Quyền Thần

Chương 777: Trúng kế



Quân Tây Bắc lui về hai mươi dặm, rồi dừng lại nghỉ ngơi.

Đoàn kỵ binh này, trong hành trình dài này, mỗi người đều mang theo đủ lương khô và nước, không chỉ đủ dùng cho người, mà tuấn mã cũng đủ dùng. Mặc dù không trang bị quân nhu nhưng cũng có một vài chiến mã mang theo những vật dụng đơn giản của lều trại, nếu gộp lại cũng dựng được không dưới mười lều trại.

Lều trại được dựng lên, toàn bộ đoàn kỵ binh dường như đều nằm ngoài trời nghỉ ngơi, trước tiên phải cho ngựa ăn uống nô nê, sau đó dựa vào ngựa của mình uống nước ăn lương khô.

Đây cũng là một đội quân bền vững kiên cố.

Tuy đoạn đoàn xa xôi, tướng sĩ đều mệt mỏi cả, nhưng lúc này, càng thể hiện sự cứng cỏi của họ.

Tây Bắc quân dưới sự thống soái của Tiêu Hoài Ngọc quanh năm suốt tháng đều ở biên cương, hoàn cảnh khắc nghiệt, cho dù nóng bức, đều được huấn luyện qua rồi, ý chí rất kiên cường.

Phong Kỵ thì khỏi phải bàn, dưới sự huấn luyện của Chu Tiểu Ngôn, tuy chỉ huấn luyện hơn một năm, nhưng đều là những trận huấn luyện có cường độ cao, đối diện với hoàn cảnh như hôm nay, vẫn có thể kiên trìđược.

Nói thật, cho dù hàng ngàn kỵ binh của Hồ gia và kỵ binh Ngự Lâm Quân cũng còn thua xa.

Sức chiến đấu của bọn họ không hề yếu.

Kỵ binh Ngự Lâm Quân không phải bàn, đều là những sư đoàn có tiếng, cho dù trang bị và sức chiến đấu, có thế nói đứng hàng đầu ở Yến quốc ở phương Đông. Kỵ binh của Hồ gia đều là những kỵ binh tinh nhuệ, nếu chiến đấu tay đôi, chưa chắc đã thua Tây Bắc quân.

Chỉ có điều hoàn cảnh thích nghi thì còn kém Tây Bắc quân và Phong Kỵ

Đội quân đen kìn kịt cả đêm không chợp mắt, luôn nhìn về phía xa xa, những ánh mắt trắng phau phau trong màn đêm như những biên bảo thạch sáng rực trong đêm.

Trời tối dần tối hẳn, những ngọn đuốc cũng được đốt lên, những ngọn lửa rực sáng như những ngôi sao trên bầu trời.

Mảng sáng chiếu rọi cả khoảng rừng, trong những lều trại tập trung những tướng lĩnh của đội quân này.

Ngoài chủ tướng Hàn Mạc thống soái binh ra còn có Hồ lão thái gia của Hồ gia, mặt đeo mặt nạ sắt là thủ lãnh Phong Kỵ Chu Tiểu Ngôn, đội trưởng của Phong Kỵ là Hàn Tất Đồ, quân lĩnh của Ngự Lâm Quân là Tiếu Mộc, Đậu Thiện, Tiết Thiệu và vô số Hộ quân uý khác, thủ lĩnh kỵ binh của Tây Bắc quân là Đô chỉ huy sứ Tần Lạc, Cung quân Chỉ huy sứ Vương An Vũ, ngoài ra còn có hơn mười danh tướng thống lĩnh, Đô uý khác, tất cả gộp lại gần ba mươi người, lúc đó mọi người đều ở trong lều trại

Trong lều không có bàn ghế, ngoài các danh tướng, không có vật gì khác, Hàn Mạc, Hồ lão thái gia, Tần Lạc, Vương Ân Vũ, Tiếu Mộc, Đậu Thiệu và vài người khác ngồi xổm trên mặt đất, những danh tướng khác thìđứng vòng ngoài.

Những cái lều sơ sài được lập tạm, lúc này đang diễn ra cuộc họp quân sự cực kỳ quan trọng,

Trong tay Hàn Mạc cầm một con dao găm nhỏ, chậm rãi nói:

- Chắc mọi người ai nấy đều có chút ngờ vực, bản tướng biết Yến Kinh bạo loạn, phản quân giữ thành, không có vũ khíđể công thành, chắc chắn khó mà công thành được, nhưng vì sao ta vẫn dẫn kỵ binh không có cách công thành không quản ngày đêm để tới Yến Kinh không?

Lúc đóđa số tướng lĩnh đều cảm thấy có chút nghi hoặc.

Điều này, quả khiến người khác nghi hoặc.

Lúc ấy Hàn Mạc nắm binh phù trong tay, giết chết Ngũ Thiên Thiệu, trấn áp Tây Bắc quân, rồi ra lệnh tập hợp kỵ binh lại, tiến vào kinh cần vương.

Trong kinh có loạn, tiến vào kinh để dẹp loạn, những tướng sĩ Tây Bắc quân ắt sẽ không để yên, ai cũng hưng phấn xúc động, dưới sự thống lĩnh của Hàn Mạc, hàng vạn kỵ binh ầm ầm thằng tiến kinh thành.

Nhưng rất nhanh, rất nhiều tướng lĩnh đã nhận thấy có vấn đề gìđó.

Nếu trong kinh quả thực có loạn, vậy tình hình trong kinh thành ắt sẽ bị phản quân khống chế. Tuy sức chiến đấu của kỵ binh rất mạnh, hơn nữa thanh thế của hàng vạn kỵ binh cũng rất lớn, nhưng nếu binh đã tới chân thành, cửa kinh thành đã đóng, như vậy làm sao mà vào thành dẹp loạn được đây.

Kỵ binh dù có sức chiến đầu mạnh đến đâu, cho dù có lực lưọng lớn, cũng không có cách nào phá bức tường thành mà tiến vào Yến Kinh được.

Trên cuộc hành trình, không ít các tướng lĩnh đều mang sự nghi hoặc này, cũng không ít người tỏ ý hoài nghi năng lực của Hàn Mạc.

Lúc đó Hàn Mạc chủ động đem vấn đề này ra bàn luận, trong lòng mọi người càng thêm nghi hoặc, nhưng cũng biết, Hàn Mạc sẽ đưa ra một lý do hợp lý để giải sự nghi hoặc này.

Hàn Mạc cười lạnh lùng, chậm rãi nói:

- Các vị chắc cũng biết, lần phản loạn này của Tô gia, do được hoàng thượng ân sủng, lại chính là bản địa của chính mình, vậy ắt sẽ có ảnh hướng lớn. Ta thống lĩnh các vị không quản ngày đêm tiến tới kinh thành, không phải lập tức đối phó với loạn quân, mà chỉ bày cạm bẫy, trước mắt đánh bại những phản quân ở ngoài thành đã.

Các tướng lĩnh nghe vậy, có người đã hiểu, cũng có phần lớn nhíu mày gãi đầu tỏ ra không hiểu.

Hàn Mạc dùng còn dao găm trong tay vẻ ra một vòng tròn, nói:

- Đây chính là Yến Kinh thành… !

Tiếp tục vẽ thêm vài đường ngang, phân hình tròn thành hai phần, hắn liền chỉ vào phần trên nói:

- Đây là Yến Kinh thành, đây là Hội Kê quận, ở dưới có chín huyện, trong đó bốn huyện nằm trong tay của Tô gia, ngoài ra năm huyện nằm trong tay Tiêu gia.

Hắn tiếp tục dùng gao găm vẽ thêm bốn vòng tròn trên những khoảng trống của vòng tròn lớn, chậm rãi nói:

- Bốn huyện này đều là thế lực của Tô gia.

Mọi người đều im ắng không nói gì, nghe Hàn Mạc nói.

Hồ lão thái gia tuy tuổi cao, những vẫn mạnh mẽ, bôn ba trên quãng đường, tuy cũng mệt mỏi, những lão vẫn kiên trì tới cùng.

Lão thái phu nhân không may một đêm tập kết thì bị giết, Hồ gia mất một vị trưởng lão, đối với lão mà nói, đó làđiều nhục nhã nhất và bị thương nhất.

Lão may mắn thoát khỏi tay bọn thích khách, trong lòng luôn mang mối hận sẽ giết hết người của Tô gia.

Lúc đầu lão cũng biết thế lực của Hồ gia muốn đơn độc đối phó với Tô gia đó là điều không thể, vốn muốn sự giúp đỡ của Tây Bắc quân, nhưng lại không gặp được Tiêu Hoài Ngọc, trong một đêm, toàn bộ Tây Bắc quân đã bị Hàn Mạc nắm trong tay.

Đến tận bây giờ, lão vẫn cảm thấy hồ đồ, Hàn Mạc đã nói trước rồi, và lại giải thích cho lão biết, lão ngại cũng không muốn hỏi lại nữa.

Hàn Mạc nắm được binh quyền, lão cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng rất vui vẻ đón nhận, cái này cũng có thể mượn thế lực của Tây Bắc quân rửa nỗi nhục này cho nên lúc đội kỵ binh qua Lâm Dương Thành, lập tức tập hợp hàng ngàn kỵ binh Hồ gia vào đoàn kỵ binh, ngoài ra còn có quân thế gia cũng cùng Tây Bắc quân đi sau viện trợ.

- Bản tướng dẫn kỵ binh đến trước, lặn lội đường xa, người ngựa đều kiệt sức, cảnh tượng này dưới con mắt của Tô Quan Nhai mà nói, Hàn Mạc ta không có khả năng thống lĩnh quân, hơn nữa ông ta còn cho rằng, lúc này quân đội của chúng ta là suy yếu nhất.

Hàn Mạc nghiêm nghị điềm tĩnh nói tiếp:

- Tô Quan Nhai biết Tây Bắc quân của chúng ta rất nhanh sẽ tiến tới đây, đợi đội quân phía sau tới, phản quân ắt sẽ không có cách chống đỡ. Bản tướng dẫn các ngươi ngày đêm thẳng tiến về kinh, đối với Tô Quan Nhai mà nói, đó chính là sai lầm lớn của bản tướng, đó cũng là cơ hội hiếm có của bọn chúng… !

- Cơ hội?

Đô chỉ huy Tây Bắc quân Tần Lạc là hiền tướng của Tiêu Hoài Ngọc, Hàn Mạc chỉ nói vài câu, gã đã hiểu ra nói:

- Hàn tướng quân, ý của ngài là, phản quân lợi dụng lúc quân viện trợ của ta chưa tới, hơn nữa quân ngựa của ta đều kiệt sức mà phát động tập kích chúng ta sao?

Hàn Mạc cười nói:

- Tần chỉ huy sứ quả nhiên là vị tướng có kinh nghiệm sa trường. Không sai, với tính cách của Tô Quan Nhai, cơ hội như vậy, ông ta không thể không chộp lấy. Đối với ông ta mà nói, lúc này có thể đánh tan chúng ta, thậm chí muốn bắt sống ta hoặc giết chết ta, lúc đó phản quân sẽ chiếm thế thượng phong.

- Bọn chúng mà dám xuất thành công kích chúng ta sao?

Tiêu Mộc nhíu mày nói:

- Theo tin nhận được, phản quân có hai đội quân lớn là Hoả Sơn Doanh và Phượn Tường Doanh, hai đội quân này hợp lại cũng phải tới một vạn quân, nhưng bọn chúng không dám đem toàn lực xuất thành công kích chúng ta được.

Hồ lão thái gia lắc lắc đầu, vuốt râu nói:

- Các ngươi chớ quên, thế lực Tô gia ở phía bắc Hội Kê quận là bốn huyện rất kiên cố, đó chính là căn cứ của chúnh, thế lực của bọn chúng không chỉ là hơn một vạn phiến quân phản loạn Ngự Lâm Quân này đâu.

Hàn Mạc gật đầu nói:

- Không sai.

Chỉ vào bốn vòng tròn nói tiếp:

- Bốn huyện này, đều thuộc sự khống chế của Tô gia. Lúc trước trên đường ta đã phái trinh thám, thám thính tình hình ở đó, và cũng đã thu được tin tức.

Hắn nhìn mọi người, thấy ánh mắt mọi người đang nhìn về phía mình, chậm rãi nói tiếp:

- Theo tình báo, một tháng trước Tô gia đã chuẩn bị cuộc phản loạn này, bốn huyện phía bắc Hội Kê, đã tập kết được hơn vạn rưỡi binh lực. Hơn nữa các quan quân ở bốn huyện này đều bị Tô gia mua chuộc, cùng tham gia vào cuộc phản loạn này, tổng binh lực đã vượt qua hai vạn người…!

Vừa nói xong, mọi người đều kinh hãi.

- Ngoài ra, bên Ngô quận, cũng có đội quân hơn bốn ngàn người đang tiến tới đây.

Hàn Mạc bình tĩnh nói tiếp:

- Tô Quan Nhai đã sớm phát động cuộc phản loạn này ở Ngô quận, đội quân này vài ngày trước cũng ngày đêm hành trình tiến về đây.

- Nói cách khác, có khoảng ba vạn phản công sẽ đến công kích chúng ta sao?

Thống lĩnh đội Cung binh Báo Đột Doanh Đậu Thiện nhíu mày nói:

- Quan ta lặn lội đường xa, quả hao mòn sinh lực lớn, nếu bọn chúng quả thực có nhiều người như vậy, chúng ta… khó mà chống đỡ được!

Hàn Mạc thản nhiên cười nói:

- Không giấu gì các vị, bức màn cuối cùng của Tô gia còn chưa lộ ra, bản tướng đã dự đoán được, chính làđiều động những phản quân bên ngoài thành tiến tới. Nói thẳng thừng ra, bản tướng muốn đánh bại toàn bộ phiến quân phản loạn của Tô gia.

- Ý của Hàn tướng quan là, ngài thống lĩnh chúng ta đến đây, cố ý để Tô Quan Nhai nghĩ rằng ngài không có tài điều binh sao?

Từ đầu không nói gì bỗng Vương Ân Vũ chậm rãi nói: Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

- Ngài cố ý để bọn chúng nhìn thấy sự kiệt sức mệt mỏi của chúng ta, sau đó cố ý tạo cơ hội này cho ông ta, để ông ta điều động toàn bộ binh lực đến công kích đội quân kiệt sức này của chúng ta sao?

Hàn Mạc gật đầu nói:

- Đúng vậy.

Ánh mắt hắn sáng bừng nói:

- Nếu ta không dẫn kỵ binh tới đây, mà dẫn đại quân tới, ắt sẽ đã bại đám phản quân trong thành, nhưng những phiến phản quân ngoài thành, ắt sẽ không dám động đậy… Những mối hoạ đó mới là mối hoạ lớn của Đại Yến . Lần này, chúng ra làm vậy để những phiến quân phản loạn ngoài thành xuất hiện, lúc đó chúng ta một mẻ giết sạch, khi đó Tô Quan Nhai biết những phiến quân phản loạn ngoài thành bị diệt sạch, khí thế của binh sĩ trong thành sẽ giảm sút, lúc đó đối phó với bọn chúng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Hắn trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:

- Nếu tin tình báo không sai, rạng sáng ngày mai, hai đội phiến phản quân sẽ tới đây, đột kích chúng ta một cách chớp nhoáng!

- Hàn tướng quân, quân địch nhiều gấp ba quân ta, hơn nữa sức quân ta lại như vầy, muốn đả bại hai phiến quân này quả không dễ dàng gì.

Vương Ân Vũ vuốt cằm, suy nghĩ nói.

Không đợi Hàn Mạc nói, Hồ lão thái gia liền khua tay ha ha cười nói:

- Các vị không nên lo lắng. Nói thẳng ra, hai phiến quân của Tô gia đến công kích chúng ta, là nhân cơ hội chúng ta không phòng bị, lén lút hành động. Bọn chúng nghĩ rằng tâm trí của chúng ta đang hướng về Yến Kinh thành, ắt sẽ không phòng bị bọn họ, nhưng bọn chúng không hề biết rằng, chúng ra làm như vậy, là dụ bọn chúng đến đây. Tuy hai phiến quân của Tô gia đông, thực ra chỉ là những đám ô hợp mà thôi, không thể so với kỵ binh chúng ra được, chúng ta một có thể giết được mười!

Tuy lời của Hồ Lão Thái Gia có vẻ khuếch đại, những đó cũng là tinh hình thực tế.

Địa bàn của Tô gia ở phụ cận kinh thành, tuy thực lực không yếu, binh lực không ít, nhưng bởi vì trong kinh thành quân đội của các thế gia không có cơ hội huấn luyện, sẽ chiến đấu kém, nói bọn chúng là đám ô hợp quả không quá chút nào.

Thực ra, quân đội của hai thế gia Tiêu Tô, vì nguyên nhân địa lý, hai phiến quân này thực chất là đội quân yếu kém nhất.

Hơn nữa không chỉ con cháu Hồ gia luôn tập luyện võ nghệ, chỉ nói lúc Hàn Mạc ở Đông Hải quận, bách tính không lúc nào là không huấn luyện quân sự, sức chiến đấu hơn hẳn hai phiến quân này.

Ánh mắt Hàn Mạc sáng bừng, chậm rãi nói:

- Tô Quan Nhai muốn đánh lén chúng ta, nhưng bản tướng đã cho mai phục, khiến phản quân một mẻ diệt sạch!

Hắn nhìn Hồ lão thái gia một cái, mỉm cười nói:

- Ngoại công nói không sai, phản quân của Tô gia chỉ là những đám ô hợp. Bọn chúng đánh lén chúng ta, có lẽ rất có hứng thú, nhưng nếu mộ lúc rơi vào mai phục, bị chúng ta làm cả mẻ, rất nhanh sẽ hỗn loạn ngay.

Hắn điền tĩnh, nhìn mọi người, nói từng chữ từng lời:

- Chư vị, trận chiến này, là lần dẹp loạn đầu tiên, cũng là cơ hội để các vị lập công, chúng ta… chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại!

Mọi người đều nghiêm nghị đứng dậy, cùng hô lớn:

- Mong tướng quân sai bảo!

Hàn Mạc gật đầu nói:

- Nếu đã như vậy, chúng ta sẽ thảo luận chút, làm sao để phản quân đều dính bẫy hết!