Quỷ Vương, Đuôi Của Ngươi Rơi Rồi

Chương 2



2

Tôi sai rồi, sai ở chỗ đã nằm trên giường đọc tiểu thuyết, sai ở chỗ đi ngủ không chịu đội mũ bảo hiểm để điện thoại đập đến mức bị xuyên không.

"Mặc dù thời gian có lẽ còn nhiều, nhưng vẫn cần chuẩn bị trước. Mở ra cánh cửa đến một thế giới khác cần rất nhiều linh lực, chỉ dựa vào sức mạnh của một mình ta còn lâu mới đủ."

Hắn nhìn tôi, ý muốn bảo tôi cũng phải cố gắng tu luyện, sau này có thể cùng hắn hợp lực.

Hai da, cái giá phải trả cho việc nằm trên giường nghịch điện thoại là quá đắt.

Vừa lúc tôi đang đấm ngực hối hận thì cửa đột nhiên bị đẩy ra, vài cô nương trẻ tuổi lo lắng đứng ở cửa, một người nói trong số họ nói: “Sơn chủ thứ lỗi cho ta, Y Ni đáng lẽ không nên vào nhà trên cây khi chưa được cho phép, nhưng các vị binh khách đều đang đợi người, các vị trưởng lão cũng đang thúc giục."

Binh khách nào? Tôi ngơ ngác nhìn Bạch Chi.

“Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi thành thân đây.” Hắn cười với tôi rồi đi theo Y Ni.

Thành, thành hôn?

Tôi nhớ ra rồi, đêm nay là đêm tân hôn của hắn và nữ chính!

Xích Vĩ vào động quỷ vào ngày nam nữ chính thành hôn, tệ hơn nữa đêm nay Bạch Chi sẽ bị nữ chính đâm vào ngực, hủy hoại gần hết tu vi!

Nữ chính Tống Chi cũng chẳng ngây thơ trong sáng gì, nàng ta đến Ngộ Quy Sơn là để báo thù, lúc này vẫn chưa yêu Bạch Chi.

“Bạch Chi!” Tôi đuổi theo ra cửa, nhưng cả đám người bọn họ đã cao chạy xa bay rồi.

Nhất định phải ngăn Tống Chi làm vậy.

Tôi đuổi theo hướng Bạch Chi đã đi, chạy được hai bước, tôi chợt nghĩ nữ chính vì nhát dao này mà yêu Bạch Chi, chẳng phải sự can thiệp nông nổi của mình sẽ phá hỏng mối quan hệ của họ hay sao?

Nhưng tu vi của Bạch Chi bị huỷ, hắn làm sao có thể giúp tôi mở cửa được?

Tôi phải suy nghĩ cho thật kỹ, Tống Chi giết Bạch Chi là vì sự hiểu lầm quá sâu đậm, nếu giải quyết được hiểu lầm thì hai người họ vẫn ở bên nhau, Bạch Chi sẽ không phải gánh chịu đao này!

Trong đầu tôi chợt nảy ra một ý, vừa đuổi theo Bạch Chi tôi vừa cố gắng nhớ ra hiểu lầm giữa họ trong nguyên tác là gì.

Đáng tiếc tôi không kế thừa được tu vi của Xích Vĩ, chỉ có thể chạy một mạch đến chính điện nơi bọn họ thành hôn, phải mất gần nửa giờ băng qua các con đường ngoằn ngoèo.

Ngộ Quý Sơn sơn chủ thành hôn là thời điểm thịnh thế của toàn thiên hạ, tôi vừa chạy tới chính điện, một biển người đã ngồi sẵn ở đó, náo nhiệt vô cùng.

Trời chạng vạng tối dần, bọn họ sắp sửa bái đường, nhớ tới trong sách lúc phu thê họ vái lạy nhau, trong ống tay áo của Tống Chi phát ra một tia sáng, tuy nhát đao đó không trúng người tôi nhưng cũng khiến ngực tôi thấy ớn lạnh.

Tôi vén váy lên rồi lao vào trong, chưa được hai bước, một bàn tay đột nhiên đặt ngang trước mắt tôi.

"Tiểu sơn chủ đang muốn làm gì?"

Y Ni lạnh lùng nhìn tôi, cứ như thể muốn dùng ánh mắt đó ghim chặt tôi tại chỗ.

"Ta có việc gấp, để ta đi vào trong đó!"

Nàng ta hừ một tiếng nói: "Ngươi định phá hỏng hôn sự giữa sơn chủ và Chi Chi sao? Nhảy xuống vách đá không thành, giờ lại đến đại điện làm loạn hả? Hôm nay ta tuyệt đối không cho ngươi vào."

Hở?? Nàng ta không phải là thị nữ sao? Làm sao có thể trực tiếp ngăn cản Xích Vĩ?

Cũng tại Xích Vĩ, bình thường quá độc đoán không được lòng ai, làm người thì nên dùng sự chân thành đổi lấy tấm chân tình.

Tôi đá Y Ni cái cái, đằng nào chương sau nàng ta cũng chẳng còn, kệ nàng ta đi.

"Từ đã!"

Tôi lao vào chính điện, hai người họ đang khom người hành lễ bái đường, tay của Tống Chi đã đút vào trong tay áo.

"Chi Chi đừng!"

Thấy vậy, hai người đàn ông to lớn đứng dậy, tôi chưa kịp tới chỗ Bạch Chi thì bị họ chặn lại.

Tống Chi nghe thấy tiếng động thì khựng lại, ngạc nhiên nhìn tôi, nhưng tay vẫn đút trong ống tay áo.

Bạch Chi sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên vẻ trách móc, trầm giọng hỏi: "Tiểu Vĩ, ngươi định làm gì?"

"Ta … … "

Nếu vạch trần Tống Chi tại trận, e rằng sẽ làm mọi người khó xử?

Tôi vừa đẩy mấy người chặn mình ra, vừa nhìn Tống Chi la lên: "Chi Chi, ta muốn nói chuyện riêng với ngươi!"

Tống Chi nhíu mày nói: "Giữa ta và ngươi thì có gì để nói với nhau cơ chứ?"

"Là chuyện có liên quan đến cha ngươi … "

Tôi còn chưa dứt lời, đã nghe thấy ngoài cửa vang lên một tiếng nổ lớn, mấy người đồng thanh kêu lên, tôi quay đầu lại, một trận gió mạnh ập vào, những người trước cửa lập tức bị ngã nhào xuống đất, hai người đàn ông mạnh mẽ vốn đang giữ tôi cũng phải rút tay ra để che mắt lại.

Trong lúc hỗn loạn, có người hét lớn: "Quái, quái vật đến rồi!"

Quái vật nào?

Tôi mở mắt ra, thấy một đám mây đen theo cơn gió mạnh ập đến, khi đáp xuống liền biến thành mấy người đàn ông mặc đồ đen, người cầm đầu chính là Tân Dung.

"Hôm nay thật náo nhiệt."

Gió ngừng thổi được một chút, Tân Dung khẽ mỉm cười, tự do bước về phía trước, trong đại điện không ai dám ngăn cản hắn ta.

Tôi nhìn hắn tiến lại gần, đầu như muốn nổ tung, cái này, cái này không đúng, đây rốt cuộc là tập nào vậy? Lẽ ra hắn ta không nên đến mới phải chứ!

"Ngươi đến đây làm gì?"

"Ngươi đến đây làm gì?"

Tôi và Bạch Chi gần như đồng thanh hỏi câu này.

Tân Dung đứng vững, nói: "Ngộ Quy Sơn sơn chủ thành hôn, ta tới đây đương nhiên là để tặng lễ vật."

Sau khi nói xong, hắn ta lại nhìn tôi chằm chằm và hỏi: "Ngươi nói xem có phải vậy không?"

Hỏi, hỏi tôi làm gì chứ? Tôi chột dạ lùi lại, chuyện đó, chuyện giữa Xích Vĩ với hắn thì có liên quan gì đến tôi, không tính...

Bạch Chi nhíu mày, vươn kiếm chĩa vào Tân Dung nói: "Nhưng không biết món quà quỷ vương tặng là gì? Ngộ Quy Sơn chỉ là một gia tộc nhỏ, e rằng khó mà kham nổi. "

"Một món quà lớn."

Tân Dung lạnh lùng nói ra những lời này, đưa tay lên không trung tạo ra một thanh kiếm băng, hẩy tay một cái thanh kiếm trong nháy mắt đâm tới, Bạch Chi không kịp phòng vệ, bị cú đánh này của hắn ta hất lùi ra sau mấy bước.

"Tân Dung! Ngươi đừng có mà quá đáng!"

Đại sảnh một phen náo động, người của các môn phái lần lượt rút kiếm xông về phía Tân Dung, những người áo đen do Tân Dung mang đến, một biến thành hai, hai hoá thành bốn, cứ thế tạo ra vô số hình thù cùng đánh nhau với họ.

Đầu óc tôi rối bời, không giúp được gì, chỉ biết nấp sau lưng Bạch Chi nhìn Tân Dung mà hét lên: “Ngươi, ngươi đừng có mà làm bữa!”

"Làm bừa cái gì?"

Hắn ta nhướng mày, một ngọn lửa đen từ trong tay bốc lên, hắn ta vung chưởng tấn công Bạch Chi, tôi vội nhắm mắt ôm lấy đầu, đợi một lúc, những ngọn lửa đã tắt, tôi không bị đánh trúng người.

Trong cơn hoảng loạn, tôi nghe thấy tiếng con dao được tuốt ra khỏi vỏ.

Âm thanh ấy thật gần, ai đang rút dao?

Tôi vội mở mắt ra, thấy Bạch Chi đang ở phía trước ngăn Tân Dung, Tống Chi đứng phía sau Bạch Chi, tay cầm dao, mặt đầy vẻ căm hận đứng nhìn vào bóng lưng hắn.

Không phải chứ? Bây giờ mà cũng còn ý định muốn giết hắn?

Tống Chi vung tay, định đâm một đao vào lưng Bạch Chi.

“Bạch Chi!” Tôi không kịp suy nghĩ, lao tới chộp lấy con dao, nhưng Tống Chi không rút lại, trong lúc giằng co vai của tôi đau nhói, bị cắt một đường rất sâu.

"Tiểu Vĩ!"

Bạch Chi quay lại đỡ lấy tôi rồi kinh ngạc nhìn con dao trên tay của Tống Chi.

Tân Dung cũng rút tay về, thấy tôi đang bị trọng thương, ánh mắt hắn ta trở nên tối sầm, tha cho Bạch Chi, hắn ta rút kiếm đâm sang Tống Chi.

Động tác của hắn ta nhanh đến mức tôi không nhìn rõ, nhưng Bạch Chi phản ứng rất nhanh, theo bản năng hắn thả tôi ra, xông tới cứu Tống Chi.

Tôi té sấp mặt xuống đất bởi cú đẩy của hắn, té đến nổi đầu óc quay cuồng.

"Dừng tay, các người đừng đánh nữa … "

Ai đó mau mau đến cứu tôi đi có được không, tôi sắp bị giẫm chết rồi.

Chắc vì người mình yêu gặp nguy hiểm, Bạch Chi nổi cơn phẫn nộ, vung tay chưởng một chưởng khiến Tân Dung lùi về phía sau mấy bước.

Tân Dung dừng lại, lùi tới cạnh tôi.

Chắc là hắn ta cảm thấy đánh không lại, nên không muốn đánh với Bạch Chi nữa, chỉ nghe nói: "Trong ngày đại hỷ thế này, sao Bạch sơn chủ lại nổi nóng như vậy chứ? Quên đi, bổn tọa cũng mệt rồi, đi trước một bước đây, hẹn so tài vào một ngày khác."

Bạch Chi đỡ Tống Chi ra phía sau, giơ kiếm nói: "Chờ một chút, ngươi đã nhiều lần đắc tội với Ngộ Quy Sơn ta, rốt cuộc là ngươi có ý gì?"

Tân Dung cười khiêu khích nói: “Ta làm gì cũng theo sở thích của mình, làm gì có ý gì đâu.”

“Ngươi…” Bạch Chi sắc mặt tối sầm: "Ngươi thật hiếp người quá đáng, hôm nay ngươi đừng mong sống sót thoát khỏi Ngộ Quy Sơn này!”

“Ồ?” Tân Dung lui về phía sau hai bước, trong đại sảnh đột nhiên nổi lên một trận gió lớn, khiến mọi người hầu như không mở được mắt.

"Bổn tọa mà muốn đi, không ai có thể ngăn cản được."

Hắn ta vứt kiếm lùi vào trong cơn gió, không biết trong đầu hắn ta đột nhiên nghĩ tới cái gì mà liếc nhìn tôi một cái, sau đó xòe tay ra nói: "Đến cũng đến rồi, không thể cứ tay không mà đi phải không?"

Hở? Theo bản năng tôi lùi lại.

Một cơn gió mạnh ập đến, trước khi tôi kịp phản ứng thì đã thấy mình bị cuốn lên và bay vút trên cao.

"Tiểu Vĩ!"

Tân Dung tốc độ cực nhanh, Bạch Chi đuổi theo, trong chốc lát nhỏ như con kiến rồi biến mất dưới đám mây.

Nhìn những đám mây đang bồng bềnh trước mắt, lòng tôi như thể có hàng vạn con ngựa đang phi trên thảo nguyên.

Thật biết đùa? Hôm nay tôi đã được bế và bay trên bầu trời hai lần!

Mục đích của việc xuyên sách là muốn tôi làm gì? Mở đại hội thể thao hả?!

Tôi khí vận đan điền, gầm lên giận dữ: "Ngươi thả ta ra!"

Tân Dung rõ ràng đã bị giật mình, nhướng mày nói: "Ngươi thật sự muốn ta buông tay?"

Tôi choáng váng, dưới chân là vực sâu, nếu hắn ta buông tay, tôi chẳng phải sẽ rơi xuống nát banh như một ổ bánh mì thịt sao?

"Thôi, thôi thì... "

Ai bảo mình đang bị người khác khống chế, phải nghiến răng nghiến lợi mà chịu đựng thôi, tôi như một con chim nhỏ rúc vào lòng hắn ta, ưỡn ngực nói: "Không không không, người ta chỉ đùa thôi mà."

Hô hấp của hắn ta trong chốc lát trở nên chậm lại, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng hình như tôi nghe được tim hắn ta đập nhanh hơn một chút.

Chắc là do ở độ cao này nên thiếu oxy.