm còn ẩn giấu những thứ khác.

(*) cái đinh ba của hải vương ấy -.-

Mặt nước xung quanh thực yên tĩnh.

Con hải xà cái từ bỏ rồi sao?

Được rồi, bất kể như thế nào... Harry nhìn nhìn bàn tay cố ý dụng một bùa không thấm nước ở bề mặt, lần xuống dưới, cậu không muốn mất thời gian.

Phần đồ án tiếp theo là có một người dẫn đầu đưa những người chạy trốn tới bờ biển... Có lẽ là bờ biển đi, bởi những kí hiệu đơn giản hình cuộn sóng dường như tượng trưng cho nguồn nước. Hửm, nhìn xem đây là cái gì! Gryffindor kinh ngạc trợn tròn mắt, không dám tin mà vươn tay lau lau mặt đá ngầm, màu sắc của đồ án nọ như trước không thay đổi, Harry hít sâu một hơi —— đương nhiên ở trong hồ cậu chỉ có thể là uống một ngụm nước lạnh ——

Màu tóc của người dẫn đầu kia thế nhưng lại là màu đỏ riêng biệt.

Tóc đỏ, có thể gợi đến cái gì đây?

Ở trong giới phù thủy Anh quốc, mái tóc đỏ là đặc trưng rõ ràng nhất của nhà Weasley.

Cho dù đây chỉ là một sự trùng hợp, mình cũng phải nói cho Ron biết. Harry âm thầm quyết định chủ ý, chuyện này thật sự là quá kinh người! Xoay người hướng bốn phía sờ sờ, Harry kinh hỉ phát hiện sau bức họa này còn có phần tiếp theo, vì thế đạp hai chân, cựa mình lần thứ hai trầm xuống, lúc này đây, cậu gần như đã ghé vào trên mặt cát dưới đáy hồ, để có thể thấy một bức họa cuối cùng —— người có mái tóc đỏ kia cho những người đi theo anh ta ăn thứ gì đó, sau đó... Hử, kỳ quái? Ở giữa có một bức họa cố tình bị phá hủy, ngay sau bức họa bị phá hủy đó vẽ chính là những người kia – đã mọc ra đuôi cá, đang sinh sống dưới nước.

Sau đó là liên tiếp những bức tranh hoàn toàn đã bị hủy.

Harry rút đũa phép, nỗ lực muốn thử dùng chú ngữ phục hồi, ngay lúc này, tiếng hát quen thuộc, tuyệt đẹp vang vọng kia lần thứ hai vang lên:

[... Đến đây đi, dũng sĩ. Đừng trì hoãn nữa, thời gian đã trôi qua một nửa.

Hãy nắm chắc thời gian, nếu ngươi không muốn thứ mình tìm kiếm mục nát ở nơi đây.]

Harry cắm đũa phép về lại trong áo chùng, bắt lấy tảng đá lấy đà bơi lên trên, cậu biết, khoảng cách của chính mình với nơi nhân ngư tụ tập đã không còn bao xa.

Mà ngay lúc sắp rời khỏi đám bèo rong hỗn độn, một thứ lạnh lẽo, mang theo vảy mỏng cùng móng tay sắc nhọn, chặt chẽ bắt lấy mắt cá chân cậu. Harry trong lòng mãnh liệt cả kinh, cái loại cảm giác lạnh lẽo này xộc thẳng từ mắt cá chân đến trái tim, máu trong người tại một khắc đó đều như chảy ngược, Harry cứng ngắc nhìn lại, một cái đầu sù sì đối diện, đồng thời khè khè giương răng nanh với cậu.

Hải xà không thích ma pháp đâu.

Giọng nói tràn ngập cưng chiều của Hagrid như vang ngay bên tai.

"Vậy đến đây đi!" Harry hé miệng nói, từ trong miệng của cậu lại phả ra một đường bọt khí, dòng nước lành lạnh tuồn qua mang cá —— cảm giác kia thật tuyệt, Harry giơ lên đũa phép, đối với đầu của hải xà, thay phiên dùng mỗi một chủ ngữ cậu biết đến, hoặc cũng có thể là chú ngữ quen dùng ——

"Flagrate (Đánh dấu)!" Cột nước màu đỏ mang theo hơi thở nóng rực làm cho người ta sợ hãi tập trung về bụng hải xà, nó phát ra tiếng gào đau đớn, buông lỏng Harry ra, giống như một con rắn bình thường khi bị công kích mà cuộn chặt đuôi giãy dụa, Harry kinh ngạc nhìn đũa phép trong tay, không nghĩ tới một cái bùa đánh dấu lại có hiệu quả tốt như vậy: cái này có thể châm lửa trên một vật thể, đốt thành hình dạng ta mong muốn, để làm kí hiệu hoặc là dùng khi công kích.

Không lưu lại lâu, cậu xoay người nhanh chóng bơi về phương hướng nơi tiếng ca truyền đến.

Giống như là vì các dũng sĩ dẫn đường, tiếng ca của nhân ngư từ khi lần đầu tiên vang lên đến nay, thì chưa từng đứt đoạn.

Ca từ của chúng đã thay đổi, chuyển thành một nội dung kì quái khác, đến mức khiến người nghe không thể hiểu nỗi, như vầy nè [Nếu lựa chọn rời đi, thì vĩnh viễn đừng trở về nữa], dời, càng nghe càng thấy nên hát cái này cho mấy gã đàn ông phụ tình nghe, xem ra mỹ nhân ngư đang hát này gần đây mới thất tình à?

Lạc đề nghĩ, Harry vô mục đích nhìn khắp xung quanh.

Đột nhiên, trong phạm vi tầm mắt của cậu, thình lình xuất hiện rất nhiều ngôi nhà thô bằng đá, tạo hình bên ngoài giống như vỏ ốc sên, còn có hoa viên nho nhỏ, đủ loại đá san hô linh tinh cùng thảm thực vật dưới nước mang màu sắc rực rỡ —— thú vị nhất chính là, Harry phát hiện ở mỗi cửa nhà đều xích một con Grindylow nhỏ. Mà bên ngoài mỗi một căn nhà như vậy đều có tốp năm tốp ba mỹ nhân ngư cao lớn lưu động —— trông bọn họ cực kì giống trên sách giáo khoa, không xinh đẹp, làn da bởi vì hàng năm sinh hoạt tại đáy hồ (có lẽ còn do chủng loại thực vật nữa) mà biến thành một loại màu xám rỉ khó coi, tóc tai thì lộn xộn, có màu xanh xẫm, có màu vàng, Harry có lòng xem xét một chút, không thấy cái loại màu đỏ như trên mặt đá.

Những người cá đó đang nhìn cậu, khe khẽ nói nhỏ, cũng không xông lên làm ra hành động công kích gì với cậu cả.

Harry cảnh giác giảm nhỏ đi biên độ động tác khi di chuyển, đảm bảo tay phải của mình không cách túi áo cất đũa phép quá xa. Lại bơi tới trước một chốc, sau khi rẽ qua một khúc ngoặt, tiếng ca của nhân ngư cuối cùng cũng trở nên rõ ràng hẳn.

Cậu tới một nơi na ná như một quảng trường nhỏ. Nơi đó tụ tập hơn mười hai con nhân ngư —— trong đó nam nữ đủ cả, bọn họ nâng trường mâu và xiên ba(*), thấy Harry đến cũng không có khe khẽ nói nhỏ, hệt như luôn luôn chờ đợi ở đây. Harry nhìn thấy một nhân ngư giống cái đang ca hát, nàng vẫy cái đuôi màu vàng kim, đang di chuyển. Mà phía sau người nàng, chính là Ron – đang bị một sợi dây thừng cột chặt lấy, bên người Ron là Hermione, tiếp đó là Cho Chang, bên cạnh Cho Chang là một cô bé mà Harry không biết, từ màu tóc vàng đó nhìn ra... Được rồi, đó nhất định là em gái nhỏ của Fleur Delacour. Bọn họ khép hai mắt, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua không tốt chút nào.

(*) tam xoa = cái xiên ba nhánh = đinh ba -.-

Harry nhìn nhìn chung quanh, không hề thấy những dũng sĩ khác.

Nhân ngư giống cái kia nhìn thấy Harry, liền ngừng di chuyển, lại vẫn cất tiếng hát như trước.

Dưới ánh mắt sắc sảo thận trọng của Harry, nàng vẫy đuôi, bơi hướng Ron, hai tay trườn lên cổ Ron còn không hề hay biết gì, đem mặt kề sát vào, tiếng ca du dương từ trong miệng nhân ngư truyền ra ——

[Hãy đi đi, ngươi không thuộc về nơi này.]

Harry thấy hai má Ron từ tái nhợt biến thành màu xanh thê thảm —— kia thật đúng là xanh thê thảm, tưởng chừng còn mang theo cả hiệu quả 'ánh huỳnh quang' nữa kìa.

Đến đây đi cô nương, bộ dáng của cô dọa đến bạn tốt của tôi rồi kìa. Harry rút ra đũa phép, một trụ nước liền bắn vụt về phía dây thừng trói giữ Ron, cái cô nhân ngư giống cái ôm Ron nọ giống như bị kinh hách, mãnh liệt rụt lui lại, phực một tiếng, dây thừng trên người Ron rất nhanh đã đứt rời, thằng cha tóc đỏ khôi phục tự do vô ý thức mà hướng lên trên phiêu động.

Một con cá mập hung mãnh bỗng nhiên vọt ra từ trong đám hải tảo bên cạnh, dọa đến cả Harry cùng đại đa số nhân ngư nhảy dựng (cứ việc chúng nó nhìn qua phi thường nghi hoặc muốn biết vì sao trong hồ nước chúng nó sinh sống lại có cá mập). Nhưng mà rất nhanh, khi phát hiện cá mập đang cắn tay áo Ron đem cậu bạn đưa đến bên cạnh mình, Harry thành công nhận ra, đó là Victor Krum.

Harry đành phải phẫn nộ rút tay từ trên đũa phép về, làm cái dấu tay tỏ ý cám ơn.

Con cá mập đó trông chả thèm để ý đến cậu, xoay người đi bắt đầu cắn xé đây trói trên người Hermione —— thật quá tùy tiện mà, khiêu vũ một cái cũng có thể trở thành bảo vật à? Bộ pháp thuật chơi trò hoàng tử cứu công chúa còn chưa đủ nghiện rồi chắc? Harry bừng tỉnh đại ngộ, rốt cục biết vì cái gì lúc trước Snape muốn tìm Scorpio, đoán chừng là vị Slytherin bé nhỏ cực kì phẫn nộ làm ra phản kháng —— nếu không thì nay cái vị trí Ron ở chính là của thằng nhóc đó rồi.

Harry nhếch miệng cười hắc hắc, khiêng Ron bơi trở về.

Cho Chang cùng cô bé kia được cậu giải trói, giao cho thủ lĩnh nhân ngư mang vẻ nghi hoặc trên mặt —— sau khi Harry chỉ chỉ cổ tay cô nhỏ bị cột đến đỏ lên, đối phương liền làm ra cái vẻ bừng tỉnh đại ngộ vậy đấy.

Về phần vì sao không mang theo bọn họ đi cùng...

—— Đừng có nói giỡn chớ, Dumbledore đương nhiên không thể nào thật sự để con tin "báu vật" bị chết đuối sau một giờ hết, ai lại chơi kiểu đó, đứa ngốc cũng biết nữa là.

Khi mà ánh sáng càng ngày mở rộng, thời điểm mắt thấy có thể lập tức trồi lên khỏi mặt nước, Harry dần dà bắt đầu cảm thấy hiệu lực của cỏ mang cả yếu dần, di chuyển của cậu trở nên thiếu linh hoạt, hai chân bắt đầu run lên, hô hấp trở nên khó khăn... Có điều cũng may, đã sắp tới nơi rồi. Harry yên lặng nghĩ, theo bản năng cúi đầu mắt nhìn Ron bị mình kẹp một bên.

Vừa nhìn liền khiến cậu sợ hãi, sặc vào một hơi nước lạnh —— bây giờ là bị sặc thật đó.

Làn da trên phần cổ Ron giống như mạch máu bạo phát, dấu vết màu xanh giăng đây trên cổ cậu ấy hệt như mạng nhện.

Hai mắt bị sặc ra nước mắt, không kịp nhìn thêm một cái, khục khục một tiếng, cùng với ho khan kịch liệt, Harry phá nước nổi lên.

Lau mắt cẩn thận nhìn Ron, lại phát hiện trên cổ tên đó cái gì cũng không có, vẫn là bộ dáng nguyên bản. Mà Ron, tại lúc Harry từ trong nước chui ra cũng tỉnh lại, cậu ta ù ù cạc cạc nhìn đám người reo hò xung quanh, sau đó đạp nước, nhìn bên người – thằng bạn Harry đang ho khù khụ đến thở hổn hển, vô tội mà toét miệng, mái tóc hồng đặc trưng của nhà Weasley dán lên gò má cậu ta, tàn nhang dưới ánh mặt trời càng có vẻ rõ ràng, cậu ta vỗ vỗ bả vai bạn tốt, ung dung hớn hở nói: "Hi, bồ tèo, hoàn thành hạng mục không tồi ha!"