Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 769: Tôi là Cán bộ của đảng



- Đó chính là do Cừu Lập Hành đang giở trò....Chủ tịch huyện Phạm, Cừu Lập Hành lúc đầu là cán bộ của địa phương, chuyện này anh biết không?

Lã Đình dần dần tỉnh táo hẳn ra, lau nước mắt.

Phạm Hồng Vũ gật đầu nói:

- Tôi biết, nhà ông ta ở thôn Thạch Kiều, là người cùng thôn đấy.

- Đúng, tuy nhiên Cừu Lập Hành từ nhỏ đã làm toàn những chuyện không đàng hoàng, ỷ thế vào chú gã mà hoành hành ngang ngược....Khi tôi còn ở thôn Thạch Kiều chưa có gia đình, gã ta luôn tìm cách gần gũi tôi, luôn...Tìm cách đến gần tôi, khi tôi còn học ở trường Trung sư gã cũng nhiều lần đến tìm tôi....

Lã Đình nói xong hai má cô ửng đỏ, vừa giận dữ vừa tủi thân.

Phạm Hồng Vũ dường như hiểu rõ hơn.

Nói Cừu Lập Hành bị nữ đồng chí đối xử như vậy hóa ra có nội tình bên trong.

Trường "trung sư" đó chính là trường Trung cấp sư phạm, chuyên đào tạo những thầy cô giáo dạy tiểu học đấy.

- Sau đó tôi có chồng ở Hoa Kiều, Cừu Lập Hành cũng đến trấn làm trợ lý, hơn hai năm yên tĩnh được trôi qua....Ai ngờ ba năm trước, gã ta đến làm Phó chủ tịch xã còn tôi thì dạy học ở trường tiểu học gần đấy, gã ta biết chồng tôi là bộ đội đã hy sinh, lại bắt đầu tìm đến tôi,....Tên lưu manh này gã cũng đã kết hôn, có một lần uống rượu say nửa đêm chạy đến trường học tìm tôi...Gã ta giở trò đồi bại, bị tôi đánh hai bạc tai, sau đó lấy nước lạnh dội vào gã, nên gã ghi hận trong lòng...

- Không bao lâu sau, dựa trên các mối quan hệ đuổi việc, tôi phải về thôn lao động. Chủ tịch huyện Phạm, anh cũng biết tôi chỉ biết học hành, không quen làm những việc nặng nhọc, ba mệ chồng thân thể cũng không được khỏe mạnh, trước kia chồng tôi làm cán bộ ở bộ đội, tôi cũng là giáo viên trường học nên lo cơm cháo qua ngày cho ông bà, ruộng lúa đều nhờ người trong thôn hỗ trợ trồng trọt.....Tôi không còn làm giáo viên sẽ không có tiền lương, toàn bộ trông cậy vào trồng trọt để duy trì cuộc sống, cứ mỗi lầm thu hoạch xã thu thuế thì Cừu Lập Hành tự mình dẫn người đến nhà tôi lấy, không có tiền thì bắt gà bắt heo, lấy các dụng cụ có giá trị trong nhà...Trong ba năm, mọi thứ đáng giá trong nhà cũng lần lượt bị bọn họ lấy cả, ngay cả tiền an ủi chăm sóc của chồng tôi, cùng các vật lưu niệm của đồng đội tặng cho gia đình tôi, chỉ cần nó cũng có chút giá trị thì bọn chúng không buông tha.

- Cừu Lập Hành nói dù có chết cũng không buông tha cho tôi, nói ngay trước mặt bố mẹ chồng tôi, gã ta chẳng biết xấu hổ gì cả, nếu tôi không theo gã thì chỉ có đường chết....

Nói đến đây, Lã Đình lại ho khan, nhanh chóng lấy giấy vệ sịnh bịt chặt miệng lại.

Hai hàng chân mày Phạm Hồng Vũ nhíu lại.

Hai tay Lôi Minh nắm lại thật chặt thành nắm đấm, trong mắt hiện lên cái nhìn giận giữ, trầm giọng hỏi:

- Cô giáo Lã, cô không phản ánh tình hình này với cấp trên sao?

- Phản ánh với cấp trên chuyện này sao?

Lã Đình lại ngừng ho khan cười khổ.

- Thượng cấp là ai? Là chú của Cừu Lập Hành.

- Còn lực lượng quân sự thì sao? Cô không báo cáo với lãnh đạo quân sự hả?

- Tôi đã phản ánh qua, đã viết hai lần báo cáo gửi đi nhưng đều vô ích....Hai lần báo cáo này đều rơi vào tay Cừu Lập Hành, gã ta nói lãnh đạo quân sự chuyển đến huyện, để lãnh đạo huyện có liên quan xử lý chuyện này, ở huyện lại chuyển đến quận, ở quận lại chuyển xuống xã, xã lại giao cho Cừu Lập Hành.

Lã Đình chậm rãi nói, trong mắt đã không còn phẫn nộ, Phạm Hồng Vũ lại nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của cô.

- Chủ tịch huyện Phạm, Chủ nhiệm Lôi, có phải làm lãnh đạo có thể làm chuyện xấu, có thể một tay che trời chứ? Chúng tôi là những người dân bình thường chỉ là người để bọn chúng bắt nạt sao? Cũng chỉ có thể chờ chết sao?

Trong giọng nói của Lã Đình mang theo sự oan ức vô tận cùng nỗi thê lương bi thảm.

Phạm Hồng Vũ không trả lời cô...., hắn đứng lên đi qua đi lại bên chiếc giường bệnh, theo thói quen định lấy thuốc ra hút, đang chuẩn bị châm lửa bỗng nhiên ý thức được nên nhanh chóng thu tay về, đem bật lửa và thuốc lá bọc vào túi.

- Chủ tịch huyện, đấy là tội phạm hình sự....

Lôi Minh bỗng nhiên hạ giọng nói.

- Hả?

Phạm Hồng Vũ ngẩn đầu nhìn Lôi Minh.

Lôi Minh gật gật đầu nói:

- Những thứ khác không nói nhưng tình huống ngày hôm qua thì Cừu Lập Hành chính là tội phạm hình sự.

Phạm Hồng Vũ không gật cũng không lắc, dừng bước quay qua nhìn Lã Đình hỏi:

- Giáo viên Lã, còn chuyện kích động quần không nộp tiền sưu thuế lại có chuyền thế này?

Thân là Chủ tịch huyện, Phạm Hồng Vũ có lối suy nghĩ tuyệt đối không thể đơn giản được, nhất định phải làm rõ vấn đề.

- Không có, căn bản không có chuyện này, chỉ do Cừu Lập Hành vu oan mà thôi. Thật sự điều gã làm tôi thấy không thể nào tưởng tượng được, trong thôn mọi người thấy gã đến nhà tôi lấy đồ này đồ nọ, các trưởng bối trong thôn đã nói với gã nếu gã còn làm vậy thì mọi người sẽ không nộp thuế.. Sau đó, gã cho là tôi đã kích động quần chúng gây rối, uy hiếp chính phủ không chịu nọp sưu thuế.....Ngày hôm qua, tôi cùng ba mẹ chồng vừa đi ra cửa định thăm người thân, thì gã dẫn người đến đòi bắt tôi đi, bảo muốn thẩm vấn tôi....Tôi biết gã không có ý tốt nên bỏ chạy, chạy về thôn Thạch Kiều, về nhà mẹ đẻ, chuyện sao đó thì các anh đã biết rồi..

Phạm Hồng Vũ hỏi:

- Nếu Cừu Lập Hành luôn quấy rối cô sao cô không về nhà mẹ đẻ sớm một chút? Dù sao cũng đâu có xa?

Nếu là cô gái khác trong tình huống này bình thường họ sẽ tái hôn, gã con đi xa xa né tránh Cừu Lập Hành. Lã Đình là cô giáo mầm non, diện mạo lại vô cùng xinh đẹp, tái giá với người chồng tốt đố cũng không phải là chuyện khó khăn.

- Chủ tịch huyện Phạm, chồng tôi đã hy sinh, anh ấy hy sinh vì đất nước....Ba mẹ chồng tôi chỉ có một đứa con trai, sức khỏe lại không tốt, tôi không thể bỏ họ mà đi được.

Lã Đình thản nhiên nói, dường như cô đang tự thuật lại sự thật, không phải đang khoe khoang công trạng.

Phạm Hồng Vũ thật sự kính nể, trầm giọng nói:

- Giáo sư Lã, cô an tâm dưỡng thương, vấn đề của cô để tôi giải quyết cho.

- Cảm ơn Chủ tịch huyện Phạm, nhưng....Anh là Chủ tịch huyện huyện Vân Hồ à.

Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói:

- Tôi còn nắm quyền cán bộ Đảng, Mạc Bình cũng là những lãnh đạo của đảng đấy.

- Mẹ mẹ, mẹ xem, con thỏ trắng nhỏ....

Đang nói chuyện, Ưu Ưu từ ngoài cửa chen lấn tiến vào trong tay ôm một con thỏ trắng đồ chơi không chịu rời trên khuôn mặt nhỏ nhắn cười lên vô cùng sung sướng.

- Dì mua cho con, có đẹp không?

- Đẹp.

Lã Đình vội vàng cười đáp.

- Chú, xem có đẹp không?

Phạm Hồng Vũ cuối người xuống ôm tiểu Ưu Ưu lên mỉm cười nói:

- Đẹp, so với con thỏ này thì Ưu Ưu của chúng ta đẹp hơn.

Bỗng nhiên lúc đó Phạm Hồng Vũ cảm thấy trong lòng xuất hiện sự thương cảm chú bé này. Thấy Lã Đình và Ưu Ưu rơi vào tình huống thế này đó không phải là lỗi của hắn nhưng chính hắn nói hắn là cán bộ của đảng.

Ưu Ưu đột nhiên chu mỏ miệng nhỏ nhắn, hôn vào mặt hắn một cái, sau đó ôm chặt cổ hắn, tay nhỏ bé vuốt ở lưng hắn, hắn cảm thấy thật thích thú.

Lúc này lại vang lên tiếng bước chân dồn dập, lập tức cửa phòng bệnh đi mở ra, có vài người đàn ông đi đến, vừa vào cửa nhìn một cách dò xét.

Lôi Minh nhanh chóng tiến lên, đứng chắn họ hỏi:

- Các người tìm ai?

Vào cửa tổng cộng có ba tên, tuy nhiên ngoài cửa dường như có người đang canh, trong thời gian ngắn không biết rốt cuộc có mấy tên ngoài đó. Người cầm đầu những tên đó ước chừng bốn mươi tuổi, vẻ mặt vô cùng hung hãn, tóc ngắn tỉa như " Đai ấn", tuy là mặc y phục hàng ngày nhưng nhìn qua cũng có thể thất được anh ta quen mặc đồng phục, đội mũ kê-pi.

Hai người khác cũng cải trang như thế.

Người đàn ông cao lớn kia dường như có chút bất ngờ vì không nghĩ trong phòng bệnh lại có nhiều người như vậy, còn có hai người đàn ông trẻ tuổi.

Phạm Hồng Vũ buông tiểu Ưu Ưu ra, thuận tay đưa hai tay ra phía sau mình, đấy chính là thói quen thường thấy của hắn, chỉ cần có tình huống bất thường xảy ra thì Phạm Hồng Vũ tự nhiên sẽ che chắn bảo vệ kẻ yếu.

- Cậu là ai?

Người đàn ông cao to nhìn Lôi Minh hỏi, khi nhìn thấy Phạm Hồng Vũ không khỏi sững sờ.

Tuy Phạm Hồng Vũ tuổi trẻ, nhưng vẫn đứng nơi đó, hắn ta vô cùng bình tĩnh, tính điềm đạm làm cho người đàn ông cao to vam vỡ kia có thể cảm nhận được.

- Tôi là Phó chủ nhiệm chính phủ xử lý huyện Vân Hồ, Lôi Minh, mọi người ở đơn vị nào đến hay sao?

- Phó chủ nhiệm chính phủ xử lý?

Người đàn ông kia giật mình kinh hãi, bên cạnh gã hai cán bộ cũng có thần sắc sợ hãi.

Tự nhiên vì nghe tuổi của Lôi Minh, nhìn qua chỉ có hai mươi mấy tuổi làm sao có thể trở thành Phó chủ nhiệm chính phủ xử lý chứ? Cao lắm cũng chỉ là cấp phó phòng, đấy cũng được xem là khá cao rồi.

- Đúng, các anh ở đơn vị nào? Chạy đến phòng bệnh này làm gì?

Lôi Minh hỏi ngược lại, anh ta hơi thiếu kiên nhẫn.

Mấy người này Lôi Minh vừa nhìn qua cũng đoán được họ không phải là nhân viên trong bệnh viện, cũng không giống người đến thăm, đột ngột xông vào phòng bệnh của Lã Đình, ai lại biết được ý đồ của họ là gì chứ.

- Là các đồng chí của Mạc Bình phải không?

Người nam tử hán này đang do dự, muốn hay không để lộ thân phận của mình, Phạm Hồng Vũ thản nhiên mở miệng nói, giọng điệu bình thản không có chút này là giận cả.

- Xin hỏi cậu là..

Người đàn ông kia không vội trả lời mà hỏi ngược Phạm Hồng Vũ.

- Tôi là Phạm Hồng Vũ, là Chủ tịch huyện huyện vân hồ, các người là bên Cục công an Mạc Bình, do đồn công an ở Song Kiều phái đến sao?

Mạc Bình quản lý ở xã Quyến Khẩu, huyện Song Kiều.

Ba người đàn ông xông vào đều kinh ngạc, nhìn dò xét Phạm Hồng Vũ một chút, người đàn ông đi đầu kia lập tức hai chân khép lại, nghiêm trang, cao giọng nói:

- Báo cáo Chủ tịch huyện Phạm, tôi là Tăng Nham, là Đôi phó đội công an Mạc Bình.

Lã Đình liền hoảng sợ hô toán lên.

Cô thật sự quá nhạy cảm, vừa nghe đến tên Phó trưởng phòng công an liền lập tức sợ hãi.

Hai hàng chân mày của Lôi Minh cũng nhướng lên.

Phó đội trưởng đội công an Mạc Bình đột nhiên chạy đến Bệnh viện nhân dân huyện Vân Hồ, hơn nữa lại xông thẳng vào phòng bệnh của Lã Đình, Lôi Minh không tin đây là sự trùng hợp ngẫn nhiên.

Chủ tịch huyện Phạm đã đoán được lại lịch của Tăng Nham, thật sự đầu óc hắn không phải suy nghĩ bình thường.

Phạm Hồng Vũ vẫn bình tĩnh như trước cười nói:

- Hóa ra là Phó đội trưởng Tăng, xin chào hai vị này là cán bộ phụ trách Song Kiều hay Quyến Khẩu?

Ánh mắt hắn dừng lại trên mặt hai gã đàn ông kia.