Quyền Thần

Chương 856: Sự kiện quỷ dị ở cung U Tuyền



Nhị Hoàng tử toàn thân khoác trường bào màu đen, đội mũ che kín mặt, theo sau một nàng cung nữ, chậm rãi đi trên hành lang cung U Tuyền.

Cung nữ xách đèn lồng, dẫn đường. Ngọn đèn toả ánh sáng màu hồng phấn chiếu rọi hành lang dài. Dáng người nàng cung nữ yểu điệu, nhưng đôi mông nàng cũng rất tròn. Nàng bước về phía trước, lắc hông qua phải qua trái, hết sức phong tình. Nhị Hoàng tử hứng thú nhìn chằm chằm đôi mông tròn lẳn sinh động, đưa qua đưa lại của nàng mà đánh giá, gương mặt thoáng cười gian tà. Y thầm nghĩ, nếu có khả năng, nhất định phải đem nàng cung nữ có bộ mông tròn lẳn này hành xử ngay tại chỗ mới được.

Đi qua hai đoạn hành lang thật dài, tới trước một cửa điện, người cung nữ mới dừng chân. Nàng đứng trước cửa, cúi đầu, dịu dàng nói:

-Nhị Hoàng tử, chính là nơi này. Nô tì không dám đi vào!

Nhị Hoàng tử bước lên gần người cung nữ, ôm trọn nàng vào ngực, giơ tay túm lấy bộ mông tròn trịa, đầy đặn của nàng, quả nhiên thập phần mềm mại, cực kỳ sướng tay. Người cung nữ đỏ bừng mặt, thoáng kích động, lắc lư thân mình, run giọng nói:

-Nhị Hoàng tử…

-Ngươi đừng đi vội, ở bên ngoài chờ ta.

Nhị Hoàng tử hôn lên mặt cung nữ một cái, cười tà, nói:

-Bổn vương rất vừa ý đôi mông tròn của ngươi. Bổn vương sẽ cho ngươi đi vào, để bổn vương hảo hảo nếm thử chút hương vị của ngươi.

Người cung nữ cắn cắn môi, không dám nhìn y. Nhị Hoàng tử lại càng thích ý rà soát một lượt. Nghĩ đến Khánh Hậu đang chờ ở bên trong, y lại càng thêm hưng phấn. Một ngón tay y khẽ nâng cằm người cung nữ, y nói: Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

-Ngươi không được đi đâu. Nếu bổn vương gọi không thấy ngươi, chẳng phải sẽ mất cả hứng thú sao.

Cung nữ nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng, gương mặt càng thêm đỏ ửng.

Lúc này, Nhị Hoàng tử mới hớn hở buông tay, đi vào bên trong.

Trong điện hoàn toàn yên lặng, sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Không một bóng người qua lại, ngọn đèn dầu lờ mờ lay động chập chờn, hết sức quỷ dị.

Nhị Hoàng tử thầm nghĩ trong lòng:

-Chọn nơi này thật đúng hợp làm nơi yêu đương vụng trộm.

Y hoàn toàn không nghĩ đến một chuyện, nơi này không hề có cung nữ thái giám, chính là bởi Khánh hậu muốn tiện đường yêu đương vụng trộm, nên mới cho mọi người ra ngoài hết cả.

Y đi theo phía trái của cung điện, đánh giá xung quanh, nhất thời không thấy tung tích của Khánh Hậu đâu cả. Nhị Hoàng tử nhíu mày, thấp giọng kêu:

-Mẫu hậu, người ở nơi nào? Nhi thần đến đây!

Xung quanh không một tiếng đáp lại, yên tĩnh đến mức đáng sợ. Y dừng bước chân, nhíu mày, chợt nhìn thấy phía trước cách đó không xa có một cây cột, phía sau cây cột có một bóng người thoáng động. Y tức thì vui vẻ ra mặt, nhanh chân bước đến, kêu lên:

-Hoá ra mẫu hậu ở trong này, làm nhi thần tìm mãi!

Một làn gió thơm thổi qua, chỉ thấy bóng người sau cây cột chợt loé lên. Một dáng người tuyệt đẹp khoác y phục lụa mỏng trắng tinh nhẹ nhàng bay đi như ma mị. Nhị Hoàng tử vội bước nhanh chân hơn, đuổi theo bóng hình, vừa cười hì hì, nói:

-Hoá ra mẫu hậu thích trốn tìm, tốt lắm. Nhi thần sẽ bồi tiếp mẫu hậu chơi trốn tìm.

Y hết sức hưng phấn, đuổi theo bóng dáng kia.

Động tác của thân ảnh kia cực kỳ nhanh nhẹn, tựa như bông liễu nhẹ nhàng bay lượn trong cung điện, quần lụa mỏng bay phấp phới, thân thể mềm mại, tuyệt vời. Nhị Hoàng tử nhất thời đuổi không kịp, một mùi thơm nồng đậm phía trước đã ùa vào mũi y, khiến y càng thêm thích chí.

Khi y còn chưa kịp nhận ra, thì đã đi vào sâu trong cung U Tuyền. Bóng dáng kia chợt loé lên, rồi đi vào trong một gian phòng. Nhị Hoàng tử cứ thế đuổi theo, tiến theo vào trong phòng. Gian phòng này cũng không cho là rộng lắm, nhưng cũng xa hoa tinh mỹ. Ở giữa gian phòng có bày một tấm màn che màu vàng tinh xảo. Nhị Hoàng tử vừa bước vào chưa nhìn bức màn ngay, mà liếc mắt tìm bốn phía. Bóng dáng mới rồi đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa. Y không khỏi nhìn chằm chằm tấm màn che kia, cười tà, thầm nghĩ Khánh hậu có lẽ đang chờ đợi y ở phía trong kia.

Y chậm rãi bước tới, đang định xốc tấm màn che lên thì đã trượt chân, thiếu chút nữa là ngã xuống. Vừa dựng người dậy, nhìn xuống chân, y đã chấn động toàn thân.

Mới vừa rồi y không chú ý mặt đất, chỉ nhìn chằm chằm vào tấm màn che. Lúc này, trượt chân rồi y mới phát hiện, trên nền đá cẩm thạch không ngờ lại có một vết máu thật dài.

Vết máu đỏ sẫm loang lổ khắp trên mặt đất, uốn lượn khắp nơi. Trên nền đá cẩm thạch còn có một thanh trường kiếm.

Nhị Hoàng tử chỉ cảm thấy thanh trường kiếm này hết sức quen thuộc. Y cúi người, nhặt thanh trường kiếm lên, cẩn thận nhìn nhìn. Trên thân kiếm có khắc một chữ "Diệu".

Sự khiếp sợ ngập tràn trên gương mặt Nhị Hoàng tử, bởi lúc này y đã nhận ra. Thanh trường kiếm dính máu chính là một trong ba thanh bội kiếm của y, được gọi là Nộ Long kiếm. Chữ "Diệu" khắc trên thân kiếm chính là tục danh của y.

-Sao lại ở đây?

Nhị Hoàng tử không thể lý giải nổi.

Ba thanh bội kiếm đều do Nhị Hoàng tử hao tâm tổn trí mới đạt được. Chính vì chúng là báu vật nên y hết lòng cất giữ. Y vẫn nhớ rõ thanh bội kiếm này chính là thanh y mang vào kinh lần này. Tối nay vì muốn yêu đương vụng trộm cùng Khánh hậu nên y không đeo nó trên người. Vậy nhưng giờ thanh kiếm lại xuất hiện ở cung U Tuyền, thật hết sức quỷ dị, thậm chí còn dính đầy vết máu.

Nhị Hoàng tử không phải hạng người nhát gan, nếu không y đã không dám sinh lòng với Khánh hậu. Nhưng cho dù ngày thường y là người ngang ngược, kiêu ngạo, lúc này đầu óc nhất thời cũng không được tỉnh táo. Y nắm thanh trường kiếm dính máu trong tay, chậm rãi đứng dậy, cau mày, đi theo vết máu kia. Lúc này, điều y thực sự lo lắng chính là Khánh hậu bị người mưu hại, nếu báu vật như vậy bị người hại mất, quả thật đáng tiếc vô cùng.

Người này đầu óc tuy ngu xuẩn, nhưng lá gan lại không hề nhỏ. Y đi đến bên cạnh giường, liền thấy rõ máu tươi quả nhiên là nhỏ từ trên giường xuống, thậm chí vẫn còn đang rơi từng giọt, từng giọt.

Nhị Hoàng tử giơ tay nắm lấy màn, cắn răng, kéo mạnh một cái. Toàn cảnh phía bên kia màn hiện ra. Y "A" lên một tiếng, mặt mày trắng bệch, mồ hôi lạnh nháy mắt từ trên trán nhỏ ròng ròng xuống. Y lùi lại mấy bước, chẳng khác nào trông thấy ác quỷ đáng sợ cả.

Ngay khi y còn chưa hoàn hồn, vẫn còn đang run rẩy lẩy bẩy, một giọng nói đầy khiếp sợ đã vang lên phía sau:

-Bắc Địa vương, ngươi…Ngươi làm gì vậy?

Nhị Hoàng tử xoay người, chỉ thấy cách y không xa, Khánh hậu hết sức kiều diễm bước ra. Đôi tay nàng đặt trước ngực, toàn thân khoác lụa mỏng trắng tinh khiết, tựa như một đoá mẫu đơn xinh đẹp nhất trần nở rộ. Chỉ tiếc rằng đoá mẫu đơn này đang hết sức hoảng hốt, gương mặt mỹ lệ đầy khiếp sợ.

-Không phải ta…

Nhị Hoàng tử kinh hãi kêu lên một tiếng, cuối cùng y cũng đã tỉnh táo lại:

-Mẫu hậu, chuyện này…Chuyện này không can hệ đến ta!

Khánh hậu vẫn hoảng sợ, một tay che miệng, chầm chậm lùi về sau.

-Mẫu hậu, thật sự không phải ta.

Nhị Hoàng tử mặt mày trắng bệch:

-Phụ hoàng không phải do ta giết đâu!

Y hoảng sợ nhìn vào bên trong, lại nhìn gương mặt đào của Khánh hậu, chợt nghĩ ra điều gì. Gương mặt y cũng trắng bệch lên, con ngươi mới rồi còn hoảng sợ giờ đã đầy oán hận, Nhị Hoàng tử run giọng, nói:

-Là ngươi. Chuyện này đều là do ngươi an bài!

Đôi mắt phượng của Khánh hậu loé lên ánh hàn quang, nhưng vẻ mặt vẫn hoảng sợ như trước. Nàng ta chậm rãi đi đến cửa phòng, run giọng nói:

-Bắc Địa vương, ngươi…Ngươi nói cái gì? Bản cung…Bản cung nghe không hiểu!

-Ngươi là đồ tiện nhân!

Nhị Hoàng tử nắm chặt thanh bảo kiếm dính máu trong tay, từng bước tiến đến phía Khánh hậu:

-Ngươi dẫn dụ bổn vương đến tận đây chẳng qua là muốn hãm hại bổn vương. Chính con tiện nhân ngươi đã giết chết phụ hoàng, muốn vu oan cho bổn vương!

Y nâng thanh kiếm trong tay, không kìm nổi cơn giận trong lòng, lạnh lùng nói:

-Thanh kiếm nay là ngươi cho người trộm từ chỗ bổn vương tới đây. Hoá ra ngay từ đầu, ngươi đã sắp xếp kế hoạch hại bổn vương rồi!

Thật không ngờ, vào giờ khắc này, đầu óc Nhị Hoàng tử lại hết sức minh mẫn. Lúc này, y rốt cuộc đã hiểu được, mỹ nhân liễu yếu đào tơ trước mặt y tâm cơ hiểm độc đến nhường nào. Một kế này của nàng ta quả thực là một mũi tên trúng hai đích.

Khánh hậu nhếch miệng cười lạnh, nhưng vẫn run giọng nói như trước:

-Bắc Địa vương, bản cung…Bản cung không hiểu ngươi nói cái gì!

Nàng nhanh chân chạy ra cửa phòng, la to lên:

-Người đâu mau tới a, cứu mạng a!

Nhị Hoàng tử vừa giận vừa vội, rút kiếm truy đuổi theo. Y lạnh lùng nói:

-Ngươi muốn hãm hại bổn vương, bổn vương sẽ một kiếm này làm thịt ngươi!

Lúc này, y hết sức oán hận Khánh hậu. Cảm giác thèm nhỏ dãi thân thể nàng ta lúc trước giờ đã biến mất nơi chín tầng mây.

Y tàn nhẫn, háo sắc. Khi y còn làm vương ở Bắc Địa quận, động chút là giết người, giờ lại bị Khánh hậu hãm hại, lòng ngập tràn lửa giận. Y bất chấp tất cả, chỉ thầm nghĩ đem một kiếm này giết chết nữ nhân tâm cơ âm độc kia đi thôi.

Khánh hậu tuy bỏ chạy nhưng bộ dáng lại hết sức nhẹ nhàng, tựa như một đoá mây trắng bay ra ngoài. Nhị Hoàng tử tuy nhanh chân đuổi theo nhưng nhất thời lại không thể đuổi kịp.

Một mặt Khánh hậu thất thanh la to bốn phía, một mặt lại xé rách xiêm y trên người, xoã tung bộ tóc mây, rõ ràng dáng vẻ bị người khi dễ. Nàng ta vừa chạy ra đến ngoài cửa, đã có một đám hộ vệ cầm đao cùng rất nhiều cung nữ thái giám lúc trước vốn không hề thấy bóng dáng cùng chạy lại đây. Tất cả mọi người đều nhìn thấy Khánh hậu vừa khóc vừa từ trong phòng chạy ra, quần lụa mỏng bị xé rách, tóc mây rối bù, suối tóc đen mượt giờ lả tả rũ rượu. Nàng ta tay che miệng chạy ra, Nhị Hoàng tử toàn thân mặc áo choàng đen, tay cầm bảo kiếm dính máu, hung dữ đuổi theo phía sau.

Nhị Hoàng tử vừa đuổi theo ra đến bên ngoài, nhìn thấy đám đông đang tập trung lại, tức thì biết y lần này quả thật đã bị mỹ nhân tâm địa rắn rết này cho vào tròng thực rồi.

Tình cảnh này, lại thêm tính tình của y từ xưa đến nay, hiển nhiên ai cũng sẽ hoài nghi chuyện Khánh đế chết và y có liên quan đến nhau.

Hành thích Hoàng hậu, giết chết Hoàng đế!

Tội danh nặng như vậy chắc chắn chỉ có con đường chết. Nhị Hoàng tử giờ mới biết bản thân đã rơi vào cạm bẫy được thiết kế tỉ mỉ của Khánh hậu. Giờ khắc này, y không nghĩ đến bản thân mình, mà bất kể như thế nào cũng chỉ muốn giết chết nữ nhân đã hãm hại y mà thôi.

Y muốn đuổi theo Khánh hậu, chỉ tiếc rằng trung vệ trong cung đã sớm tạo thành một bức tường lạnh như băng, lao thương không thể phá huỷ trước mặt y. Khánh hậu cũng đã bình yên vô sự tránh ở phía sau bức tường người.

Khánh hậu khổ sở đáng thương, gương mặt giàn dụa nước mắt, vẻ quyến rũ giờ toàn bi thương và hoảng sợ. Rất nhanh có cung nữ mang xiêm y đến, che chắn mấy chỗ rách trên y phục của Khánh hậu. Nhị Hoàng tử cầm kiếm sắc trong tay, lớn tiếng quát:

-Mau tránh ra cho bổn vương, chính con tiện nhân này hại chết phụ hoàng. Bổn vương phải làm thịt con tiện nhân này!

Tất cả mọi người đều lạnh lùng nhìn y.

Không một ai tin lời y nói. Một bên rõ ràng là người yếu đuối bị lăng nhục, một bên là tên bại hoại của hoàng tộc, xưa nay nổi tiếng háo sắc, tàn bạo đang cầm kiếm sắc trong tay. Ai đúng ai sai, không cần nghi ngờ nhiều cũng có thể biết được kết quả.

Tiếng tăm hung tàn của Nhị Hoàng tử đã có từ lâu, không nói khi y được phong đến Bắc Địa quận đã làm xằng làm bậy gì, chỉ nói lúc trước khi y còn ở Hoàng cung đã từng giết người vô độ. Hễ là nữ tử trong kinh thành bị y nhìn trúng, bất kể là trong cung hay ngoài cung, bất kể là khuê nữ hoàng thất hay mỹ nhân dân gian, gần như không một người nào có thể trốn thoát khỏi bàn tay y. Cũng chính vì như thế, cung nữ thái giám trong cung sợ y như sợ cọp, các thần tử trong triều cũng đều âm thầm oán hận y. Thương Chung Ly và lão Thừa tướng cùng các thần tử nhất mực tiến cử hiền tài Tam Hoàng tử lên ngôi vị Thái tử cũng chính bởi bọn họ biết Nhị Hoàng tử hoang dâm vô độ, không phải người xứng đáng chọn làm minh quân.

Chỉ có điều, chuyện ngày hôm nay càng khiến người khiếp sợ hơn. Tên Hoàng tử hung tàn này chẳng ngờ lại dám hại sát phụ thân. Sự tình như vậy thật khiến người và trời đều căm phẫn.