[Quyền Dẫn Đồng Nhân] Nhật Ký Của Kỳ Anh

Chương 1: Nhật ký của Kỳ Anh



Tác giả: Không ăn cá mặn

Lời của tác giả

Cp Quyền Dẫn, có bổ não, occ có, cách hành văn trẻ con có, logic hỗn loạn cũng có.

Xoăn với Dẫn Ngọc với thực sự quá dễ thươnggg aww.

.

.

.

- ----------------------------------

1.

Ta tên là Quyền Nhất Chân, ta chỉ biết đánh nhau.

Ta bị vây kín rồi.

Cái trán từ sớm đã bị đánh vỡ, máu chảy đầy mặt, tầm nhìn cũng bị che thành một mảng hồng hồng đỏ đỏ.

Bị đánh tàn nhẫn, ta có hơi chút đuối. Nhưng lại nghe được mùi tanh ngọt bên môi làm ta hưng phấn không thôi.

Mới vừa rồi vây quanh ta toàn đám thiếu niếu cao hơn ta nửa cái đầu, lũ ấy đã khóc lóc chạy mất rồi--- nói thật, ta còn muốn đánh.

Trong lúc đứng thần người ra, có một vị tu sĩ thiếu niên không quen biết đi lại hướng ta.

Ta không thích đọc sách, cũng không biết phải dùng từ để miêu tả thiếu niên ấy ra sao... Nếu muốn nói, y đại khái giống mấy kẻ nhàm chán hay kể chuyện trong tửu lâu, ánh mắt lúc nào cũng lấp lánh ánh sao. Y chính là một thiếu niên sức mã lại như tiên.

Đi theo thiếu niên tu sĩ kia là một đám người, nhìn tuổi xấp xỉ ta đoán bọ họ là đồng liêu của y.

" Dẫn Ngọc sư huynh, huynh lại gần tên tiểu tử này làm gì? Nếu tên vương bát đản này đánh huynh, chúng ta biết làm sao?"

Người đang nói chuyện hẳn cũng là một tu sĩ, mặt mũi thanh tuấn. Nhưng hắn đang mắng ta, ta không thích.

Dẫn Ngọc không để ý đến hắn mà ở trước ta ngồi xổm xuống, lại còn hơi hơi ngước đầu lên nhìn, trong ánh mắt đong đầy ôn nhu.

" Ngươi sao lại theo chân bọn họ đánh lên tới đây? Cha mẹ người đâu?"

"....."

" Nhà ngươi ở đâu? Có muốn ta đưa về không?"

"...."

" Ngươi thích đánh nhau sao?"

" Thích!"

Ta nhìn chằm chằm hắn, đợi hắn hỏi tới câu cuối cùng kia mới vô cùng hưng phấn trả lời.

2.

Ta được sư phụ Dẫn Ngọc thu nhận, đi theo y cùng một đám thiếu niên tu luyện.

Ta bây giờ gọi y là " Sư huynh".

Mấy đồng liêu khác hay gọi tên y phía trước hai chữ này, lấy điểm này mà phân biệt với những sư huynh khác, chỉ có ta sẽ không-- bởi vì ngoài sư huynh và sư phụ không ai thích ta cả, cũng sẽ không ai nói chuyện cùng ta, chính vì thế nên cũng không cần phân biệt với ai.

Ta còn rất thích đánh nhau, bất quá những lần đánh nhau đều là vì bị mắng đến tức giận mà động thủ-- đám người đáng ghét kia đồng loạt trêu chọc ta.

Bọn họ ghét ta ăn cơm không văn nhã, ghét ta rời giường quá chấn động, ghét ta không phối hợp với bọn họ mà còn đánh loạn một phen.

Nhưng ta vốn dĩ chỉ biết đánh nhau.

Ta lại trèo cửa sổ tìm sư huynh.

Chỉ có sư huynh là không chê ta, còn an ủi: " Ngươi không cần để ý những chuyện như vậy, ngươi chẳng làm gì sai cả."

Ta thực sự rất vui liền đi luyện võ.

3.

Sư huynh phi thăng, điểm ta lên Trung Thiên Đình.

Hôm nay ta đánh mấy thần qua mắng ta, thật vui.

Còn có, hôm nay là ngày sư huynh khánh thành điện.

Rõ ràng hôm nay là ngày đại hỉ, thế mà có những tên thần không mắt tới cáo trạng với sư huynh.

Ta thực sự rất tức giận, ta muốn hắn phải phắn ngay.

Hắn không có phắn còn nói thêm câu: " Ta không đi, ngươi đánh ta được sao?"

Thế là ta liền đánh hắn, đánh đến thảm thương, thảm thế rồi còn nói với sư huynh mấy câu lỗ mãng. Ta lại đánh hắn, đánh đến gần chết, thẳng đến khi Linh Văn kêu người giữ ta lại, ta mới bị bắt dừng tay.

4.

Ta không thích Thiên Đình, nơi này những tên thần quan cấp cao sẽ khi dễ ta. Sẽ lãng phí thời gian của ta, còn đánh mà không xin lỗi.

Ta đem điều này nói với sư huynh, sư huynh cũng đồng ý với quan điểm của ta.

Mà khi ta đề nghị rời đi, y lại từ chối.

Nguyên nhân là: " Phi thăng thực không dễ gì."

Ta chỉ biết đánh nhau, không lý giải được điều này: " Phi thăng cùng lắm thì sao?"

Sư huynh cười với ta, cười đến rất đẹp:

" Sao có thể nói như vậy, bằng không ngươi thử xem?"

5.

Sư huynh muốn ta phi thăng cho nên ta liền phi thăng.

Hôm nay là Trung Thu cũng là sinh nhật của ta.

Ta đến điện của sư huynh để nhận quà, y nói Giám Ngọc đưa ta một hộp quà.

Là một kiện áo giáp vàng rực rỡ.

Sư huynh nhớ rõ sinh nhật ta như vậy, lại còn tặng ta một món quà vô cùng đẹp đẽ, ta thực vui.

6.

Thật ra thần quan cũng không có gì ghê gớm lắm.

Giống như một đám người phàm chẳng hiểu gì cứ đến bái tượng của ta, ta cũng không hiểu thế nên cũng chẳng thèm quản.

Dù sao thì ta cũng chỉ đánh yêu quái.

7.

Sư huynh tức giận rồi, ta vẫn không hiểu tại sao. Ta chỉ tưởng là cùng y đi tuần thôi?

Đúng rồi, ta nói với y rằng ta đề cử y lên Quân Ngô, chẳng lẽ là vì y không thích Quân Ngô?

8.

Áo giáp vàng sư huynh đưa ta mặc rất đẹp, chỉ là có điểm kỳ quái.

Ta giống như trong lúc lơ đãng đã giết rất nhiều thần quan, sau đó còn nghe thấy sư huynh nói ta đi chết. Lần đầu tiên sư huynh nói với ta như vậy, ta có chút khó chịu.

Ta cũng không biết lúc đó mình suy nghĩ cái gì, rốt cuộc vẫn tính toán tìm đường chết. Kết quả là bị Quân Ngô điểm huyệt dừng lại.

9.

Không thấy sư huynh, hắn tựa hồ không ở Thiên Đình nữa.

Chuyện này nhất định là những tên thần quan đáng ghét kia làm. Ta một chút cũng không thích chúng.

Hôm nay lại là một bữa Trung Thu, lại là sinh nhật của ta. Nhưng mà sư huynh không thể tặng quà cho ta nữa.

Bữa tiệc Trung Thu, ta không biết bọn họ đang chơi cái trò chơi gì. Dù sao cũng là chén rượu truyền đến ta. Mành vải che sân kịch được kéo lên, ta thấy diễn viên sắm vai ta đang đóng kịch cùng diễn viên sư huynh.

Người kia mặt chuột tai khỉ, làm ra vẻ vô cùng xấu xí, khiến người ta chán ghét.

Dưới đài thần quan cười vang.

Ta nghĩ sẽ đánh tất cả bọn họ đến cười không nổi. Nhưng mà sư huynh không thích ta đánh nhau, ta cũng không đánh lại mấy vị đại thần quan đó. Đành đi tìm những người khó hiểu mỗi ngày đến dập đầu trước tượng thần của ta-- nghe nói những chuyện này là do họ biên kịch ra.

10.

Thượng Thiên đình cũng không hẳn là đầy rẫy thần quan đáng ghét.

Ta gặp được một người tốt mặc áo trắng, hắn giúp ta ném một chiếc đũa hạ vở kịch tởm lợm này xuống.

Sư huynh nói rằng phải biết tri ân báo đáp. Ta thấy mỗi ngày đạo nhân áo trắng kia đều đi lượm đồng nát, ở nhà tranh lung lay sắp đổ vì thế tặng hắn mấy rương vàng.

Chính là buổi tối hôm nay, trong lúc nhét vàng hắn lại hạ độc ta.

Bạch y đạo nhân kia rõ ràng rất nghèo, tại sao lại không thích vàng thỏi?

....

11.

Ta gặp được sư huynh ở núi Đồng Lô.

Sư huynh đeo mặt nạ lại cầm một cái xẻng. So với trước kia càng không phải một người.

Sư huynh tựa hồ muốn giết ta.

Nhưng mà này không quan trọng.

Gặp lại sư huynh làm ta thật vui.

Sau đó ta bị sư huynh đánh bất tỉnh.

12.

Quân Ngô cư nhiên lại là người xấu.

Hắn đánh ta, đánh gần chết. Còn không biết tìm đâu ra sư huynh đánh thức ta.

Quân Ngô muốn sư huynh đi theo hắn, còn đem tất cả pháp lực của ta độ cho huynh ấy.

Nhưng sư huynh không theo, còn dùng pháp lực của ta trực tiếp công kích Quân Ngô--- sau đó bị đánh ngã.

Y chảy thật nhiều máu, ta chưa từng thấy huynh ấy chảy máu nhiều như vậy.

Ta không biết phải làm sao, ta chỉ biết đánh nhau.

Ta chỉ biết đánh nhau, nhưng mà đánh không lại Quân Ngô. Muốn bảo vệ sư huynh cũng không ngăn cản được.

Trái tim ta như bị xé vụn.

Ta khóc, phun máu mũi lên mặt sư huynh. Có vẻ y bị thương càng nặng.

Sư huynh còn bài trừ tươi cười.

Nhưng nhìn hắn cười như vậy, ta một chút cũng không thể vui được.

Sư huynh chết rồi.

...

13.

Hôm nay lại Trung thu, bạch y người tốt kia không tới yến hội. Nghe nói hắn ở nhân gian rồi.

14.

Hồn phách sư huynh được ta dưỡng trong một cái bình nhỏ. Mỗi ngày ta đều ôm nó, nhìn chằm chằm xem hồn phách kia có lớn lên được chút nào hay không.

15.

Huyết Vũ Thám Hoa quay trở lại, hắn đồng ý nói cho ta phương pháp dưỡng hồn, chỉ cần ta đem vàng thỏi về.

Hắn tuy là quỷ nhưng lại giống bạch y đạo nhân, họ đều là người tốt.

Vẫn là người tốt không thích vàng thỏi.

16.

Hồn phách sư huynh gầy yếu quá. Qua hai năm rồi vẫn không lớn nổi.

17.

Hôm nay ta không thấy bình dưỡng hồn, thực sự rất hoảng. Đem đồ đạc trong điện ném lung tung, còn đuổi tất cả thần quan ra ngoài.

Ta rất khổ sở, thế là lại khóc. Khóc đến điện võ thần rung chuyển, đấm xuống đất tạo thành cái hố.

Ta đem mấy cái rương vàng đến điện Võ Thần ngoài kia, chuẩn bị trả tiền cho người ta. Kết quả là nhìn thấy ngoài điện có hai vị thần quan, trong đó có một vị miệng lúc nào cũng linh tinh gì đó thao thao, vị còn lại thường xuyên đem tròng mắt hướng lên trên.

Ta không quản bọn họ, lại chú ý tới một nam nhân mặc hắc y.

Hắn nói với tên thần quan miệng toàn thao nói: " Thật là xin lỗi, Nam Dương tướng quân. Nhất Chân dạo gần đây tâm tình không tốt, ta sẽ giúp hắn bồi thường."

.......

Sư huynh!

Đôi mắt ta như đột nhiên sáng lên, trực tiếp quăng rương vàng thỏi qua một bên, chạy tới...

Quan trời ban phúc Quyền Nhất Chân, Dẫn Ngọc.

- --------------

Mọi ngừi đọc thấy lỗi chính tả hú lên một tiếng nhé:") Toi thức khuya làm nên cũng không đúng 100% được. Cảm ơn gất nhiều <3

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!