Quyền Thần Tái Thế

Chương 21: Ai muốn làm bạn tâm giao của ngươi chứ



(Edit: LinhBabie2305)

Cuối cùng, Thẩm Thiên hộ cũng không nỡ ăn cái bánh ú giống con c* kia, trịnh trọng ôm nó vào lòng.

Trên công đường, những người đứng đầu của Đại Lý Tự và Bắc Trấn Phủ ti đều khá đau đầu.

Cái chết của Trác Tế tửu không chỉ đột ngột mà còn hơi bi thảm, nếu bị lan truyền ra ngoài lại được người ta thêm mắm thêm muối, sợ là trở thành thuyết thư giống như "Tỷ Can moi tim*" và "Ngũ Tử Tư móc mắt*" luôn mất, đó cũng không phải là xu hướng dư luận mà bọn họ mong đợi.

(*Tỷ Can moi tim: Tỷ Can là chú ruột của Đế Tân nhà Thương, là một vị trung thần luôn can gián nên khiến Đế Tân mất lòng, cực kỳ có mâu thuẫn với Đát Kỷ, đã khẳng khái chỉ trích Đế Tân chỉ biết nghe lời ả đàn bà Đát Kỷ, Đế Tân tức giận giết chết Tỷ Can rất tàn khốc bằng cách cho người mổ tim ông.

*Ngũ Tử Tư móc mắt: Ngũ Tử Tư là một đại phu nước Sở, sau trở thành tướng quốc nước Ngô thời Xuân Thu, ông khuyên ngăn Phù Sai không nên giảng hoà với nước Việt và đánh nước Tề chọc hắn tức giận ép ông phải tự tử, trước khi chết ông vẫn tin rằng Việt sẽ diệt Ngô bèn bảo rằng: "Thế nào cũng phải trồng trên mộ ta một cây tử đề có thể làm quan tài. Hãy móc mắt ta treo trên cửa phía đông của nước Ngô để cho nó thấy giặc Việt vào tiêu diệt nước Ngô.")

Việc này có nên được báo lên trên hay không? Báo khi nào? Báo làm sao?

Xoay quanh ba cái vấn đề cốt lõi này, Cẩm y vệ Chỉ huy sứ và Đại Lý Tự khanh đã phát động trận đấu võ mồm, hiện trường rất nhanh đã nghiêng về tình thế một bên, Cẩm y vệ kiêu căng phách lối giành được toàn thắng.

Phùng Khứ Ác nói: "Ngày mai chính là tết Đoan Ngọ, không ai được phép quấy rầy tâm trạng vui vẻ của hoàng thượng. Mọi chuyện không may cũng chờ sau Tết mới được báo. Trước tiên hãy đông lạnh thi thể của Trác Kỳ. Các vị đang ngồi ở đây, đều ngậm kín miệng cho ta, nếu ai dám tự tiện bẩm báo thì Trác Kỳ của hôm nay chính là người đó của ngày mai!"

*

Vào mùng năm tháng năm âm lịch, không khí lễ hội tràn ngập trong hoàng cung, các vị cung phi và nội thần đều mặc mãng bào, hai bên cửa của các cung điện đều được đặt chậu cây tầm ma và ngải cứu, trên cửa được treo tấm bình phong vị Thiên sư cầm kiếm trừ tà, giống như môn thần* trong ngày Tết, phải treo đủ một tháng mới có thể gỡ xuống.

(*Môn thần: thần giữ cửa, vị thần trấn áp không cho tà ma vô nhà quấy phá.)

Hoàng đế ban thưởng quà tết Đoan Ngọ cho các đại thần, Tô Yến cũng nhận được một phần, bao gồm một chiếc quạt giấy có khung bằng trúc, một dải lụa ngũ sắc có hình đầu hổ, hai cây gậy được quấn chỉ năm màu, hai bức tranh giấy vẽ hổ và trùng độc.

Không có vật gì quý giá, chỉ là biểu thị ban thưởng đồng đều, tặng lấy hên mà thôi.

Ngược lại thì Thái tử tự tay làm một bát mì nước đầy tỏi cho y ăn, nói là để xua đuổi tà ma.

Từ nhỏ Thái tử đã là một vị áo đến thì vươn tay, tài nấu nướng ra sao cũng có thể tưởng tượng được, Tô Yến không thể từ chối tâm ý của hắn, đành phải bóp mũi ăn, thậm chí còn phải trái lương tâm khen ngợi đủ cả sắc lẫn vị.

Chu Hạ Lâm chống cùi chỏ trên mép bàn, hai tay chống cằm nhìn y ăn mì, cực kì vui vẻ.

"Lát nữa ta sẽ đến Đông Uyển đánh cầu và bắn liễu, ngươi cũng phải ra sân nhé, để ta xem tài nghệ của ngươi thế nào."

Tô Yến uống một ngụm trà, cố nén mùi mì tỏi: "Ta có tài nghệ gì đáng nói đâu chứ? Đừng làm ta bẽ mặt."

Chu Hạ Lâm khoe khoang: "Vậy thì để ngươi xem tài nghệ của ta. Năm ngoái ta cũng bắn liễu vào tết Đoan Ngọ, giành được giải nhất luôn đó, phụ hoàng đã tặng ta rất nhiều quà."

"Vậy thì chúc điện hạ năm nay lại đoạt được vòng nguyệt quế, ta sẽ ở dưới vẫy cờ cổ vũ."

"Vòng nguyệt quế là cái gì?"

"Đó là một vòng hoa được bện từ những cành nguyệt quế dành cho người đoạt giải nhất. Đây là một phong tục của người Hy Lạp."

"Hy Lạp lại là gì nữa?"

"Ừm thì, là một trong những phiên bang của phương Tây, hiện giờ hẳn được gọi là Ách Lặc... Đúng rồi, là Ách Lặc Tế Á đó."

Vì vậy trên đường đến Đông Uyển cùng ngồi xe ngựa với Thái tử, Tô Yến nhàn rỗi không có gì để làm, liền kể câu chuyện thần thoại Hy Lạp về Apollo theo đuổi Daphne và sự tích cây nguyệt quế cho hắn nghe.

Sau khi Chu Hạ Lâm nghe xong thì cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Daphne bị ngốc à? Chỉ là đứa con gái của một vị thần sông nhỏ bé, được thần Mặt Trời đẹp trai mạnh mẽ để ý, thế mà thà rằng biến thành cây nguyệt quế cũng không chịu gả cho hắn sao?"

"Nhưng nàng ấy có quyền tự do lựa chọn lấy chồng hay không mà. Nói cách khác dù có là người con gái được Thiên tử theo đuổi, cũng nên có quyền từ chối." Tô Yến cố gắng giải thích cho tiểu Thái tử biết ý nghĩa của việc tôn trọng mong muốn cá nhân của người khác.

"Theo đuổi?" Chu Hạ Lâm cười nhạo, "Phải gọi là ân sủng. Thiên tử nhìn trúng cô gái nào và muốn nạp nàng làm phi, đó là phúc khí mấy đời của nàng ta. Nếu dám nói nửa chữ không, cũng không sợ bị phán tội kháng chỉ chém đầu cả nhà à!"

Tô Yến: "..." Mình bị ngốc thật rồi, sao lại đi nói chuyện với những kẻ thống trị thời phong kiến về quyền tự do của con người chứ?

Y chắp tay qua loa: "Điện hạ nói chí phải."

"Chậc, nhưng tại sao ta cảm thấy trong lòng ngươi không nghĩ như vậy?" Chu Hạ Lâm nghiêng người nhích lại gần, muốn nhìn rõ sắc mặt của y.

Xe ngựa xóc nảy một cái, Tô Yến ngã về phía đối diện, hàm răng đập mạnh vào miệng Thái tử.

Thái tử che miệng lại, đau đớn kêu thành tiếng.

Đề kỵ Cẩm y vệ ở bên cạnh xe ngựa cách cửa sổ lập tức hỏi: "Điện hạ có chuyện gì không?"

Chu Hạ Lâm nghẹn ngào trả lời: "Không có gì."

Tô Yến áy náy kéo tay hắn ra, xem xét vết thương: "Không sao không sao, chỉ bị thủng một lỗ nhỏ, chảy xíu máu thôi."

Chu Hạ Lâm nổi nóng: "Bổn Thái tử là thân thể ngàn vàng, sao có thể nói 'Chỉ thủng một lỗ nhỏ' chứ? Mau cầm gương tới cho ta xem chút!"

Trong hộp đựng đồ của xe ngựa, Tô Yến tìm thấy một chiếc gương kính pha lê do giáo sĩ Tây Dương tiến cống, lớn cỡ một bàn tay, độ trong như tấm gương hiện đại, đưa nó cho hắn.

Chu Hạ Lâm đau lòng nhìn lỗ máu nhỏ trên khóe miệng: "Nếu bị phụ hoàng trông thấy, sẽ lại nói ta ngang bướng không chín chắn... Mà này, sao ta cảm thấy nó rất giống vết rách trên miệng ngươi nhỉ."

"Giống chỗ nào." Tô Yến vô thức sờ sờ môi, vết thương đã kết vảy sắp lành, nếu không nhìn kỹ thì cũng không phân biệt được.

Chu Hạ Lâm dùng khăn sạch lau vết máu, nhìn chằm chằm Tô Yến đầy nghi ngờ: "Vậy ngươi cũng bị đập trúng miệng nên bị thương à? Bị ai đập hả?"

... Bỏ qua chuyện này giùm đi, van xin cha con hai người đó! Tô Yến bất lực úp mặt vào khuỷu tay: "Đừng nói chuyện với ta nữa, ta say xe!"

*

Là một lâm viên được các đời Hoàng đế ưa chuộng, Đông Uyển được xây dựng rất trang nhã và yên tĩnh.

Cung điện huy hoàng, đình nghỉ mát trải dài khắp nơi, những phiến đá kỳ lạ đứng thẳng cao ngất trong vườn, xung quanh trồng đầy hoa thơm cỏ lạ, lại dẫn suối vào hồ, trên hồ có tượng ngọc long phun nước như thác, thật là tài tình và khéo léo.

Vị trí của trường bắn liễu nằm ở phía Tây trước điện Long Đức, tiếp giáp với sông Hoàn Bích, các lính canh đi đầu đã thu xếp gọn gàng, nhốt rất nhiều chim bồ câu và các loài chim nhỏ hơn trong hồ lô và hộp gỗ, treo lơ lửng trên cành liễu phấp phới theo gió, mũi tên được bắn ra, nếu có thể phá mở hộp để bồ câu bay ra lại không làm nó bị thương, thì tính là chiến thắng.

Theo lệ cũ, hoàng tử, chư vị vương gia và các quan đại thần đều phải ra sân, bắn cung theo thứ tự, người mở được hộp nhiều nhất thì thắng cuộc.

Bảo toạ Kim Loan của Hoàng đế được đặt trong đình nghỉ mát bên cạnh lễ đài. Khi Tô Yến đi theo Thái tử tiến đến khấu kiến, Cảnh Long đế đã cùng Vệ quý phi ngồi xuống chỗ của mình.

Vệ quý phi đã mang thai được chín tháng, còn một tháng nữa sẽ sinh nở, Hoàng đế vốn định giữ nàng ở trong cung để dưỡng thai. Nhưng Quý phi nhất định đòi theo cùng, nói trong cung ngột ngạt, nàng muốn ra ngoài để thư giãn một chút, thái y cũng bảo phụ nữ mang thai nên đi lại nhiều hơn, như vậy càng thuận lợi cho việc sinh nở trong tương lai. Hoàng đế đành phải đồng ý cho nàng đi theo và tăng gấp đôi số cung nhân theo hầu.

Thái tử hành lễ xong thì đứng dậy, Hoàng đế hơi giật mình, hỏi: "Sao miệng con cũng bị rách da rồi? Do nóng trong người à?"

Thái tử lúng túng lau khóe miệng. Tô Yến nín cười ở sau lưng hắn.

Hoàng đế liếc nhìn Tô Yến như cảnh cáo, thản nhiên nói: "Ngồi xuống, ban rượu."

Rượu này là rượu xương bồ đón Tết, trong đó được bỏ thêm chu sa và hùng hoàng, cực kỳ khó uống, nhưng Tô Yến vẫn phải uống một hơi cạn sạch.

Chu Hạ Lâm ghi thù việc y làm rách miệng mình khiến hắn mất mặt trước mặt phụ hoàng, nên rót cho y một ly lớn, nhìn chằm chằm đến khi y uống hết mới đắc ý ra sân.

Tuy hắn còn nhỏ nhưng thực lực lại không nhỏ, rất tích cực trong việc luyện võ, tài thiện xạ được dạy dỗ bởi danh sư bậc nhất nên độ chính xác cũng kinh người. Vừa cưỡi ngựa vừa bắn cung, bắn mười lăm hộp liên tiếp lại chưa từng thất thủ lần nào, chim bay thành một mảnh.

Cuối cùng, hắn quay đầu lại và nháy mắt với Tô Yến như thể đang khoe khoang vậy.

Tô Yến mơ mơ màng màng do hơi rượu bốc lên đầu, nhìn hắn mà thành ra mấy người.

Không chỉ có Thái tử trên sân, mà còn cả Dự vương, bao gồm một đám hoàng thân quốc thích và trọng thần của triều đình, y nhìn đều có chút mơ hồ.

Cảnh Long đế nhận thấy đôi má ửng hồng và ánh mắt mê man của y, cười nói: "Chỉ mới có hai chén rượu mà thôi, tửu lượng của Tô hầu đọc không khỏi quá thấp nhỉ."

Tô Yến rất muốn trả lời Hoàng đế, y bị say xe, trước đó còn ăn một bát mì nửa sống nửa chín đầy tỏi, hiện giờ buồn nôn dữ dội, nếu không thì tửu lượng sẽ không thấp thế này, tiếc là không nói nổi ra lời, chỉ có thể vẫy vẫy tay biểu thị sức uống bất khả chiến bại của mình.

Vệ quý phi nhặt một cây hoa lựu ngày Tết trên bàn lên, dùng ngón tay mảnh khảnh nhào nặn cánh hoa liên tục, cuối cùng nghiền đóa hoa thành một mảnh bùn đỏ rồi vứt xuống đất. Nàng hờ hững nói: "Không bằng để Tô hầu đọc ra sân bắn liễu đi, hoạt động gân cốt một chút, mùi rượu cũng dễ tiêu tan hơn."

Không đợi Hoàng đế lên tiếng, nàng đã ra hiệu cho cung nhân bên cạnh, dìu Tô Yến ra khỏi đình.

Bị gió lạnh bên sông thổi qua, cơn choáng của Tô Yến cũng lắng xuống một chút, một Giáo uý bên cạnh đưa cung tên lên.

Y nhận lấy, đứng vững rồi giương cung và kéo dây cung, nhắm một lúc lâu rồi tiến lại gần mục tiêu vài bước, mới bắn một mũi tên ra.

Mũi tên bay ra ngoài một cách xiêu vẹo, khi thấy nó sắp rơi xuống mặt sông, không hiểu sao lại bắn trúng hộp gỗ lớn nhất và thấp nhất trên cành liễu.

Giáo uý phụ trách kiểm tra kêu to: "Trúng rồi!" Sau vài nhịp thở, lại gọi: "Tại sao bồ câu không bay ra?"

Hắn leo lên cây, mở hộp gỗ ra, ngạc nhiên thấy chim bồ câu đã bị mũi tên giết chết.

Xung quanh tràn ngập tiếng cười vang.

Vệ quý phi nâng tay áo cười yêu kiều: "Người ta thì bắn hộp, còn y thì bắn chim trong hộp, một tiễn xuyên tim, cũng coi như một loại chính xác khác."

Tô Yến lúng túng nói: "Thần sẽ thử lại lần nữa." Lại lần lượt bắn ra ba mũi tên.

Mỗi mũi tên giết chết một con chim, tử trạng thê thảm làm người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Cảnh Long đế bất đắc dĩ nói: "Ngươi là đang bắn liễu hay sát sinh vậy. Thôi trở về đi, muốn được thưởng cái gì thì cứ nói trẫm cho."

"Thần thực sự không biết bắn cung mà." Tô Yến bỏ cung tên xuống, đi vào trong đình nói xin lỗi với Hoàng đế.

Cảnh Long đế nói: "Nhìn tư thế giương cung của ngươi là ta đã biết rồi. Tranh thủ hôm nay có nhiều cao thủ tụ tập, ngươi có thể chọn một người làm sư phụ, trẫm sẽ lệnh cho hắn dạy ngươi đến khi thành thạo mới thôi."

"Để nhi thần dạy cho ạ!" Chu Hạ Lâm lập tức kêu lên.

Hoàng đế trừng mắt liếc nhìn đứa con trai nhỏ, cho rằng hắn thân là Thái tử nhưng không biết thận trọng, lại nghe được một giọng nói trầm thấp và hùng hậu vang lên: "Thần đệ xin tự đề cử mình. Trong yến tiệc ân vinh lần trước, thần đệ đã có cơ hội được luận thơ với Tô hầu đọc, cũng khá hợp ý nhau, sau đó còn chơi đánh cờ, xem nhau như bạn tâm giao, nếu lần này có thể cùng tìm hiểu môn bắn cung thì cũng coi như một đoạn giai thoại Bá Nha Tử Kỳ rồi."

Tô Yến nghe xong tiếng nói trầm thấp hoa lệ này, liền nhớ tới chuyện mình cầm gạch uy hiếp hắn ở dưới cây hoa đào, lập tức cảnh giác lùi lại một bước: "Đừng nói nữa, ta đối với Dự vương điện hạ không thân quen, không dám nhận là bạn tâm giao gì đó."

Dự vương bị y vạch rõ quan hệ trước mặt văn võ bá quan cũng không tức giận, mặt dạn mày dày đáp lại: "Có phải Thanh Hà đang lo sợ bị người khác nghi kỵ vì ngoại thần thân cận với hoàng thân quốc thích, nên mới phủi sạch quan hệ của đôi ta đúng không? Yên tâm đi, hoàng huynh là người thấu tình đạt lý, rộng lượng nhân từ, chắc chắn sẽ không trách tội ngươi chỉ vì việc đó đâu."

Hắn quay đầu nhìn về phía Hoàng đế: "Thần đệ nói đúng không, hoàng huynh?"

Sắc mặt của Cảnh Long đế vẫn thản nhiên ung dung, giọng điệu bình tĩnh: "Tứ đệ nói không sai. Nếu đã như vậy, trẫm sẽ giao Tô hầu đọc cho đệ nửa ngày, xem thử học được bao nhiêu."

Dự vương tùy ý chắp tay với huynh trưởng của mình, một tay cầm cung tên, tay kia ôm lấy Tô Yến, nói: "Khu rừng phía sau điện Tử Thanh rất thích hợp cho việc luyện bắn." Lại níu chặt Tô Yến đang không tình nguyện đi ra ngoài sân.

Tiểu kịch trường:

Quần chúng ăn dưa: Xin hỏi sở trường của các vị công quân là gì?

Hoàng đế: Chơi đùa quyền mưu, trị nước trị dân.

Thái tử: Ăn uống vui chơi.

Thẩm thiên hộ: Tra tấn bức cung.

Ngô Danh: Giết người kiếm tiền.

Dự vương: Làm bạn tâm giao với mỹ nhân (✧ω✧)

XX:&*%#@+*&!