Quyến Rũ Đến Điên Dại

Chương 29: Sáu năm trước



Khương Nhã nhăn nhó mặt lại lần nữa cắn lấy đôi môi đã bị sưng lên đến trắng bệch. Bộ dáng bây giờ của cô rất chật vật vật, mái tóc ướt đẫm một mảng, dính bết lên mặt. Cô không kêu đau một tiếng, chỉ khẽ rên rỉ lên những thanh âm kiều mị

Ôn Thiệu Phong nhìn thấy bộ dáng chật vật thì xuất hiện cảm xúc khác thường, bàn tay rút khỏi vị trí ẩm ướt lần nữa đè cô xuống dưới thân, có chút tức giận.

Thấy Ôn Thiệu Phong vẻ mặt cau có. Khương Nhã cũng cảm thấy chút thắng lợi, khóe môi kéo thành đường cong, giọng nói khàn khàn.

“Xung quanh ngài Ôn đâu thiếu phụ nữ, cứ nhất định phải lựa tôi lên giường như thế này thật làm tôi cảm thấy bản thân có giá trị đấy.”

Gương mặt tái nhợt mang theo vẻ mệt mỏi, vừa bị đau dầu do ảnh hưởng của thứ thuốc đó, hơn nữa còn bị ngâm nước, giờ lại bị hành hạ thân thể, cả người nặng trĩu đến lạ.

Ôn Thiệu Phong vốn rất muốn hành hạ cô tiếp, nhưng khi nhìn thấy nét mặt này cũng xuất hiện cảm xúc khác thường, kéo hai cánh tay cô lên đỉnh đầu mà lần nữa khóa trụ lại.

“Bây giờ tôi sử dụng thân thể này rất thoải mái, tốt nhất đừng nhiều lời.”

Anh cúi xuống hôn lên cánh môi cô tiếp, nhưng lần này lại có chút cảm nhận được mùi máu tanh nồng ở giữa cánh môi, cuối cùng liền chuyển qua liếm nhẹ, vẽ một vòng lên cánh môi ấy, hương vị hòa lẫn giữa máu với hơi thở ngọt ngào khiến người ta mê dại.

Hành động này làm Khương Nhã có chút mụ mị, nếu không phải vì ngày mai cô hoàn toàn không có lịch để làm việc cho nên mới dám khiêu khích người đàn ông này.

Sử dụng thoải mái, Ôn Thiệu Phong thoải mái nhưng cô thì không!

Khương Nhã có chút mệt mỏi, cơ thể là của cô nhưng không thuộc về cô, bản thân lại liên tục bị Ôn Thiệu Phong muốn làm gì thì làm, đáy mắt nhắm hờ, cô lần nữa rơi vào giấc ngủ.

Ôn Thiệu Phong đang dây dưa lại không thấy Khương Nhã có động tĩnh, vừa ngẩng lên lại thấy cô dần bình ổn trở lại, hơi thở đều đều, gương mặt anh dãn ra đôi chút.

Khương Nhã đang ngủ do ảnh hưởng của thứ mùi hương đó.

Ôn Thiệu Phong nhìn tấm ga giường nhàu nát ướt đẫm một mảng, anh đứng lên lấy tấm khăn khô khác quấn người Khương Nhã lại đem qua một căn phòng khác.

Nằm trên giường, Ôn Thiệu Phong ôm chặt Khương Nhã lại, bàn tay sờ nhẹ vào bờ môi đang bị sưng mà vuốt ve có chút ôn nhu.

Không phải sử dụng thân thể cô thoải mái, mà là chỉ sợ không thể tìm được người nào thay thế.

...

Thân ảnh nhỏ bé của người con gái bị treo ngược lên, toàn thân thì lại đẫm máu, hai tay bị trói chặt bởi những sợi dây xích. Từng tiếng roi da vang lên không ngừng kéo theo đó là tiếng gào thét đến khản cả cổ họng.

Tên nam nhân ở dưới cầm lấy thanh sắt đã được nung qua lửa, không nhân từ ấn hắn lên da thịt trắng nõn của cô gái trước mặt.

“Làm ơn đi mà, làm ơn tha cho tôi.” Tiếng van nài nỉ non vang vọng lên giữa hành lang u tối.

Tên nam nhân chỉ nhếch mép, gương mặt thỏa mãn như đang thưởng thức một thú vui.

Lại một lần nữa, hắn nhấn cây sắt xuống dưới ngọn lửa đang cháy bùng, đến lúc lấy lên, thanh sắt đã đỏ hồng rực, lại lần nữa ấn thẳng lên thân người cô gái.

Tiếng hét thảm thương vang lên giữa đêm khuya...

Từng đợt mồ hôi cứ thế tuôn ra giữa trán, trong một giây trước khi nhìn thấy lại những cảnh tượng khác, Khương Nhã bất chợt tỉnh lại.

Gương mặt cô nhăn nhó sợ hãi, giấc mơ đó lại lần nữa đến.

Khương Nhã ngồi dậy, kể từ lần cuối cô chạy trốn, giấc mơ này rất ít khi xuất hiện. Lần này liệu có phải là có điềm báo gì không?

Cô vò mái đầu, ánh mắt di chuyển xung quanh căn phòng lần nữa.

Bên cạnh đã không còn hơi ấm từ lâu.

Hôm qua lúc đến đây cô không hề suy nghĩ gì, giờ nhìn kĩ lại thì chỗ này chính là nơi mà khi Ôn Thiệu Phong cần thì cô sẽ đến.

Có thể nói đây là nơi quen thuộc để cô phục vụ hắn lúc trước.

Để lên giường với Ôn Thiệu Phong, cô đã suy tính rất kĩ. Vừa có thể thuận lợi trả thù giúp người con gái Khương Nhã, vừa thuận lợi che dấu thân phận thoát khỏi sự truy bắt của tổ chức. Có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.

Lại nói đến lúc Khương Nhã tiếp xúc, cô đã phải trà trộn vào đám người của đường dây buôn bán mại dâm.

Sáu năm trước...

Chiếc xe Limousine sáu chỗ sang trọng dừng lại trước cửa quán bar Overnight nổi tiếng. Nơi đây kiến trúc vô cùng hoa lệ, trước cửa bao chiếc siêu xe dừng lại, từng hàng bộ âu phục sang trọng nối tiếp nhau vào.

Người phụ nữ trung niên trang điểm diêm dúa ngồi ghế lái phụ quay đầu, ngước nhìn xuống bốn cô gái phía sau, lại nhìn vào bốn tấm thẻ vàng trên tay, cẩn trọng đưa cho từng cô gái

“Lát nữa nhớ phục vụ tốt đấy, càng tốt tiền thu lại càng cao. Đừng khiến tôi thất vọng vì nuôi không công mấy người.”

Nói đoạn bà liếc về phía cô gái phía trong cùng, chỉ điểm.

“Khương Nhã, nhờ tôi mà cô mới thoát khỏi bọn buôn người, cô cũng là do một tay tôi chăm sóc, nhớ làm đúng bổn phận đấy, nếu không sẽ có hình phạt riêng đấy.”

Đón nhận lấy tấm thẻ vàng rồi nắm chặt lại, tay còn lại liền xoa xoa mu tay của bà ta. Cô vừa mỉm cười vừa nói.

“Dì yên tâm, cháu sẽ phục vụ tốt mà.”

Ba cô gái kia vừa nhìn vừa liếc cô, thái độ căm ghét phẫn nộ hiện rõ. Chẳng qua ỷ bản thân là xử nữ nên bây giờ mới được đối xử tốt, coi trọng, cứ đợi qua đêm nay đi, chắc chắn sẽ lại xuống phân cấp thôi.