Quyển Nhật Ký Trong Căn Nhà Thuê

Chương 4



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Kogi

Gió hè buổi chiều tà hiu hiu thổi, ba tuấn nam mỹ nữ phía trước sóng vai nhau bước đi, người mặc quần dài màu xám ở giữa là đàn chị, áo sơ mi trắng bên trái là Lâm Dung, còn T-shirt vàng bên phải là tôi.

Vốn dĩ tôi hẹn đàn chị cùng nhau về nhà, không ngờ chị ấy đã hẹn Lâm Dung về phòng chị ấy thảo luận tác phẩm dự thi gì đó rồi. Trông tôi thông minh sáng dạ thế này thôi chứ thực ra chỉ là một sinh viên đại học bình thường, hiểu biết của tôi về nghệ thuật còn ít hơn về toán cao cấp.

Ít tài nghệ thì thôi không nói, tất cả chỉ trông cậy vào khuôn mặt này, nhưng vậy mà lại đụng phải Lâm Dung – người đánh bại cả ưu thế duy nhất của tôi nữa.

Dọc đường đi đàn chị cứ nói về chủ đề tôi nghe không hiểu với Lâm Dung, tôi liếc trộm anh ta, hôm nay anh ta mặc quần jean xanh, áo sơ mi đơn giản, tất nhiên không phải loại sơ mi trắng thắt cà vạt khi đi phỏng vấn vào hội sinh viên mà là áo sơ mi vải đay cổ tròn phía trước dựng thẳng, phần eo hơi xẻ tà, mỗi khi gió thổi qua lại thấp thoáng thấy cạp quần của anh ta.

Tay trái anh ta xách một chiếc ba lô đen, chẳng biết đựng thứ gì nhưng trông nhẹ bẫng, chân đi kiểu giày bệt bình thường thôi nhưng nhìn rất phong cách.

Tôi cúi đầu nhìn mình, quần soóc xanh lục, áo T-shirt vàng, giày thể thao phiên bản mới nhất, chậc, trông trẻ trung hơn anh ta nhiều.

Lúc tôi nhìn tóc anh ta thì vừa hay anh ta cũng nhìn tôi, tôi không kịp tránh nên đành mỉm cười một cái. Anh ta cũng lịch sự cười đáp lại, khoảnh khắc quay mặt đi, tôi liếc thấy ngón trỏ và ngón cái tay phải của anh ta cọ xát vào nhau, thì ra nam thần cũng có thói quen nhỏ không đẹp ha.

Buổi tối vừa về đến nhà, tôi liền ném cặp sách xuống đất, thay dép lê, bê một chiếc ghế ra chỗ cánh cửa trong phòng khách. Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, có tia lửa cái chẳng phải cháy bừng bừng sao!

Tôi áp sát tai lên cánh cửa, nghe thấy bên phòng họ vang lên tiếng nhạc.

Âm nhạc, chất xúc tác điều hòa bầu không khí.

Tôi không thể ngồi yên được nữa, đi qua đi lại vài vòng trong phòng khách, nhìn đồ ăn vặt và rượu hoa quả bên cạnh thùng nước khoáng Vương Nghị mang đến cho tôi bỗng nảy ra một kế.

“Cốc cốc”.

Cửa mở.

Tôi giơ đồ ăn vặt và hai chai rượu hoa quả trong tay lên, nhìn Lâm Dung vẫn đang đặt tay trên nắm cửa, bất chấp nói: “Uống rượu cho vui chứ?”

Thế là một buổi giao lưu lấy văn hóa nghệ thuật làm nội dung chính biến thành buổi tâm sự tuổi hồng.

“Tô Đống à…” Đàn chị nhìn tôi nói, “Chị luôn có một thắc mắc muốn hỏi em.”

Tôi hồi hộp nuốt nước miếng, nói: “Chị hỏi đi ạ.”

Đàn chị nhấp một ngụm rượu, nhẹ nhàng hỏi: “Em tên là Tô Đống, vì sao mọi người đều gọi em là Mộc Đông vậy?”



Đàn chị không phải người đầu tiên hỏi tôi câu này.

Kỳ thực kể ra cũng hơi ngại, trong một tiết tiếng Anh của học kỳ hai hồi đại học năm thứ nhất, thầy giáo quên không mang sách, với suy nghĩ rằng nếu giúp thầy thì thầy sẽ nâng điểm môn này cho mình, tôi đã cho thầy mượn sách. Lúc sắp hết giờ, thầy nhìn trang sau bìa sách, nói vào micro một câu thay đổi hoàn toàn quãng đời sinh viên còn lại của tôi: Nào, cả lớp hãy cảm ơn sách của bạn Tô Mộc Đông đi.

Sau đó cả lớp được một trận cười nghiêng ngả.

Tôi vẫn nhớ Vương Nghị vừa cười vừa khịa: “Cái tội thích viết chữ rời rạc à.”

Đàn chị nghe xong cũng che miệng cười, có điều cười đẹp hơn Vương Nghị gấp trăm lần.

Xứng đáng.

Tôi chợt liếc thấy Lâm Dung cũng đang cười, nhưng không phải cười nhạo, cũng không phải cười lớn mà giống như lén cười một mình hơn. Tôi bỗng nhiên hiểu Đường Bá Hổ, nụ cười này của Lâm Dung nhìn kiểu gì cũng giống liếc mắt đưa tình, mắt còn sáng lấp lánh nữa.

Lâm Dung, anh bị Thu Hương ám hả?

Ba người chúng tôi trò chuyện hồi lâu, đến khi Lâm Dung đứng dậy nói phải về phòng thì chúng tôi mới nhận ra đã mười giờ hơn rồi. Đàn chị cúi đầu, lơ đãng cắn môi, hình như muốn nói gì đó, nhất thời tôi nảy sinh dự cảm không lành.

“Hay là anh qua chỗ tôi ngủ một đêm đi.”

Lâm Dung và đàn chị kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi nói một cách quang minh lỗi lạc: “Trời tối rồi, không an toàn.”

Lâm Dung túm chặt quai ba lô của mình, các khớp ngón tay trắng bệch.

“Cũng được.” Đàn chị nhìn Lâm Dung, “Cũng sắp đến giờ ký túc đóng cửa rồi.”

Lâm Dung nhìn tôi, tôi phát hiện ra đồng tử của anh ta đen đặc.

“Cảm ơn.” Lâm Dung ghé sát vào tôi khẽ nói, “Để lần sau đi.”

Tiễn Lâm Dung đi rồi tôi cũng không còn lý do gì để ở lại trong phòng đàn chị nữa, thế là tôi mang theo mùi rượu hoa quả trên người về phòng mình.

Tôi mặc bộ quần áo ban ngày nằm trên giường, nhớ lại những chuyện xảy ra hôm nay, nghĩ đến đàn chị lại cảm thấy con đường thành công vẫn còn nhiều trở ngại lắm, hình như khó hơn mình tưởng rất nhiều.

Tôi sờ đầu mình, bỗng thấy buồn cười, thích một người đúng là không dễ dàng, thế mà lại biến mình thành tên cuồng nghe trộm nhà cách vách. Nghĩ đến đây, tôi ngồi bật dậy đưa mắt nhìn tủ đầu giường…

[Ngày 25 tháng 10]

Sáng sớm nay thời tiết khá mát mẻ, tôi thấy em mặc quần dài, là kiểu quần thể thao phối màu đen vàng, bên trên mặc T-shirt vàng nhạt, trông rất đáng yêu, tôi rất thích. Hình như hôm nay em rất vui, quãng đường đến trường ngắn ngủn mà cứ cười suốt. Em cười lên rất đẹp, vừa dâm đãng vừa ngây thơ.

Mà tôi vẫn chưa nhìn thấy em khóc. Không biết khi khóc trông em như thế nào, sẽ cắn chặt môi dưới không phát ra tiếng ư? Hay là sẽ bật ra vài tiếng nức nở nhỉ? Tôi nghĩ tôi vẫn thích em ngẩng đầu âm thầm rơi lệ hơn, nước mắt chảy dọc theo khóe mắt rồi thấm vào tóc mai, tôi sẽ khóa chặt cổ họng em, cắn lên cằm em, nhìn em nhíu mày vì đau, sau đó cầu xin tôi tha cho em.

Em muốn hỏi tôi vì sao lại xin tha ư? Tất nhiên là vì tôi đang ** em rồi. Em muốn hỏi tôi vì sao em không đẩy tôi ra ư? Bởi vì tay của em đã bị tôi trói vào đầu giường, tôi khóa chặt cổ họng em, một nhấp, hai nhấp, ** em lên, đỉnh…

Không biết từ lúc nào phía dưới tôi đã dựng lên một túp lều nhỏ, nghĩ thầm trong lòng người anh em này không đi viết truyện sex đúng là phí của trời. Tôi thừa nhận tôi bị nội dung anh ta viết làm cho hứng lên rồi, không phải chỉ vì lời văn trần trụi mà vì tôi biết đây là suy nghĩ thật trong lòng một người. Bất cứ thứ gì một khi có liên hệ với hiện thực đều trở nên vô cùng kích thích.

Phía dưới cứng đến mức khó chịu, nhưng mà tôi vẫn hơi chần chừ, xem trộm bí mật của người khác thế này liệu có phải hơi tệ không?

Tôi nhìn mấy chữ cuối cùng trên trang nhật ký kia, trong đầu đã tự hiện lên hình ảnh.

Hay là chỉ đọc một bài nữa thôi, tôi chỉ đọc trộm thôi mà, sẽ không có ai biết, hơn nữa nếu chủ nhân quyển nhật ký quan tâm đến nó thì sao có thể dọn những thứ khác sạch sẽ như vậy, chỉ riêng nó là rớt lại đây?

Tôi tự tìm cho mình mười mấy lý do rồi mới bắt đầu chậm rãi lật sang trang tiếp theo.

Tôi cởi thắt lưng, kéo quần xuống, bắt tay vào việc, a ha ~ đuma thoải mái quá.

[Ngày 26 tháng 10]

Hôm nay tôi đi gặp bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ hỏi tôi dạo này thế nào, nói thật là việc viết nhật ký quả thực làm dịu bớt rất nhiều suy nghĩ bồng bột của tôi, như là có thêm một cửa xả lũ vậy. Tuy nhiên đồng thời lại khiến khát vọng của tôi đối với em càng ngày càng tăng, tôi nhớ em, tôi muốn đến gần em, tôi muốn sờ cơ thể của em, hôn lên khuôn mặt em.

Tôi nói suy nghĩ thật của mình với bác sĩ tâm lý, mặc dù không quá rõ nhưng tôi chắc chắn bác sĩ đang hơi nhíu mày. Xem ra vẫn không nên bộc lộ hết suy nghĩ thật của mình, vẫn phải tiếp tục giả vờ, có điều chuyện này không có gì khó với tôi, chẳng qua chỉ là diễn một người mà ai ai cũng thích mà thôi.

Hình như bác sĩ hơi do dự, ông ta muốn tôi thử tiếp cận em, nhưng lại lo tôi làm tổn thương em. Mặc dù ông ta không nói rõ nhưng tôi biết, lẽ nào tôi không muốn như vậy hay sao?

Quần tôi cũng cởi rồi, anh cho tôi xem cái này?

Truyện sex tự nhiên thành tản văn trữ tình, tôi lại lật sang trang tiếp theo.

[Ngày 27 tháng 10]

Hôm nay là thứ sáu, nghĩ đến ngày mai là cuối tuần tôi lại mất vui.

Cuối tuần em không thích ra khỏi phòng, vì vậy rất khó để nhìn thấy em.

Trong cơ thể tôi như có hai con người, một người nói rằng chỉ cần lặng lẽ dõi theo em như vậy là đủ rồi, em tốt đẹp như vậy, làm sao có thể chấp nhận con người tôi được? Một người khác lại nói với tôi, đã thích thì phải giành được, chỉ có tôi mới có thể khiến em trở nên tốt hơn, em muốn gì tôi đều có thể cho em.

Em thích người như thế nào? Tôi có thể diễn cho em xem.

Nhưng khi màn đêm buông xuống, em phải ngoan ngoãn nằm sấp trên giường. Tôi sẽ đặt làm dây thừng màu đỏ mềm mại chuyên dụng, nhẹ nhàng tròng vào cổ em, khi tôi tiến vào từ phía sau, tôi sẽ kéo sợi dây để mỗi lần tôi nhấp vào một cái, em sẽ ngoan ngoãn ngẩng đầu lên. Chắc chắn mông của em rất đầy đặn, tôi chỉ cần vỗ một cái là em sẽ đau đến co thắt lại, cây hàng của tôi lấp đầy cửa mình em, mỗi lần ra vào sẽ khiến em sướng phát khóc.

Nói cho tôi biết, em lên đỉnh rồi phải không?

Tôi tựa vào thành giường, nhắm hai mắt thở dốc.

Tôi lên đỉnh rồi.

Đm nó chứ tôi lên, đỉnh, rồi!

* Chú thích:

(1) Kiểu áo mà bạn Mộc Đông tả về Lâm Dung là kiểu này nè



(2) Giải thích về tên bạn thụ: Tên cha sinh mẹ đẻ đặt cho bạn là Tô Đống (苏栋). Quyển sách mà bạn cho thầy mượn bạn ghi tên mình nhưng viết chữ rời rạc quá, mà nguyên tắc viết chữ Hán là mỗi chữ viết trong một ô vuông, nhất là với những chữ có từ hai bộ thủ trở lên. Chữ Đống (栋) được ghép bởi bộ Mộc (木) và chữ Đông (东). Do bạn ấy viết không sát nên thầy đã đọc tách ra thành ba chữ luôn:v