Quyến Rũ Người Thừa Kế

Chương 97: Hạnh phúc tạm thời 4



Qua cánh cửa đóng kín, anh nghe thấy tiếng nhạc bị bóp. nghẹt đang phát ra, một nụ cười nở trên môi. Dù Lý Diệu Linh đang làm gì, cô cũng muốn anh bất ngờ với điều mà cô làm.

Ba mươi giây sau, âm nhạc chìm vào im lặng, anh nghe thấy Lý Diệu Linh gọi. "Xong rồi, anh vào đi."

Anh mở cửa, cau mày khi thấy cô đang đứng trên giường, cầm điện thoại trong tay. Cô kêu lên. "Khoan đã... đóng cửa lại:

Cau mày nhìn cô, anh quay người đi đến đóng cửa sau đó quay trở lại vị trí dưới chân giường, ngước lên nhìn cô. "Em đang làm gì vậy?"

Trịnh Thừa Hạo nhìn mắt cô tập trung vào điện thoại.

Một tiếng cười tuôn ra từ đôi môi anh, bên trong anh tuôn trào năng lượng và niềm vui sướng. Sự cáu kỉnh, tức giận trước đó hoàn toàn tan biến.

Âm nhạc sôi động vang lên không trung. Nhanh chóng đặt điện thoại xuống nệm, anh nhìn Lý Diệu Linh nhảy một điệu nhạc mà cô đã dành hàng giờ để tập luyện. Một nụ cười rạng rỡ nở trên môi anh, trái tim anh rộn ràng vì vui sướng khi nhìn cô dễ thương và xinh xắn như thế nào. Trịnh Thừa Hạo không nghĩ rằng đêm của mình lại kết thúc hoàn hảo hơn thế này.

Lý Diệu Linh trở nên bối rối khi bài hát được nửa bài, cô cố gảng để nhảy tiếp nhưng không nhớ các bước nhảy đành bỏ cuộc. "Em quên mất phần còn lại rồi." Cô cười lúng túng, anh bước tới ôm cô, biết ơn và cảm động trước nỗ lực của cô.

"Em thật dễ thương, em biết không?" Anh nói. "Anh phải giữ chặt em nếu không em sẽ té."

Hơi ấm lướt qua anh khi cô vuốt tóc anh. "Em cũng đoán là như vậy."

Cười, anh siết chặt cánh tay ôm cô để giữ an toàn, hạ chân cô xuống đất. "Xuống đây, để anh ôm em tốt hơn."

Vòng cánh tay ôm lấy cô, anh vùi mặt vào tóc cô, hít hà mùi hương trên mái tóc mềm mại của cô. Cô đứng nép người vào lòng anh.

"Làm sao em biết anh đang có tâm trạng tồi tệ?" Anh cúi xuống hỏi cô.

"Em đoán thôi." Cô trả lời. Ngẩng mặt lên, cô nhìn vào biểu cảm của anh như muốn nói rằng anh không tin lý do đó. Cô thở dài một hơi. "Được rồi. Em sẽ nói. Em về nhà..."

"Rồi sao nữa?" Anh hỏi.

“Trước đó em đi mua săm”" Lý Diệu Linh nhún vai với anh. "Khi em về nhà, nghe thấy... ừm... mẹ nói chuyện điện thoại. Bà ấy nói răng có chuyện gì đó đã xảy ra tại nơi làm việc của anh và cần phải rời đi ngay." Đôi mắt lấp lánh của cô nhìn lại khuôn mặt của anh. "Anh cảm thấy tốt hơn chưa?" Cô hỏi, anh vén mấy sợi tóc ra sau tai cô.

"Ừm..." Anh nghĩ rồi vỗ nhẹ vào má mình. "Một nụ hôn thì sao?"

Anh nhìn cô, chờ đợi. Cô nhón chân lên hôn nhanh khiến trái tim anh tràn ngập ánh sáng tươi đẹp. Anh nghiêm túc yêu cô rất nhiều. Cô là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời anh, anh rất hạnh phúc khi có cô bên cạnh.

"Thật ngọt ngào." Anh cười rạng rỡ. 'Anh muốn ngủ nhưng bây giờ anh đổi ý rồi. Anh thấy hơi đói. Anh muốn ăn."

Cô khit mũi sau đó nghịch ngợm véo má anh, nói. "Anh thay đồ đi, em dọn cơm cho."

Mẹ anh chỉ nói đúng một phần. Những người lớn tuổi, họ rất cố chấp và trẻ con. Giám đốc Chung, người mà Trịnh Thừa Hạo tranh cãi, chỉ sau một đêm, ông nhận được đa số phiếu bầu về việc thay đổi nhà cung cấp mới vì nhà cung cấp cũ không thể kiếm được một lượng lợi nhuận tiêu chuẩn trong sáu tháng qua.

Sau ba giờ khó khăn cố găng đưa ra một quan điểm mà họ thay đổi để có lợi cho mình, Trịnh Thừa Hạo đã thua. Buộc phải đề cao tính chuyên nghiệp, anh đi thang máy xuống cùng với những người còn lại của ban giám đốc. Gần cửa trước, một cảnh tượng đang diễn ra. An ninh bảo vệ chặn một người đàn ông hói đầu cùng hai người khác muốn đi qua sảnh. Người mà anh gặp ngày hôm đó sẽ thay đổi hướng đi trong tương lai của anh nếu không có Ngô Huyền Sương giục anh trở lại văn phòng sau khi những người đàn ông lớn tuổi đã rời đi.

"Đó là anh ta, phải không?" Giọng nói của người đàn ông hói đầu vang lên ầm ï khắp sảnh. "Hãy để tôi nói chuyện với anh ta. Tôi có một vấn đề quan trọng cần thảo luận với anh ta"

Dừng lại mà không có lý do cụ thể, Trịnh Thừa Hạo xoay người nhìn xuống sảnh. Bảo vệ vẫn đang vật lộn để ngăn những con người kia. Anh chưa bao giờ nhìn thấy họ trước đây. Nhún vai một cái, Trịnh Thừa Hạo đi về phía thang máy, bấm nút và bước vào bên trong.

"Tôi sẽ giải quyết chuyện này." Ngô Huyền Sương nói với bảo vệ, hai người bảo vệ nhường chỗ cho cô. Những người đàn ông ồn ào giờ đã bình tĩnh lại khi cô bước tới, một nụ cười thích thú xuất hiện trên môi tên đầu hói.

"Tôi muốn nói chuyện với chủ công ty này." Hắn nói thẳng. "Tôi e là không được vì anh ấy đang bận."

"Tôi vừa nhìn thấy anh ta đi xuống đây kia mà." Hắn hừ giọng

Ngô Huyền Sương mỉm cười bình tĩnh để cho thấy cô chiếm thế thượng phong. "Đúng vậy nhưng sau đó, anh ấy đã quay trở lại văn phòng để lo việc kinh doanh. Nếu anh có vấn đề gì, tôi có thể giải quyết cho anh."