Quyền Thần

Chương 794: Cửu môn loạn



Tường thành của thành Yến Kinh chắc chắn vô cùng. Ở trên đầu thành thậm chí có thể cưỡi ngựa, mà ỡ giữa hai khối đá lớn của tường thành, có những khe hở, có thể trong thời gian chiến tranh chứa đựng vật phẩm, thậm chí ở trong bức tường thành rất dày, còn chạm rỗng phòng họp quân sự khẩn cấp, dùng để triệu tập các thủ thành hội nghị bất thường.

Trong tường thành bên phía cửa Tây Bình đang có một cuộc họp như vậy.

Diện tích cũng không lớn, không gian chỉ đủ chỗ cho hơn mười người mà thôi. Lúc này Tô Vũ Đình đang lẳng lặng ngồi trong buổi hội nghị lâm thời, vẻ mặt mệt mỏi, đôi lông mày chau lại.

Dự họp, có bốn năm vị tướng lĩnh Ngự Lâm quân, đương nhiên áp lực mấy ngày liên tiếp, cũng khiến mọi người hết hơi kiệt sức. Mấy tướng lĩnh này đều ngồi dựa vào thành ghế, mệt mỏi buồn ngủ, một gã tướng lĩnh trong số đó thậm chí còn ngáy pho pho.

Tô Vũ Đình chỉ lẳng lặng nhìn ngọn đèn trên bàn, ngọn đèn dầu lập lòe, như những bóng ma đêm.

Cửa đá mở ra, Đường Minh Ngô từ ngoài cửa tiến vào, tháo mũ sắt đặt trên bàn, cởi bội đao cũng đặt trên bàn, kéo ghế ngồi xuống, nhìn Tô Đình Vũ nói:

- Đã kiểm tra qua, hai ngày này, không có vấn đề gì, quân Tây Bắc không có khả năng tấn công vào thành.

Tô Vũ Đình cũng không nói gì, mặt y không chút thay đổi, nhưng thần sắc của đôi mắt, hiển nhiên đang suy xét vài việc.

- Chúng ta phải chăng cứ chờ đợi?

Đường Minh Ngô liếc mắt nhìn Tô Vũ Đình một cái, thần sắc trên mặt vẫn chưa tốt hơn:

- Tô chỉ huy sứ, ngồi như vậy để chờ chết, chẳng lẽ thật sự muốn chờ quân bộ binh của Tây Bắc tới sao?

Hàn Mạc mấy ngày trước dẫn đầu quân Tây Bắc vây thành, lúc ấy Đường Minh Ngô đã nhận thức được đại sự không ổn, gần như đã tuyệt vọng, chẳng qua Tô Quan Nhai tiết lộ Thế Gia Quân tập kích, mới khiến Đường Minh Ngô dấy lên hy vọng.

Nhưng Thế Gia Quân chẳng những đánh lén không thành, còn bị Hàn Mạc tiêu diệt, lòng Đường Minh Ngô phút chốc rơi xuống đáy vực, hai ngày này, tâm tính suy sụp, áp lực cực độ.

Giọng Đường Minh Ngô ồm ồm, nhất thời các tướng lĩnh trong phòng họp đều bừng tỉnh, vẻ mặt các tướng cũng cực kỳ ảm đạm.

Tô Vũ Đình thản nhiên nói:

- Đường tướng quân hẳn là có biện pháp gì chăng?

Đường Minh Ngô nhíu mày nói:

- Ta có thể có biện pháp nhưng… chúng ta dù sao cũng không thể không làm gì, cứ như vậy trơ mắt nhìn quân Tây Bắc đánh vào, lấy binh lực trong tay chúng ta chống đỡ không được bao lâu.

Vài tên tướng lĩnh bốn phía nghe vậy cũng đều khẽ gật đầu.

- Trong tay chúng ta khống chế được đủ loại quan lại, Hàn Mạc hắn thực dám tấn công thành sao?

Hộ quân Tham lĩnh thuộc hạ của Tô Vũ Đình chau mày nói:

- Người nhà Hàn Mạc ở trong tay chúng ta, hắn dù sao cũng không thể bỏ mặc?

Đường Minh Ngô cười nhạt nói:

- Hôm ấy Hàn Mạc ở dưới thành có nói sẽ bỏ qua, muốn hắn phải thỏa hiệp, ta xem không có khả năng.

Sau một hồi yên lặng, một gã tướng lĩnh Hỏa Sơn Doanh rốt cục thận trọng nói;

- Bằng không… chúng ta tiến cung đi…

Tô Vũ Đình nét mặt căng thẳng, thản nhiên nói:

- Tiến cung? Làm cái gì?

- Việc tới thế này, chỉ có thể đi gặp Thánh thượng.

Vị tướng lĩnh đó cẩn thận nói:

- Hàn Mạc phản loạn, Thánh thượng chỉ cần hạ chỉ, chẳng những Long Tường Doanh và Lang Giáp Doanh sẽ trợ giúp chúng ta, quân Tây Bắc chỉ e cũng sẽ không đánh mà lui.

Lời gã chưa dứt, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt xem thường nhìn gã.

Đường Minh Ngô trầm ngâm một lát, rốt cục nói:

- Tô chỉ huy sứ, xem ra cũng không có cách nào, theo ta thấy, chẳng bằng cùng Hàn Mạc nghị hòa thôi.

- Nghị hòa?

Trong đôi mắt Tô Vũ Đình xẹt qua một tia sắc lạnh.

Đường Minh Ngô thở dài:

- Ta vốn dĩ cũng là hành sự theo lệnh của điện hạ….

Tô Vũ Đình nghe vậy, trong nháy mắt nhìn ra suy nghĩ của Đường Minh Ngô, cười rộ lên:

- Đường tướng quân, ngươi chuẩn bị đem tội đổ lên đầu điện hạ?

- Cái gì gọi là đem tội đổ lên đầu điện hạ?

Đường Minh Ngô thần sắc không tốt, không hề sợ hãi, cười nhạt nói:

- Hay là chúng ta không phụng lệnh điện hạ? Hiện giờ tình thế nguy cấp, tránh việc tướng sĩ Đại Yến ta tàn sát lẫn nhau, rốt cục cần nghĩ ra đối sách. Tô Chỉ huy sứ ngươi không nghĩ ra cách gì, Đường Minh Ngô ta cũng chỉ có thể nghĩ tới nghị hòa.

Vẻ mặt Tô Vũ Đình lạnh lùng, nắm chặt nắm đấm, giọng nói lạnh lùng:

- Đường tướng quân, ngươi cảm thấy Hàn Mạc có thể sẽ đồng ý nghị hòa với ngươi sao?

Đường Minh Ngô chau mày, nói:

- Việc này…dù sao vẫn muốn thử một lần.

- Người nghĩ đơn giản quá rồi.

Tô Vũ Đình bình tĩnh nói:

- Hàn Mạc cho dù đồng ý nghị hòa với ngươi, sau khi việc này qua đi, ngươi cảm thấy những người trong nội các sẽ bỏ qua cho ngươi?

Gã Hộ quân Tham lĩnh, thuộc hạ của Tô Vũ Đình đã lạnh lùng trách mắng:

- Đường Minh Ngô, ngươi chẳng phải muốn lâm trận bỏ chạy? Hiện giờ tình thế nghiêm trọng, người chỉ nghĩ đem tội đổ lên người Thái tử điện hạ, quả nhiên là tiểu nhân vô sỉ.

Vẻ mặt Đường Minh Ngô trở nên lạnh lùng, nắm lấy bội đao đặt trên bàn, đứng bật dậy, quát lớn:

- Ngươi to gan, lúc nào tới lượt ngươi giáo huấn lão tử.

Tên Hộ quân Tham lĩnh kia cũng nắm lấy chuôi đao, cả giận nói:

- Chức quan của lão tử so với ngươi không phải thấp, cứ nói với ngươi như vậy đấy, ngươi có thể làm thế nào? Thái tử điện hạ đối với ngươi tín nhiệm hơn, ủy thác trọng trách, giờ khắc nguy nan, ngươi lại đổ trách nhiệm lên người Thái tử, chê khen thanh danh của Thái tử, không phải loại tiểu nhân vô sỉ, thì là cái gì đây? Nếu Thái tử dẫn quân trở về, người đầu tiên đi lên tranh công nhận thưởng, chỉ e là tiểu nhân nhà ngươi.

Đường Minh Ngô cười nhạt nói:

- Lão tử đây cũng vì huynh đệ thủ hạ mới nghĩ tới việc trên đây, không quân viện trợ, một mình ứng chiến, có thể là đối thủ của Hàn Mạc sao?

Trong phòng họp nhất thời sát khí bao trùm, cực kỳ u ám.

Tô Vũ Đình vô cùng bình tĩnh ngồi trên ghế, chỉ có điều lạnh lùng nhìn Đường Minh Ngô, chậm rãi nói:

- Đường tướng quân, mỗi người đều có chí hướng riêng của mình, ngươi nếu muốn cùng Hàn Mạc nghị hòa, bản tướng không ngăn cản ngươi nhưng ngươi nếu đem trách nhiệm này đổ lên đầu Thái tử, hủy hoại thanh danh của Thái tử, lúc đó đừng trách Tô Vũ Đình không khách khí, Tô Vũ Đình tự tin lấy tính mạng của ngươi cũng dễ như trở bàn tay.

Đường Minh Ngô sắc mặt khó coi, nhưng hắn cũng biết, dựa vào bản lĩnh của mình, đương nhiên không phải là đối thủ của Tô Vũ Đình, khẽ hừ một tiếng, ngồi xuống.

Nhưng vào lúc này, lại nghe bên ngoài truyền tới âm thanh nói;

- Đại nhân, ngoài thành có động tĩnh.

Các tướng nhất thời đều bật dậy, tay đặt lên chuôi đao, Tô Vũ Đình xông ra, cả đoàn người lên đầu thành.

Giò lạnh gào thét, trời mênh mông mặt đất vô cùng hiu quạnh, Tô Vũ Đình sừng sững trên đầu thành, nhìn ra phương xa, chỉ thấy ở nơi xa, có ánh lửa chập chờn lay động, khoảng cách khá xa, nhất thời không rõ động tĩnh bên kia.

Sắc mặt Đường Minh Ngô khó coi, nói:

- Không lẽ Hàn Mạc muốn công thành? Không thể, hắn trong tay chỉ có kỵ binh, công thành như thế nào, đó không phải tự tìm đường chết sao? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Phía trên tường thành, cung tiễn thủ đều đã chuẩn bị, cung tên đã chuẩn bị sẵn sàng nạp sẵn.

Một gã tướng lĩnh bên cạnh ngạc nhiên nói:

- Không lẽ viện binh của quân Tây Bắc tới rồi?

- Tuyệt đối không thể.

Đường Minh Ngô lắc đầu nói:

- Không nhanh như vậy, kiểu thời tiết này, có bay trên trời, cũng không thể đến nhanh như vậy được.

Chính vào lúc này, mơ hồ nhìn thấy cách đó không xa xuất hiện một đội quân mờ nhạt, lập tức lại nghe được tiếng ngựa hú truyền tới, chỉ thấy trong mờ tối, đúng là có một đội kỵ binh hướng về dưới thành chạy tới.

Đường Minh Ngô lập tức rút đao ra, kêu lên:

- Bắn chết bọn nó, bắn tên.

Tiếng gã rơi lại phía sau, liền nghe được âm thanh vang lên "vù, vù, vù" một lượt tên bắn ra ngoài, lập tức thấy đám kỵ binh đó lùi lại phía sau, chỉ trong phút chốc liền biến mất trong bóng tối.

Đầu thành các tướng nhìn nhau ngơ ngác, một đám đều chau mày lại.

Tô Vũ Đình vẫn như cũ không gợn chút vẻ sợ hãi, tinh thần lạnh lùng, trong tay nắm chặt ngân thương màu tuyết, cực kỳ tĩnh tại.

- Bọn họ rốt cuộc đánh hay không đánh?

Một gã tướng lĩnh không kìm được nói:

- Bọn họ muốn làm cái gì?

Doanh trại Cửu môn, vẫn là chín tướng sĩ Cửu môn đóng quân, bị bao vây bởi góc tường thành phụ cận phía Tây Nam Yến Kinh.

Cửu môn lúc này gần một nghìn năm trăm tướng sĩ, đều bị bao vây bên trong đại doanh, hơn nữa đều bị tước binh khí, do Phương Tường Doanh điều phái hai trăm tên Ngự Lâm quân trông giữ.

Ngày đó tướng sĩ Cửu môn nhìn thấy binh phù Cửu môn Đề đốc, ti chức thành môn được Ngự Lâm quân tiếp nhận, cho tới bây giờ, không ít tướng sĩ Cửu môn cũng vẫn còn mù mờ, thật sự không rõ vì sao bị tước vũ khí, không rõ vì sao được lệnh đứng ở trong doanh trại không được hành động mù quáng.

Đã nhiều ngày, doanh trại Cửu môn trái lại vẫn thật sự im lặng, các tướng sĩ đều tự ở trong trại, mỗi ngày trong đó cũng không thiếu thực phẩm.

Mà Ngự Lâm quân trông coi, còn chia làm hai ban, mỗi ban một trăm người, chủ yếu là bảo vệ các cửa ra vào doanh trại, thỉnh thoảng phái người ở trong doanh trại tuần tra, không cho phép xuất hiện hành động lạ trong doanh trại.

Doanh trại Cửu môn rất yên lặng, đặc biệt trong một đêm rét mướt như đêm nay.

Chỉ có điều trong cái yên lặng này, một đội Ngự Lâm quân tuần tra đột nhiên nghe thấy trong doanh trại truyền tới một âm thanh hỗn loạn cực lớn, đội mười lính Ngự Lâm quân , lập tức Đô úy dẫn đầu đội, theo tiếng hỗn loạn mà đi tới.

Thấy xa xa vùng lân cận doanh trại kéo dài, đúng là xuất hiện trăm tên tướng sĩ Cửu môn, đôi bên dường như có sát khí, có thể thấy chính giữa có hơn mười người xoay đánh trở thành một đám.

Đô úy Ngự Lâm đều nhíu mày, rút bội đao tới, mang theo binh sĩ thủ hạ tiến lên, trầm giọng quát:

- Hơn nửa đêm, không nghỉ ngơi, tụ tập trong này làm cái gì?

Hơn mười tướng sĩ Cửu mMôn cùng xoay đánh một chỗ, tai không nghe thấy, vẫn như cũ trở mình đánh tiếp.

Đô úy Ngự Lâm tức giận, tiến lên, kéo một tên binh sĩ, đá một cước văng một tên khác, giơ đao quát:

- Còn không dừng tay.

Quay đầu lại nói:

- Đưa bọn họ ra.

Phía sau lính Ngự Lâm lập tức đều rút đao tiến lên, kêu lên:

- Không cần đánh, tách ra….

Hoàn cảnh nhất thời có chút hơi hỗn loạn.

Lính Ngự Lâm đang ngăn cản binh sĩ ẩu đả, bỗng nghe được một tiếng hét thảm, lập tức nhìn thấy một gã lính Cửu môn đưa tay che cổ họng, trong ngón tay tràn đầy máu tươi, tên lính đó lảo đảo lui về sau hai bước, một tay chỉ vào một tên lính Ngự Lâm, đồng tử giãn ra, lập tức ngã cắm đầu xuống đất, co giật vài cái, liền sau đó bất động, tuyết đọng trên mặt đất, rất nhanh bị máu tươi nhuộm hồng.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người dừng tay, yên lặng như chết rồi, nhìn chằm chằm vào cỗ thi thể đó.

Cũng không ai biết binh sĩ này tại sao đột nhiên lại bị cắt đứt yết hầu.

Đô úy Ngự Lâm đương nhiên cũng có chút kinh ngạc, đây sao lại trở thành tai nạn chết người? Hắn chưa hồi phục tinh thần lại, chỉ thấy từ trong đám người một người lao tới, người đó thân hình tráng kiện, tốc độ cực nhanh, không ít tướng sĩ Cửu môn chỉ trong nháy mắt nhận ra, đó là một gã Đô úy giữ thành, ở trong Cửu môn, thuộc loại tướng lĩnh cao cấp.

Gã Đô úy thành môn nắm hai đấm, vẻ mặt hăm dọa, giận dữ nhìn Đô úy Ngự Lâm, lạnh lùng quát:

- Vì sao giết người? Ngự Lâm quân các người, vì sao muốn giết huynh đệ Cửu môn ta?