Quỷ Y Thập Tam

Chương 99: Thức tỉnh



"Ám vệ của Minh Phượng cung đều ở trong này huấn luyện, ám vệ có thể ra khỏi cánh rừng này mới có tư cách thay Minh Phượng cung làm việc. Chính ta cũng là từ cánh rừng này đi ra ngoài. Bất quá nơi này đặc biệt để cho ta nghỉ ngơi, những ám vệ này cũng không dám tự tiện, ngày thường chỉ chừa một hai nha hoàn quét tước." Lăng Giáng Hồng đưa tay cầm lấy khăn mặt, thấm ướt nước, một mặt nhẹ nhàng lau sạch sẽ mặt Sở Phi, một mặt trả lời vấn đề của Mộc Hương.

"A? Thì ra là thế, Minh Phượng cung các ngươi thật đúng là không đơn giản." Mộc Hương thở dài.

"Nơi này bởi vì thường có người bị thương cho nên dược liệu gì cũng có." Lăng Giáng Hồng buông khăn mặt ướt át, phát hiện tất cả trên đó đều là vết máu. Sở Phi từ vách núi rơi xuống, mặt bị nhánh cây quẹt bị thương, hiện tại máu đã khô, gặp được nước lại hóa lỏng, cũng không biết có để lại vết sẹo hay không, nàng nhíu mày, "Y thuật của các ngươi ta tin được, Phi nhi như vậy, chỉ có thể dựa vào các ngươi."

"Yên tâm đi, mạng của chúng ta đều là chưởng môn cứu, nhất định sẽ nghĩ hết thảy biện pháp chữa tốt cho chưởng môn." Thanh Đại nói.

"Ân, ta còn phải đi ra ngoài làm một chuyện, Phi nhi tạm thời ngụ ở trong phòng ta. Bên cạnh còn có hai gian phòng, các ngươi tùy tiện chọn một gian đi." Lăng Giáng Hồng nói xong cũng đi ra ngoài. Lăng Giáng Hồng cũng hiểu được, mình ở đây chẳng những không giúp được gì, ngược lại còn thêm vướng bận.

Mộc Hương nhìn về phía Thanh Đại: "Về thương thế của Thập Tam, ngươi có ý nghĩ gì?"

"Hơn một lần, chưởng môn bị thương, nàng trên căn bản là tự mình phục hồi. Ta nghĩ năng lực phục hồi trong thân thể chưởng môn phi thường cường đại. Chúng ta can thiệp nhiều vào cũng không hữu dụng, bất quá dùng một ít thuốc tốt chữa thương và phụ trợ cho chưởng môn cũng là nên có." Thanh Đại đi tới bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống.

"Ân, ta cũng nghĩ như vậy! Ngươi đi xem nơi này của Lăng Giáng Hồng có dược liệu gì tốt, sau đó nấu thuốc cho Thập Tam. Bất quá Thập Tam như vậy, có thể uống được hay không còn là một vấn đề... Ta trước tiên dùng nội lực giúp nàng chữa thương." Mộc Hương cũng đồng ý lời nói của Thanh Đại.

"Hảo." Thanh Đại gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Người của Quỷ Y môn đối với hương vị của dược liệu đều rất mẫn cảm, cho nên không cần Lăng Giáng Hồng báo cho vị trí của dược liệu, các nàng cũng có thể dễ dàng tìm được.

Mộc Hương cẩn thận nâng Sở Phi dậy, để nàng nhẹ nhàng tựa vào đầu vai của mình, bàn tay để phía sau lưng Sở Phi, đem nội lực liên tục không ngừng truyền cho Sở Phi, nhưng mà qua một hồi lại phát hiện như ném đá vào biển rộng, một chút phản ứng cũng không có. Sở Phi vẫn còn hơi thở mỏng manh, mạch đập đã nhảy lên, nhưng cũng như một người đần độn, không hề có dấu hiệu của một sinh mệnh.

Mộc Hương nhíu mày, nàng biết đan điền của Sở Phi không có nội lực. Lần này bị tổn thương, cơ hồ đánh tan toàn bộ nội lực của Sở Phi. Mộc Hương nghĩ nghĩ trong đầu, bỗng nhiên có linh quang chợt lóe, lập tức ôm lấy Sở Phi khoanh chân ngồi đàng hoàng, dùng phương pháp của Sở Phi năm đó giúp nàng khôi phục võ công, dùng lực dẫn đường và ngưng tụ làm tản ra chân khí của Sở Phi, đan điền của Sở Phi so với Mộc Hương tốt hơn rất nhiều, tiếp tục như vậy không đến một tháng, liền có thể phục hồi.

Mệt mỏi đến đêm khuya, miễn cưỡng đút Sở Phi nửa chén thuốc, Mộc Hương và Thanh Đại mới uể oải trở về phòng nghỉ ngơi. Chân trước các nàng mới vừa đi, thì Lăng Giáng Hồng từ phía sau đi vào phòng, nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, nhìn dung nhan ngủ an tường của Sở Phi, nắm lấy tay Sở Phi cười khổ nói: "Nàng thật tốt, vì muốn trốn tránh những suy sụp này cứ ngủ như vậy sao, vậy còn ta? Phi nhi, nàng có nghĩ tới cảm nhận của ta hay không? Ta đã đánh nàng hai chưởng, mà nàng lại bức ta tổn thương nàng một lần nữa, nàng nói sau này ta làm sao đối mặt với nàng?"

Sở Phi vẫn như trước im lặng ngủ. Lăng Giáng Hồng thở dài vài tiếng nhỏ đến không thể nghe, xoay người xuất môn, nàng còn muốn trở về gặp Thương Trưng Vũ, nghe nói Thương Trưng Vũ bị thương.

Lăng Giáng Hồng trở lại Minh Phượng cung, Thương Trưng Vũ còn chưa ngủ. Mộ Tử Chi câu được câu không nói chuyện phiếm với Thương Trưng Vũ. Lăng Giáng Hồng thấy thế cũng yên lòng, xem ra thương thế cũng không nặng.

"Tên tiểu tử kia như thế nào?" Mộ Tử Chi thấy Lăng Giáng Hồng trở về, lanh mồm lanh miệng hỏi.

"Còn sống, nhưng mà hôn mê bất tỉnh." Lăng Giáng Hồng ngồi ở phía đối diện Thương Trưng Vũ, "Nương, thương thế của người như thế nào?"

"Vết thương nhỏ... Huyền Minh vốn có thể làm ta bị thương nặng, kết quả chính hắn đột nhiên bỏ chạy, ta và Mộ Phi đều trăm mối vẫn không có cách giải." Thương Trưng Vũ vuốt tách trà trong tay, hồi đáp.

"Theo như ngươi nói, người bị nội thương không thích hợp uống trà." Mộ Tử Chi một phen đoạt lấy tách trà trong tay Thương Trưng Vũ, tuyệt không để nàng uống trà.

Thương Trưng Vũ cũng không bài bác, nhìn Lăng Giáng Hồng: "Con bôn ba qua lại như vậy chắc cũng mệt mỏi. Ta không sao, con cũng sớm nghỉ ngơi một chútđi thôi. Ngày mai kêu Dịch Dung các nàng đi với con cùng chiếu cố Phi nhi."

"Dịch Thanh đã trở lại sao?" Lăng Giáng Hồng gật đầu.

"Dịch Thanh trở về Minh Phượng cung, nơi đó nhất định phải có người lưu lại. Dịch Mai còn ở Biện Châu, lần này là một mình ta đến đây." Thương Trưng Vũ trả lời.

"Nương, người đã sớm phát giác Huyền Minh có vấn đề có phải hay không, vì sao không nói cho con biết?" Lăng Giáng Hồng nhíu mày hỏi.

"Chỉ là hoài nghi, ta không có chứng cớ." Thương Trưng Vũ lắc đầu, "Kể từ khi biết Thụ Doanh bị ngộ hại, ta đã hoài nghi một chuyện, vì sao Huyền Minh phải đi đến Minh Phượng cung chúng ta, tự do xuất nhập nhiều lần như vậy, chỉ sợ không chỉ là vì thu Phi nhi làm đồ đệ... Nếu như vậy thì phải có mưu đồ gì đó, hắn làm sao dễ dàng buông tha, cho nên ta mới hoài nghi hắn giả chết."

"Kỳ thật lúc ban đầu hấp dẫn Huyền Minh đi Minh Phượng cung cũng là bởi vì ngươi dùng quỷ môn hạ làm mồi, tiêu diệt Bạch Thỉ tiêu cục, kết quả làm Huyền Minh nghĩ lầm các ngươi thật sự nắm giữ bí mật gì đó của Quỷ môn hạ." Mộ Tử Chi cười ngớ ngẩn không thôi, đây tuyệt đối là Thương Trưng Vũ tự tìm phiền phức cho mình.

"Ngươi đoán đúng rồi, thần xui quỷ khiến, Huyền Minh gặp Phi nhi, cũng xảy ra chuyện sau đó, ta vẫn cảm thấy sau lưng có người điều khiển hết thảy. Không phải Phi nhi bị chúng ta từng bước một ép lên vị trí này mà là Huyền Minh, bởi vì nàng thực nghe lời. Mà Huyền Minh vì thuật trường sanh bất lão của hắn, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cơ hồ tất cả mọi người vì hắn bôn ba vất vả mà không biết. Tên Chu Uân kia bất quá chỉ là một con chó Huyền Minh nuôi, không đủ gây sợ." Thương Trưng Vũ rất có thâm ý nhìn về hướng Lăng Giáng Hồng, "Chu Uân có thể nơi nơi khắc chế các con là bởi vì các con đối với hắn hoàn toàn không biết gì cả, mà hắn đối với các con rõ như lòng bàn tay."

"Cho nên?" Lăng Giáng Hồng nghiêng đầu, nhìn mẹ ruột của mình.

"Phi nhi có bao nhiêu vĩ đại chúng ta đều hiểu được, thế nên không cần chú ý chuyện này." Thương Trưng Vũ rốt cuộc vẫn chu đáo hơn so với Lăng Giáng Hồng. Nếu Sở Phi tỉnh lại, tất nhiên cũng sẽ vì việc này mà canh cánh trong lòng, nàng là không muốn Lăng Giáng Hồng và Sở Phi có tâm kết.

Đồng thời Lăng Giáng Hồng cũng là lần đầu tiên gặp được một kỳ hổ đối thủ tương đương, thậm chí cơ hồ vượt qua nàng, nhưng sự thật là các nàng quá coi thường năng lực của mình.

"Nương, cám ơn người." Lăng Giáng Hồng cười một tiếng, Thương Trưng Vũ nói những lời này với nàng thập phần hữu dụng, "Con trở về phòng nghỉ ngơi, các người chậm tán gẫu."

Nhìn bóng lưng Lăng Giáng Hồng, Mộ Tử Chi cười trêu nói: "Đều nói người Minh Phượng cung bao che khuyết điểm, quả thế, ta hôm nay xem như được chứng kiến, nào có ai đem nữ nhi mình và con dâu thổi phồng thành như vậy chứ..."

Thương Trưng Vũ tà tà dò xét Mộ Tử Chi, liếc mắt một cái, thầm nghĩ Mộ Tử Chi này nói chuyện thật đúng là không biết che đậy: "Lần trước ngươi mất tích lâu như vậy, là vì làm cái gì mà đi?"

"Ta nghĩ rằng ngươi sẽ không hỏi." Mộ Tử Chi nâng cằm lên, có chút hăng hái nhìn lên Thương Trưng Vũ.

"Ngươi không muốn trả lời coi như xong." Thương Trưng Vũ không có hứng thú phán đoán với Mộ Tử Chi.

"Ai... Ngươi đối với ta thực một chút kiên nhẫn cũng không có, ta nói còn không được sao. Ta đi thực hiện ước định giữa chúng ta."

"Ước định?" Thương Trưng Vũ thần tình nghi hoặc, các nàng chỗ nào có cái ước định gì a.

"Là ngươi nói, chờ đến một ngày, ta thật sự thoát khỏi Tĩnh vương, ngươi mới có thể cân nhắc có nhận ta hay không." Mộ Tử Chi hảo tâm nhắc nhở.

Thương Trưng Vũ nhíu mày lại, nàng chỉ thuận miệng nói một câu, Mộ Tử Chi làm sao lại tưởng thật chứ, vừa muốn nói gì, nhưng khi nhìn đến ánh mắt của Mộ Tử Chi không có yêu mị như dĩ vãng, giờ phút này trong suốt sáng hoắc nhìn chăm chú vào mình, tràn ngập chờ mong, lời nói đến bên miệng vòng vo vài vòng, ngạnh sanh nuốt xuống.

Sự tình sau này ai biết được, gần đây phát sinh nhiều việc, một món sau so với một món trước càng không thể đoán trước được, cũng có thể cuối cùng tất cả mọi người chạy không khỏi cướp của mình, nghĩ đến đây, một bụng lời nói cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Khi Sở Phi mở hai mắt ra liền phát hiện mình ở trong một hoàn cảnh lạ lẫm. Con mắt nàng xoay xoay, nhìn hoàn cảnh bốn phía, chung quanh đều là cây trúc xanh xanh, cũng không biết dùng phương pháp gì, thế nhưng nhìn qua vẫn bảo trì tươi mới như còn sống. Cúi đầu vừa nhìn, chính mình mặc một thân trung y màu trắng, hiển nhiên đã đười người khác đổi quần áo cho. Nhưng mà vì sao một người trong phòng cũng không có?

Nàng há miệng thở dốc, phát hiện yết hầu khô khốc muốn chết, một chút âm thanh cũng phát ra không được, thân thể vẫn còn rất suy yếu, không thể động đậy, chỉ phải trợn tròn mắt nhìn nóc nhà ngẩn người, trong đầu một lần lại một lần nhớ tới mọi chuyện đã phát sinh. Sư phụ không chết, đáng tiếc đã không phải là sư phụ trước kia. Một chưởng kia, hẳn là mọi thứ đã trả sư phụ, không bao giờ thiếu hắn cái gì nữa...

Đang nghĩ ngợi thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Sở Phi có chút gian nan quay đầu, người bước vào là Dịch Dung.

Dịch Dung vốn là bưng thuốc vào, bỗng nhiên thấy Sở Phi chớp tròng mắt nhìn mình, sợ tới mức thuốc trong tay nghiêng đổ trên mặt đất, vội chạy đi kêu lên: "Thiếu cung chủ, Mộc Hương, Thanh Đại cô nương, Phi nhi đã tỉnh!"

Lại là một trận bận rộn, Sở Phi mới hoãn thần lại, trước mặt là Thanh Đại, Dịch Dung, Dịch Mộng còn có Mộc Hương, nhưng mà không thấy Lăng Giáng Hồng. Sở Phi muốn hỏi, lại không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể lấy khẩu hình miệng phát âm nói: "Nước..."

"Nàng cần nước... Nàng cần nước..." Dịch Mộng phản ứng đầu tiên, mọi người còn lại đều luống cuống tay chân đi rót nước.

Ban đầu Sở Phi căn bản nuốt nước không trôi, Dịch Mộng cẩn thận thấm một ít nước lau đôi môi khô khốc của Sở Phi, sau đó mới từng chút một đút Sở Phi uống hết nước.

Cổ họng được nước làm dịu, thoải mái hơn nhiều, Sở Phi há miệng thở dốc, nhẹ giọng nói: "Giáng Hồng đâu?"

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Mộc Hương khó xử nói: "Lăng Giáng Hồng ở ngoài cửa, nàng nói nàng không muốn gặp muội..."

Sở Phi kinh ngạc mở to hai mắt, Dịch Dung vội giải thích nói: "Thiếu cung chủ nói, cần Phi nhi hảo hảo phản tỉnh một chút xem bản thân mình sai ở chỗ nào, nghĩ kỹ phải nhận sai như thế nào, sau đó nàng mới gặp muội."

Sở Phi nháy mắt mấy cái, vừa mới tỉnh lại nhất thời còn tiêu hoá không nổi, ánh mắt phi thường vô tội, nhận sai?

Dịch Mộng cười một tiếng, cũng hiểu được Lăng Giáng Hồng băn khoăn. Những người đang đứng ở đây đều có chút tức giận hành động của Sở Phi, sao có thể không xem tánh mạng của mình ra gì chứ, cho nên không có ai hỗ trợ gợi ý cho Sở Phi, cũng là Thanh Đại mềm lòng vì Sở Phi, an ủi: "Chưởng môn vẫn là an tâm nghỉ ngơi đi. Chuyện nhận sai chờ muội mạnh khỏe rồi tiếp tục chậm rãi suy nghĩ. Lăng cung chủ luôn thủ tại chỗ này, sẽ không đi."

Đầu Sở Phi đầy mờ mịt, nhưng mí mắt nàng càng ngày càng nặng, vừa mới tỉnh một hồi, nhưng mà thân thể rất hư yếu, đành phải gật đầu, chìm vào giấc ngủ.

Mọi người rốt cục nhả khí ra, Sở Phi đã tỉnh, còn lại cũng chỉ là vấn đề thời gian, rất nhanh có thể khôi phục. Thấy Sở Phi lại nằm ngủ, thì lặng lẽ đi ra ngoài.

Thật lâu sau đó, Lăng Giáng Hồng mới nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhìn Sở Phi... Rất rất lâu sau...

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 99 chương, cửu cửu Quy Nhất... Quýnh, ta điên rồi