Quyền Thần

Chương 747: Đập cửa xông vào



Tiêu Hoài Ngọc đang mặc thường phục, hai ống tay áo của y vốn đang bó chặt lấy cổ tay, nhưng chỉ nháy mắt, bao cổ tay đã nứt ra, hở ra tay áo dài. Ống tay áo bên phải ngập tràn kình khí, vờn quanh bàn tay như đao của y.

Người luyện võ siêu việt sẽ có được sức bật và tốc độ nhanh đáng sợ, người thường nhìn vào chỉ có thể nhận ra một bóng người hết sức ma mị đang lao thẳng đến Tư Mã Kình Thiên.

Tư Mã Kình Thiên tuy võ công cái thế, nhưng trước mặt mấy tên đại quái vật này, gã cũng không dám nắm chắc phần thắng. Đòn đánh vừa rồi, gã không đặt Tiêu Hoài Ngọc vào trong phạm vi địch thủ của bản thân.

Nói cách khác, gã ra tay chỉ muốn đánh bại Thương Chung Ly, dường như gã muốn đánh cuộc Tiêu Hoài Ngọc sẽ không ra tay với gã.

Nhưng Tiêu Hoài Ngọc chờ đến thời cơ thích hợp, lại ra tay quyết đoán.

Danh tướng như quái vật!

Bất luận vị danh tướng nào, đều không muốn một con quái vật nào khác ngoài bản thân mình tồn tại trên đời này. Nếu có cơ hội diệt trừ con "quái vật" khác, không một vị danh tướng nào nương tay.

Đúng như Tiêu Hoài Ngọc nói, bọn họ không chỉ đại diện cho chính bản thân mình, mà còn tiêu biểu cho cả một quốc gia.

Người có thể nói đạo nghĩa, nhưng người vì quốc gia phải biết nghĩ đến lợi ích lâu dài.

Tốc độ của Tiêu Hoài Ngọc tuy mau, nhưng động tác hết sức mềm mại, phóng khoáng. Chưởng đao của y giờ khắc này không có thứ binh khí nào có uy lực sánh bằng được.

Chưởng đao là thần binh lợi khí…

…Của người đạt cảnh giới tối cao.

Tư Mã Kình Thiên đã dốc toàn lực ứng đối với Thương Chung Ly, hiển nhiên gã làm gì còn sức mà lo đòn tấn công của Tiêu Hoài Ngọc nữa. Nhược bằng gã thu thế ngay bây giờ, Thương Chung Ly nhất định sẽ nhân đó mà đánh úp lại.

Tư Mã Kình Thiên dường như sắp phải chết đến nơi.

….

….

Kình khí xao động, tuyết đọng trên mặt đất bị kình khí thổi bay, cuồn cuộn bốc lên như lốc, bay lả tả trên mặt đất. Gương mặt Yến Thái tử cũng hết sức đau đớn, da thịt gã bị gió chém qua, toàn thân run rẩy.

Cây chuỳ vàng văng lên trời. Đá dưới chân Thương Chung Ly nát vụn. Tiêu Hoài Ngọc ra tay. Trong mắt các danh tướng, mọi chuyện này đều xảy ra theo trình tự, nhưng trong mắt người thường thì dường như ba chuyện cùng xảy ra một lúc vậy.

Ba hành động gần như cùng xảy ra một lúc.

Tiêu Hoài Ngọc đột nhiên ra tay, Tư Mã Kình Thiên dường như không thể chống đỡ nổi, nhưng gã lại không hề để mắt đến y.

Dường như gã vốn dĩ không e ngại bị Tiêu Hoài Ngọc tấn công.

Khoảnh khắc gã quyết định lên đỉnh Thiên Nhai này, gã đã biết nơi đây rất nhiều nguy hiểm, càng biết rõ Thương Chung Ly đã bày ra thiên la địa võng chờ gã.

Gã đều không thèm quan tâm.

Nhưng thân là danh tướng tuyệt thế, hiếm thấy trong thiên hạ, gã đã nhận ra cơ hội trước nay chưa từng có. Gã biết mục đích cuối cùng của Thương Chung Ly có thể là muốn đánh chết gã, nhưng sao gã lại không nghĩ đến đây cũng là một cơ hội tốt để đánh bại Thương Chung Ly được.

Nguỵ quân bị ngăn cản ở Long Sơn, muốn tiến nửa bước cũng khó khăn. Đối với Tư Mã Kình Thiên, đây là chuyện khiến gã hết sức căm giận.

Nhưng nếu có thể tìm được cơ hội đánh chết Thương Chung Ly, như vậy quân phòng thủ ở Long Sơn nhất định sẽ hỗn loạn. Nguỵ quân tất có thể nhân cơ hội vượt qua Long Sơn, tiến đến kinh thành.

Ngoài Thương Chung Ly, không người nào có thể ngăn cản gót sắt của Nguỵ Quân.

Chính vì thế, gã mới đến đây.

Giống như tất cả các cao thủ tuyệt đỉnh, có võ công cường đại khác, Tư Mã Kình Thiên không hề sợ hãi, lại còn hết sức tự tin.

Hơn nữa, gã cũng đã tính đến khả năng Thương Chung Ly và Tiêu Hoài Ngọc cùng liên kết đánh gã, cho nên dĩ nhiên gã phải có biện pháp đề phòng. Khoảnh khắc Tiêu Hoài Ngọc tấn công, gã khẳng định chắc chắn vật gã chuẩn bị phía sau nhất định sẽ phát huy tác dụng quan trọng.

Gã đoán không sai.

Ba đại cao thủ đấu nhau trời long đất lở nhưng không hề có bất cứ tiếng nổ lớn nào phát ra, mà ngược lại, ngoài tiếng gió lạnh thấu xương ra, chẳng còn mấy tiếng động nào khác.

Chính vì thế, tiếng mũi tên kia vang lên truyền đến rõ ràng vào tai từng người một.

Đó là âm thanh cắt không khí, cắt qua cả tiếng gió lạnh.

Đó là mũi tên tuyệt thế khiến tất cả yêu ma, thần phật trên trời đất này đều biến sắc.

Mũi tên đó vốn là do Tư Mã Kình Thiên an bài trước khi quyết chiến trên đỉnh Thiên Nhai.

Nhưng khoảnh khắc tiếng mũi tên này vang lên, vị chiến tướng như đến từ thời xa xưa này cũng biến sắc. Với gã, đây có lẽ là giây phút gã phẫn nộ nhất và sợ hãi nhất từ trước tới nay.

Gã tuyệt vọng!

Kinh thành Yến, vào đúng giờ sửu, trời vẫn còn rất sớm.

Từ trước tới nay, phủ Cửu môn Đề đốc ở Kinh thành Yến vẫn luôn là một nha môn rất quái lạ.

Phủ Cửu môn Đề đốc tuy cũng nằm dưới quyền quản lý của Bộ binh, nhưng các quan viên của phủ Đề đốc lại không chịu sự giám sát của Bộ binh. Kể từ khi Yến Quốc lập nước tới nay, các tướng lãnh phủ Cửu môn Đề đốc bổ nhiệm hay miễn nhiệm đều do Hoàng đế bệ hạ trực tiếp hạ lệnh.

Nói cách khác, tướng sĩ phủ Cửu môn Đề đốc, trên danh nghĩa là do Bộ binh quản lý, lĩnh bổng lộc của Hộ bộ, nhưng cho dù là Bộ binh hay nội các ra lệnh, phủ Cửu môn Đề đốc đều không cần làm theo.

Đây hoàn toàn là nha môn do Hoàng đế chi phối.

Trên thực tế, phủ Cửu môn Đề đốc không phải là nha môn được chú ý nhiều. Theo cách nói của rất nhiều quan viên thì, các tướng sĩ của phủ Cửu môn Đề đốc chính là chó trông cửa của kinh thành Yến. Còn Cửu môn Đề đốc Lục Anh Quý chính là con chó săn đầu đàn.

Phủ Cửu môn Đề đốc nắm trong tay chín cửa của Yến Kinh. Binh lực thuộc quyền chỉ có ngàn người, hơn nữa so với binh lính tinh nhuệ của Ngự lâm quân, bộ hạ của Cửu môn Đề đốc chỉ tương đương với các binh sĩ ở các vùng, tư chất kém xa.

Tóm lại là, trong mắt hầu hết mọi người, đây là một nha môn thật sự không đáng nhắc tới.

Cửu môn Đề đốc Lục Anh Quý ngồi lên vị trí Cửu môn Đề đốc đã được chín năm. Bắt đầu từ khi đương kim Thánh thượng đăng cơ cho đến nay, y đã được đề bạt làm tâm phúc thân tín.

Mối quan hệ giữa Lục Anh Quý và Hoàng đế rất nhiều người biết. Nghe nói lúc Hoàng đế còn nhỏ, vị Lục đại nhân này chính là một trong những người hầu hạ bên cạnh người.

Thường thì, bên cạnh mỗi một Hoàng tử đều có hai, ba gã tuỳ tùng chuyên hầu hạ Hoàng tử đọc sách, luyện võ. Xét trên góc độ nào đó, bọn họ cũng được gọi là bạn bè của Hoàng tử. Một khi Hoàng tử lên ngôi Hoàng đế, những người này cũng từ thân phận gà chó mà một bước lên trời, trở thành tâm phúc của Hoàng đế, nhận lĩnh trọng trách.

Đương nhiên, nếu vận khí của Hoàng tử không tốt, bị thất thế trong quá trình tranh đoạt ngai vàng, thì những tên tuỳ tùng, hầu hạ này cũng sẽ bị người tiêu diệt.

Ngoài những chuyện văn ôn võ luyện thông thường, tuỳ tùng có thể cùng chơi đùa với Hoàng tử, cũng có thể có quan hệ cực kỳ thân thiết với Hoàng tử.

Một vị Hoàng tử kể từ tám tuổi sẽ được nội đình sắp xếp người làm tuỳ tùng. Nhưng theo quy củ của Yến Quốc từ trước đến nay, tuỳ tùng không thể là con cháu quý tộc, mà đều phải là những người nổi tiếng là thần đồng trong nước. Nội đình có trách nhiệm đi thu thập toàn bộ các nhân vật thần đồng này, đưa vào cung sàng lọc, từ đó mới chọn những thiếu niên ưu tú đến bên Hoàng tử.

Lục Anh Quý chính là một trong những tuỳ tùng, hầu hạ đương kim Thánh thượng. Từ trước đến nay, y vẫn luôn ở bên cạnh Hoàng đế, giúp người vượt qua vô số hiểm cảnh. Bình Quang Đế cuối cùng cũng có thể đăng cơ, không thể không nhắc đến công lao của vị Lục đại nhân này.

Sau khi Hoàng đế đăng cơ, thánh chỉ thứ nhất chính là để Lục Anh Quý đảm nhiệm chức vụ Cửu môn Đề đốc. Rất nhiều người đều cảm thấy kỳ quái, dù sao Lục Anh Quý cũng là tâm phúc của Hoàng đế, lại đi theo Hoàng đế nhiều năm như vậy rồi, công lao rất nhiều, vì lý do gì y chỉ được phong cho chức Cửu môn Đề đốc tầm thường?!

Nhưng những người khôn khéo đều hiểu được, điều này cho thấy Hoàng đế thực sự tín nhiệm Lục Anh Quý, mới giao việc canh gác cửa ngõ kinh thành Yến cho vị tâm phúc này.

Khi Bình Quang Đế còn đang ở thời kỳ tranh đấu ngôi vị Hoàng đế, vị Lục Anh Quý này là người rất sôi nổi, hoạt bát, nhưng từ sau khi lên làm Cửu môn Đề đốc, y lại cực kỳ khiêm tốn, ít khi qua lại với các quan viên khác, trở thành kẻ lạc loài trong triều đình.

Cũng bởi vì y khiêm tốn, nên khi ở trên triều, mặc cho người khác tranh đấu, y đều lẳng lặng đứng một bên, án binh bất động. Chín năm qua, những câu vị Lục đề đốc này nói trên triều ngoài hô Thánh thượng vạn tuế ra chắc chưa vượt quá mười câu.

Phủ Cửu môn Đề đốc nằm ở phía đông thành, cũng giống như tất cả các phủ đệ khác trong kinh. Trời đêm đông giá rét, tuyết trắng phủ kín mọi vật, khắp nơi trong phủ đều chìm vào cảnh tĩnh lặng. Một đội kỵ binh lặng lẽ bao vây phủ đề đốc không một tiếng động, già trẻ lớn bé trong phủ không một ai nhận ra.

Phủ Cửu môn Đề đốc không lớn, bốn cửa đều đóng chặt. Mọi người vẫn đang ngủ say, nào có ai nghĩ đến có đám binh mã dám vây quanh toà phủ đệ này.

Các kỵ binh đều mặc áo giáp màu đỏ. Bộ khôi giáp tướng lãnh dẫn binh mặc cũng có màu đỏ ít thấy. Trên bộ khôi giáp có hình một chiếc quạt như ngọn lửa.

Vị tướng lãnh hơn bốn mươi tuổi, gương mặt gầy gò. Gã nhìn chằm chằm vào cửa đại môn, lại ngẩng đầu nhìn tấm biển đề "Phủ Cửu môn Đề đốc", chậm rãi nói:

-Truyền lệnh xuống dưới, không được để cho bất cứ con ruồi nào bay lọt ra khỏi phủ này. Gặp người nào chém chết người đấy ngay cho bản tướng, không được do dự!

Một gã phó tướng mặc áo giáp đỏ đứng sau chắp tay nói:

-Tuân lệnh!

Gã phó tướng quay đầu ngựa, truyền lệnh xuống.

Vị tướng lãnh không chút do dự, vung tay lên. Từ phía sau, một nhóm ba tên kỵ binh đi lên, xoay người xuống ngựa. Hai người đến bên bức tường, ngồi xổm xuống, nắm lấy tay nhau. Tên kỵ binh còn lại nhanh nhẹn giẫm lên tay bọn họ. Hai người này nhanh chóng đứng dậy, dùng sức đẩy lên, nâng tên binh sĩ trên tay mình lên. Tên kia mượn lực bay lên, dù đang mặc khôi giáp, nhưng gã bay rất nhẹ nhàng, xoay người, đáp xuống đầu tường, rồi nhanh chóng nhảy vào trong phủ.

Rất nhanh sau, cửa đại môn đang đóng chặt bỗng phát ra tiếng "Kẹt kẹt kẹt", rồi chậm rãi mở ra. Chính là tên binh sĩ kia đã mở cửa từ bên trong. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Vị tướng mặc áo giáp đỏ không nói nhiều lời, giật cương ngựa, xông thẳng vào trong viện. Hơn mười tên kỵ binh cũng dũng mãnh ào theo sau. Tất cả đều mặc giáp đỏ.

Phía trước mỗi một phủ viện đều có người gác cổng. Chỉ có điều vào đêm đông giá rét, hắn đã sớm ôm giường đệm mà ngủ cho say rồi. Nhưng đã là người gác cổng, dĩ nhiên hắn rất cảnh giác, bên ngoài vừa vang lên tiếng ngựa hí, hắn đã cảm thấy có chuyện bất thường.

Hắn xoay người đứng lên, vội kéo áo bông lên người, mở cửa. Người còn chưa kịp bước ra ngoài, đã cảm nhận được một thanh cương đao lạnh như băng kề sát cổ mình.

Hắn kinh hãi, nhận ra trong sân có rất nhiều bóng người. Một đám người đang từ ngoài cửa lớn xông vào.