Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 227: Bái phục



Vưu Lợi Dân càng thêm hứng thú hỏi:

- Sản phẩm bán được nhiều? Vậy sức tiêu thụ đến cỡ nào?

Nói thật, trong suy nghĩ của Vưu Lợi Dân, toàn bộ khu công nghiệp thị trấn Phong Lâm, ông chú ý nhất là cái nhà máy điện tử này. Cũng không phải nói là nhà máy điện tử này đầu tư quy mô lớn nhất, mà là tính đại biểu lớn nhất của nó. Vưu Lợi Dân biết rất rõ ràng, tình huống phát triển trước mắt của vùng duyên hải, chủ yếu là dựa vào sức lao động giá rẻ và chính sách ưu đãi để thu hút nước ngoài đầu tư vào.

Phí tổn nhân công ở các quốc gia Âu Mỹ quá cao khiến cho loại hình xí nghiệp lao động dày đặc mất đi sức cạnh tranh. Rất nhiều xí nghiệp gặp phải tình cảnh không có lợi nhuận trong một thời gian dài, từ đó không thể mở rộng quy mô sản xuất. Quốc gia của chúng ta sau khi cải cách mở ra đã khiến cho những xí nghiệp này nhìn thấy được hữu hiệu trong việc giảm chi phí sản xuất, thu được lợi nhuận cao.

Nhưng trong giai đoạn hiện tại, được lợi vẫn là các tỉnh vùng duyên hải.

Nhà máy điện tử thị trấn Phong Lâm có thể nói là nhà máy có số vốn đầu tư ngoại thương đầu tiên mà tỉnh tiến cử được. Nếu nhà máy phát triển thuận lợi, việc tiêu thụ sản phẩm rộng rãi thì trong tương lai nó sẽ là một ví dụ điển hình, có khả năng hấp dẫn nhiều nhà ngoại thương đến tỉnh Thanh Sơn đầu tư nhà máy. Tối thiểu quy mô khu công nghiệp thị trấn Phong Lâm có khả năng khuếch trương trong thời gian ngắn. Một nhà máy sản xuất điện tử lớn, không thể nghi ngờ là cần nhiều nguyên vật liệu và linh kiện cung ứng để có thể hình thành một dây chuyển sản xuất đầy đủ.

Lệnh Hòa Phồn cao hứng nói:

- Chủ tịch tỉnh Vưu, chúng tôi đã tiến hành bán thử năm nghìn máy chơi game cầm tay, chưa đến một tuần đã tiêu thụ hết. Bây giờ còn một số lượng lớn đơn đặt hàng đang còn giữ. Chúng tôi phải lập tức mở rộng quy mô sản xuất, bằng không thì sẽ không thỏa mãn được nhu cầu thị trường cần. Nếu cứ duy trì như vậy thì chỉ trong vòng hai năm, lượng tiêu thụ sẽ là tên hai trăm ngàn máy.

Những người có mặt đều lộ ra vẻ giật mình.

Mặc dù bọn họ tuyệt đại đa số đều không rõ ràng lắm máy chơi game cầm tay rốt cuộc là đồ vật gì, nhưng bán thử năm ngàn máy chỉ trong vòng một tuần đã hết sạch, và đơn đặt hàng thì tới tấp, ý tứ trong đó bọn họ rất minh bạch.

Không thể nghi ngờ, nhà máy điện tử này đã thành công.

Chỉ bằng một nhà máy này thành công, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đã có được chiến tích vô cùng to lớn.

Chứ đừng nói chi là nhà máy thức uống, nhà máy kim khí và một số nhà xưởng nhỏ triển vọng trong khu công nghiệp. Toàn bộ khu công nghiệp thị trấn Phong Lâm đang đi trên con đường phát triển rất tốt.

Một địa khu Ngạn Hoa cực độ hẻo lánh, không thể không nói, đây quả thật là một chiến tích cực kỳ chói mắt.

Hai nhóc con này quả thật có chút bản lĩnh.

- Chủ tịch tịch Vưu, các vị lãnh đạo, nơi này không phải là nơi đãi khách. Chúng tôi muốn mời các vị lãnh đạo đến phòng họp của nhà xưởng làm nơi nghỉ ngơi, chúng tôi sẽ kể lại tỉ mỉ tình huống làm báo cáo lại cho các vị lãnh đạo.

Lệnh Hòa Phồn mỉm cười mời.

Tiếng phổ thông của y cực kỳ lưu loát. Hai năm thường xuyên giao tiếp với cán bộ nội địa, đối với một số vận tác trong quan trường cũng có hiểu biết nhất định, cũng không đến mức như Tái Hiểu Vũ kêu “quan trên” như vậy. Mắt thấy Chủ tịch tỉnh tự mình xuống thị sát, Lệnh Hòa Phồn lập tức ý thức được đây là vì Phạm Hồng Vũ tranh giành cơ hội tốt, đồng thời cũng có thể thuận tiện đề xuất một số yêu cầu, một công đôi việc.

Một thời ba khắc liền chuyển động được như vậy, thiếu niên tinh anh của tập đoàn Lệnh thị quả thật không tầm thường.

Lời ấy cũng hợp tâm ý của Vưu Lợi Dân. Ông ta cũng rất muốn xâm nhập hiểu biết một phen, nhìn xem có thể từ trong đó mở ra được một kinh nghiệm tốt nào cho toàn tỉnh hay không.

- Được, vậy làm phiền Lệnh tổng rồi.

Vưu Lợi Dân cười gật đầu.

Lập tức Tái Hiểu Vũ dẫn một đám “quan trên” đến phòng họp nhà máy điện tử.

Vì tranh thủ thời gian, nhà máy điện tử bất kể là văn phòng làm việc hay là nhà xưởng cũng đều xây dựng rất đơn giản. Văn phòng chỉ là một căn lầu ba tầng, xây bằng gạch, ngoài trám xi măng. Lầu một là kho hàng, lầu hai là văn phòng, lầu ba là phòng họp và cũng là phòng huấn luyện.

Trong phòng họp có một cái bàn tròn đơn giản được sơn bằng màu đỏ.

Vào trong phòng họp, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ tự mình ngồi xuống ghế.

Đám người Lệnh Hòa Phồn, Tái Hiểu Vũ dù sao cũng không hiểu hết được vận tác của thể chế nội địa. Chức vụ của “quan trên” cũng không rõ ràng lắm.

Vưu Lợi Dân ngồi xuống chính giữa, bên trái là Lương Quang Hoa, tiếp theo là Khâu Minh Sơn, còn lại các lãnh đạo thành phố thì theo thứ tự mà ngồi, hoàn toàn không trộn lẫn. Bên phải là Lệnh Hòa Phồn, Triệu Ca, Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ, Thang Mẫn, thư ký Triệu Ca, Tái Hiểu Vũ và lãnh đạo nhà xưởng, cũng xếp thành một hàng.

Triệu Ca không ngồi xuống, tự tay kéo ghế bên cạnh cho Cao Khiết nói:

- Chị, mời chị ngồi!

Từ lúc Cao Khiết nằm viện, Triệu Ca chăm sóc cô mấy ngày. Tình cảm giữa hai cô gái ngày càng tăng lên. Dựa theo yêu cầu của Cao Khiết, Triệu Ca vẫn gọi cô bằng chị.

Cao Khiết mỉm cười nói:

- Ca Nhi, thật là khá. Càng ngày càng có khí chất rồi.

[CHARGE=3]Triệu Ca khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, hạ giọng nói:

- Chị, chị mới thật là đẹp mà.

Ngay trước mặt nhiều lãnh đạo như vậy, Triệu Ca cũng không dám quá mức thân mật với Cao Khiết. Thân phận của cô bây giờ là Chủ tịch hội đồng quản trị công ty Thiên Ca Hongkong, chính thức là một thương nhân nước ngoài.

Nhân viên hành chính nhà xưởng liền vội vàng pha trà cho các lãnh đạo và ông chủ, rồi lấy thuốc lá và hoa quả bày lên trên bàn, nhìn rất phong phú. Sớm nhận được thông báo có đại lãnh đạo đến thị sát, công tác cơ bản được chuẩn bị rất đúng chỗ.

- Lệnh tổng, vậy thì mời cậu cung cấp cho chúng tôi một số kinh nghiệm tốt nhất.

Vưu Lợi Dân rất khách khí, vừa ngồi xuống đã khẽ cười nói.

Lương Quang Hoa, Khâu Minh Sơn, Tống Mân cũng đồng loạt mỉm cười.

Vị Lệnh Hòa Phồn tiên sinh này tuy rằng tuổi còn trẻ, vừa thấy thì biết là nhân vật tinh anh trong giới thượng tầng Hongkong, Chủ tịch tỉnh đối với y khách khí như vậy, bọn quan viên địa khu Ngạn Hoa tất nhiên là không ai dám lộ ra vẻ khinh thị.

- Chủ tịch tỉnh Vưu quá khách khí rồi, dạy thật sự là không dám làm.

Lệnh Hòa Phồn vội vàng đứng dậy, cúi đầu làm lễ:

- Hôm nay khó có được việc nhiều lãnh đạo đến nhà xưởng chúng tôi để thị sát như vậy, đây chính là vinh hạnh lớn lao của toàn thể công nhân chúng tôi.

Sự nho nhã, lễ độ, hơn nữa tiếng quan thoại lại rất tốt khiến cho hảo cảm của các lãnh đạo đối với vị nhân sĩ tư bản chủ nghĩa này được nâng cao một bước.

- Lệnh tổng không cần khách khí, xin mời!

- Vâng, Chủ tịch tỉnh Vưu, tôi đây xin tự bêu xấu vậy.

Lệnh Hòa Phồn lại khiêm tốn một câu, lập tức hướng mọi người giới thiệu tình huống của nhà máy điện tử, từ lúc Phạm Hồng Vũ đề xuất hợp tác. Tất nhiên, nhờ có Phó chủ tịch thị trấn Phạm thi triển quyền cước, chỉ trong vòng một tuần, đã thu được tám trăm ngàn tiền lợi nhuận từ bốn triệu đô la Hongkong. Nhưng điều này y không nói ra.

Lệnh Hòa Phồn rất rõ ràng, Phạm Hồng Vũ trong quan trường nội địa phát triển, có chút tình huống không cần phải quá phận tuyên dương.

Cái này gọi là “ngậm miệng ăn tiền”.

Nhưng muốn làm máy chơi game cầm tay, sáng ý tập kích nghịch Nintendo, Lệnh Hòa Phồn khẳng định phải tán thưởng ý tưởng này của Phạm Hồng Vũ một phen. Vốn dĩ đây cũng là sự thật.

- Chủ tịch tỉnh Vưu, các vị lãnh đạo, không gạt các vị, Chủ tịch thị trấn Phạm trước đây hướng tôi đề xuất ý tưởng muốn làm máy chơi game cầm tay, tôi quả thật lúc đó có chút do dự. Bởi vì trước đó, ngành nghề của công ty Phồn Thịnh cũng không phải là sản xuất điện tử. Đối với xu thế phát triển trong tương lai của ngành này tôi hiểu biết không chuẩn xác lắm. Nếu không phải Chủ tịch Phạm cực kỳ kiên trì, chỉ sợ sẽ không có nhà máy điện tử Thiên Ca ngụ lại ở Phong Lâm, càng không có được thành tích tốt như ngày hôm nay. Nhà máy sản xuất máy chơi game cầm tay Thiên Ca, trong một đêm thành danh, trở thành thương hiệu được cả thế giới biết đến.

Lệnh Hòa Phồn nói xong, vốn gương mặt đang trấn tĩnh cũng lộ ra thần sắc kích động.

Thành công này quá to lớn, nằm ngoài dự liệu của y.

Khi nhà máy bán ra lô hàng đầu tiên, đối với việc được thị trường tán thành hay không, Lệnh Hòa Phồn vẫn không nắm chắc, không dám quá mức lạc quan. Nhưng sau khi bán thử sản phẩm, đơn đặt hàng cứ tới tấp bay đến, theo như thống kê thô, đã vượt qua hơn ba chục ngàn cái, vượt quá mức dự định, Lệnh Hòa Phồn rốt cuộc đã bị chinh phục hoàn toàn.

Chỉ cần sản xuất xong ba chục ngàn cái máy chơi game, số vốn bỏ ra, không sai biệt lắm được thu hồi toàn bộ.

Mở xí nghiệp, thu hồi lại vốn nhanh như thế, trước kia Lệnh Hòa Phồn nghĩ cũng không dám nghĩ.

Sự thật lại chứng minh, sự nhìn xa trông rộng của Phạm Hồng Vũ vô cùng chính xác.

Dựa theo sự hoan nghênh của thị trường máy chơi game cầm tay, nhà máy điện tử trong tương lai không chỉ thu hồi được vốn mà ngày càng thu được nhiều lợi nhuận hơn, trở thành siêu cấp vô bá.

Bóng dáng của một con bò sữa mang đầy tiền đang hiện ra trước mắt Lệnh Hòa Phồn. Ít nhất từ nay về sau, y không còn bị gia đình ép buộc cưới tiểu thư nhà Từ gia nữa. Thậm chí một ngày kia, siêu việt như tập đoàn Từ thị cũng không còn là giấc mộng.

Chỉ cần nghĩ đến đây, vốn rất bình tĩnh nhưng bây giờ Lệnh Hòa Phồn cũng khó mà nhịn được hưng phấn.

Cảm giác nắm chắc được tiền đồ và chung thân đại sự trong tay, thực không phải là thích ý bình thường.

- Chủ tịch tỉnh Vưu, các vị lãnh đạo, nhà máy Thiên Ca được thị trường hoan nghênh, vượt xa mong muốn của chúng tôi lúc trước, ai cũng không tưởng tượng được. Chủ tịch thị trấn Phạm thật sự là tuệ nhãn như đuốc, nhìn xa trông rộng, đối với thị trường máy chơi game toàn cầu rất nắm chắc, trình độ đạt đến mức tinh chuẩn. Lệnh Hòa Phồn tôi rất bái phục. Chủ tịch thị trấn Phạm thật khiến cho mọi người khâm phục đến cực điểm.

Lệnh Hòa Phồn không chút do dự gia tăng tán thưởng Chủ tịch thị trấn Phạm:

- Trước mắt công ty chí ít có đến ba chục ngàn máy chơi game được đặt hàng. Chậm nhất là đến tháng ba năm sau nhất định phải sản xuất xong. Với quy mô hiện tại của nhà máy Thiên Ca, bất kể khó khăn như thế nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ. Bởi vậy, lập tức mở rộng quy mô sản xuất là việc rất cấp bách. Tôi và Triệu tổng sở dĩ vội vã từ Hongkong đến đây là muốn thương lượng việc này với các vị lãnh đạo. Chúng tôi hy vọng được mọi người ủng hộ mạnh mẽ và phối hợp để đạt thành mục đích hai bên cùng có lợi.

Nói đến chuyện đứng đắn, Lệnh Hòa Phồn không kìm nổi dùng tới ngôn ngữ chính phủ, rất phù hợp với thân phận Chủ tịch của tập đoàn thương gia nước ngoài của y.