Quỷ Vương, Đuôi Của Ngươi Rơi Rồi

Chương 6



Tôi quyết định nấu cho Tân Dung một bữa ăn thịnh soạn, không có chuyện gì mà một bữa ăn ngon không giải quyết được, nếu có thì đó là hai bữa ăn ngon.

Tôi kéo theo hai người lực lưỡng rửa rau cùng mình, A Tứ thái thịt, thái một hồi, A Tứ buồn bã nhìn hai tay của mình nói: "Ngươi biết hai tay của ta quý giá như thế nào không, ngoại trừ dược thảo ra chưa đụng tới cái gì đâu."

Tôi nói: “Ôi, chặt nhanh lên, lát nữa còn phải nhổ lông vịt đấy”.

“Được rồi.”

Tân Dung đi hai tiếng đồng hồ, lúc trở về tôi đang dọn bát canh vịt cuối cùng lên, hắn ta bước ra từ trong cơn gió, đáp ngay ở cửa.

Tôi chạy tới đón hắn ta: "Thế nào? Bạch Chi có anh hùng cứu mỹ nhân chưa?"

“Ừm”, hắn ta nói: "Xem ra sau lần gây chuyện hôm nay, tình cảm giữa hai người họ sẽ được hâm nóng lên rất nhiều."

“Tại sao?”

Hắn ta giễu cợt nói: "Bạch Chi thật ngốc, không tiếc thân mình đỡ kiếm cứu nàng ấy, dù là ai đi nữa, nhất định cũng sẽ động lòng."

Tôi sửng sốt, vội hỏi hắn ta: "Bạch Chi dùng thân mình đỡ kiếm? Hắn không sao chứ?"

Nụ cười trên mặt Tân Dung hơi nhạt đi, hắn ta hỏi: “Ngươi rất quan tâm đến hắn à?”

“Vớ vẩn! Dĩ nhiên là ta …”

Nụ cười của hắn ta hoàn toàn biến mất.

Tội lỗi quá đi, Bạch Chi, ngươi nhất định không được xảy ra chuyện gì đó!

Tôi ném cái nồi trong tay, cầm kiếm chạy đi, Tân Dung túm lấy tôi, trong mắt chợt hiện lên một vẻ lạnh lùng: "Ngươi muốn đi?"

“Ngươi thả ta ra!

Hắn ta siết chặt hơn: "Xích Vĩ, Bạch Chi đối với ngươi rất quan trọng sao?"

Tôi dùng sức đẩy tay hắn ta: "Đương nhiên là quan trọng!"

Không có Bạch Chi tôi làm sao trở về, chết tiệc, ở với hắn ta mấy ngày mà tôi lại quên mất Tân Dung có thù oán với Bạch Chi.

Hắn ta sửng sốt một chút, trong ánh mắt ẩn chứa chút khó tin, chậm rãi nói: "Lúc đầu ngươi nói ngươi phải lòng ta, ngươi sẽ giúp ta đối phó Bạch Chi, tất cả chỉ là dối trá đúng không?"

Tất cả đều lừa dối hắn ta chứ gì nữa? Xích Vĩ hay là tôi đều không thể giúp hắn ta đối phó với Bạch Chi.

Tôi nghiêm túc hỏi hắn ta: “Nói cho ta biết, rốt cuộc Bạch Chi có bị thương nặng không?”

Hắn ta cau mày nói: "Nếu ta nói hắn sẽ chết thì sao?"

“Vậy thì ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi.” Tôi lạnh lùng đẩy hắn ta ra: "Buông ta ra.”

Hắn ta không định buông tay, ngược lại còn kéo tôi lại gần hơn, có chút lo lắng nói: “Không cho phép ngươi đi!”

Tôi dồn sức, giơ cùi chỏ đấm mạnh vào ngực, hắn ta rên rỉ ôm ngực đau đớn, máu đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng.

Tôi sửng sốt, tuy tôi cũng hơi mạnh tay nhưng không đến mức như thế, cũng may hắn ta đã buông tay, tôi nhân cơ hội đó niệm chú rồi nhảy lên kiếm.

Tân Dung lau vết máu trên khóe miệng, thở hồng hộc nói: “Xích Vĩ, nếu ngươi rời đi rồi thì đừng mong lấy lại phần hồn phách kia.”

Hắn ta đang đe dọa tôi?

“Tùy ý ngươi đi, ta không cần nữa!

Tôi xoay người bay vào biển mây, lao tới Ngộ Quy Sơn, Bạch Chi, ngươi phải cố lên!

7

Tôi bay cực nhanh, chưa đầy nửa giờ đã về đến Ngộ Quy Sơn, hình như trên núi có dựng rào chắn, may mắn là tôi bay nhanh vào trong trước khi rào chắn đóng lại.

Khi tôi tiếp đất, tôi gần như không thể thắng lại, loạng choạng và ngã xuống đất, lăn một vòng.

Trước mặt là một đám người hỗn độn, các tiểu đồ đệ trong tay đang cầm binh khí chạy tới chạy lui, như thể họ đang đối mặt với một kẻ thù lớn.

Tôi bắt lấy một tên, hỏi: “Bạch Chi ở đâu?”

Tiểu đồ đệ hoảng sợ nói: "Sơn chủ đang trị thương ở Phong Vũ lâu!"

Tôi thả tên đó ra rồi chạy đến Phong Vũ lâu, chắc là do Tân Dung đến quậy tưng bừng nên đám đại đệ tử đang chỉ đạo mọi người kiểm tra kỹ xem có tàn dư của ma tộc ẩn nấp không.

“Tiểu sơn chủ, sao bây giờ người mới trở về! Người có biết sơn chủ người ấy...”

Một đệ tử hốt hoảng chạy tới, tôi sửng sốt, chẳng lẽ tôi trở về quá muộn, Bạch Chi đã...

“Bạch Chi!” Tôi một đạp đá tung cửa, chỉ thấy Bạch Chi đang ngồi ngay ngắn giữa phòng, đang trị thương cho mười mấy tên đệ tử nằm trên mặt đất.

Vết thương của hắn có vẻ còn nhẹ hơn cú sốc mà tôi gây ra khi đá tung cửa bước vào.

“Tiểu Vĩ?” Hắn lấy lại tinh thần, đứng dậy lo lắng hỏi: “Ngươi vẫn chưa gặp Tân Dung phải không?”

Tôi lắc đầu, nhìn trái nhìn phải, đây đâu có giống như lời Tân Dung nói là hắn đã chết.

“Ngươi không bị thương?”

Hắn cười trấn an, phủi bụi trên vai và nói: “Chỉ là một cú đá thôi, không sao đâu”.

Tim tôi lỡ nhịp, Tân Dung hoàn toàn không hại hắn? Vậy thì tại sao hắn ta lại nói những lời đó? Đang thử tôi sao?

Bạch Chi thấy biểu hiện của tôi không bình thường, quan tâm hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

“Ta, ta ổn.”

Tôi định thần lại, hỏi: “Chi Chi có sao không?”

“Nàng ấy bị thương nhẹ, ngất đi rồi.” Bạch Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Nói ra cũng lạ, Tân Dung túm lấy Chi Chi mà không làm gì cả, cứ như đang chờ ta đến cứu vậy, nhưng sau khi ta đến, mọi chiêu đánh của hắn ta đều là giả, chưa đánh được mấy chiêu hắn ta đã bỏ chạy, không biết mục đích cuối cùng của hắn ta là gì ”.

Tân Dung làm y như lời tôi, vài đòn nhử rồi bỏ chạy, không làm Bạch Chi bị thương, cũng không đánh nhau với hắn, nhưng tôi lại không tin.

Tôi bực bội cắn môi, trong lòng rối bời. Vừa rồi nghe tin Bạch Chi bị thương, đầu óc tôi như đông cứng lại, quên mất Tân Dung trước giờ luôn chính trực, cũng không nhìn ra được là hắn ta đang thử mình.

Rõ ràng là hắn ta thấy tôi quá quan tâm đến Bạch Chi, cố ý chọc giận tôi mà thôi, tại sao tôi lại không nhìn ra, tại sao hắn ta lại nói những lời như vậy.

Tôi thậm chí còn đánh hắn ta bị thương, tôi thật ngu ngốc!

Không đúng, với khả năng của mình làm sao tôi có thể đánh hắn ta bị thương đến mức đó?

Tôi túm lấy Bạch Chi, hỏi: "Vừa rồi các người đánh nhau có dữ dội không? Ngươi đánh trúng hắn ta rồi?"

Bạch Chi nói: "Làm sao có thể, bọn ta chẳng đánh được mấy chiêu."

Không phải Bạch Chi đánh hắn ta, chẳng lẽ hắn ta đã bị thương từ trước?

Tôi chợt ngộ ra, mọi chuyện đều đã rõ, chả trách hắn ta không cho phép tôi đánh hắn, chả trách tôi ngửi thấy mùi máu trên người hắn, hắn đã bị thương từ lâu nhưng trước mặt tôi lại giả bộ bình tĩnh không có chuyện gì, chỉ vì hắn ta không muốn làm tôi lo lắng.

Tôi thật ngốc mà!

Không được, tôi cần phải tìm hắn ta để giải thích rõ ràng.

Tôi thu kiếm định quay người bỏ đi, Bạch Chi nắm lấy tôi hỏi: “Ngươi đi đâu?”

“Ta... Ra ngoài một chuyến.”

“Hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm, tốt nhất không nên ra ngoài, hơn nữa bây giờ không ra được đâu.”

Hắn kéo ta ra ngoài, chỉ vào bầu trời u ám nói: “Tám vị trưởng lão đã thiết lập kết giới ở đây, chờ các đệ tử trị thương xong mới mở ra.”

Lúc trở về tôi đã nhìn thấy kết giới, vốn tưởng rằng chỉ có người bên ngoài không vào được, hóa ra người bên trong cũng không ra được?

“Có cần thiết phải vậy không? Người của ma giới có lẽ... sẽ không đến nữa đâu.”

Bạch Chi lắc đầu nói: "Không phải chỉ là ngăn cản bọn họ, mấy ngày trước ma giới đã xảy ra nội chiến, rất nhiều môn phái tu chân cũng đánh nhau, Ngộ Quy Sơn chúng ta tuy không tranh đấu với các môn phái khác nhưng cần phải phòng bị để tránh bị tấn công bất ngờ."

Nhưng tôi phải ra ngoài, tôi rút kiếm ra và hỏi: "Ta có thể khoét một cái lỗ rồi ra ngoài không?"

Bạch Chi lắc đầu nói: "Cái này là do tám vị trưởng lão dùng sức mạnh để bố trí, ngay cả ta cũng phá không nổi."

“Vậy ta có thể yêu cầu họ mở nó ra không?”

Hắn tò mò hỏi: "Rốt cuộc là ngươi định làm gì?"

“Ta… Cam mua vẫn chưa lấy về, sợ bị hư… ”

Bạch Chi đương nhiên là không tin, nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ nói: “Việc này liên quan đến an nguy của Ngộ Quy Sơn, đến ta cũng không được, các vị trưởng lão sao có thể để cho ngươi đi, tiểu Vĩ, quậy phá cũng phải có giới hạn.”

“Ta không có quậy phá...”

Tôi đã khóc, thật sự đã khóc, tôi phát hiện ra mình không khóc khi xuyên qua một cuốn sách, không khóc khi bị thương, nhưng bây giờ tôi đã không thể kìm được nữa rồi.

Tôi tự nhận mình là kẻ vô tư, lần này tôi thực sự cảm thấy tự trách mình, không ngừng cắn rứt lương tâm.

Tân Dung chắc là đau lòng lắm khi bị tôi hiểu lầm như vậy?

Tôi kéo tay áo Bạch Chi, thút thít nói: “Ngươi để cho ta đi đi, cầu xin ngươi đó.”

“Tiểu Vĩ.” Hắn kéo tay áo lại: "Ta nhắc lại, Ngộ Quy Sơn hiện tại đang rất nguy hiểm, quậy phá phải có giới hạn.”

Đôi mắt hắn kiên định, không thể nói lại được.

Tôi buông tay, nhìn lên bầu trời đang đóng kín, Tân Dung bây giờ đang nghĩ gì?

Xích Vĩ nhẫn tâm kia quả nhiên lừa dối hắn ta, hắn ta sẽ không bao giờ tin tưởng nàng ấy nữa.

Đúng rồi, tôi đã bỏ rơi hắn ta, hắn ta sẽ không bao giờ tin tôi nữa, không bao giờ muốn nói chuyện với tôi nữa.