Quyền Thần

Chương 880: Lương tâm thức tỉnh



Hàn Ẩn bước chân nặng nề từ trong thư phòng đi ra, mới mở cửa, suýt chút nữa đâm vào người đang đi tới, Hàn Ẩn cũng vô cùng nhanh nhẹn, nghiêng người sang tránh, người vừa trông thấy đứng vững vàng trước mặt, người vừa tới hóa ra là Tam thiếu gia Hàn Tân của Hàn gia.

Hàn Tân gần đây trải qua một trận giống như mụ mị, trong phủ tuyệt nhiên không nhìn thấy bóng dáng gã. Hàn Huyền Đạo trăm công ngàn việc, đương nhiên không có nhiều thời gian rảnh để quản gã. Hàn Ẩn cũng không thể tưởng tượng được sáng sớm nay không ngờ có thể gặp được Hàn Tân ở thư phòng.

Nhìn bộ dạng Hàn Tân, đương nhiên là tới tìm Hàn Huyền Đạo.

Hàn Tân xưa nay đối với Hàn Huyền Đạo sợ như sợ hổ, trốn tránh còn không kịp, sáng sớm nay lại chủ động tới tìm, thật đúng là khiến cho người ta có phần không tưởng tượng nổi.

- Ẩn bá.

Hàn Tân nhìn thấy Ẩn bá, tấm tắc khen:

- Thiếu chút nữa thì đụng vào người lão nhân gia, chẳng qua bá bá công phu thật lợi hại, có rảnh rỗi có thể dạy cho cháu vài chiêu!

Quan hệ của Hàn Ẩn và Hàn Huyền Đạo, giống như quan hệ hiện tại của Hàn Thanh và Hàn Mạc, đó là cùng đồng cam cộng khổ, cùng là bạn bè, cũng vì như thế, Hàn Huyền Đạo đối với Hàn Ẩn tín nhiệm vô cùng, mà Hàn Ẩn đối với Hàn Huyền Đạo cũng rất trung thành và tận tâm, hai người bên nhau đã vài chục năm, gần như chưa từng tách rời. Hàn Huyền Đạo vào kinh làm quan, Hàn Ẩn cũng đi theo vào kinh thành, đảm nhiệm chức quản gia Hàn phủ, hai con trai của ông ta, một ở bên kia Đông Hải làm quan, người còn lại đi vào kinh làm quan.

Đệ tử của Hàn gia, đối với Hàn Ẩn đó cũng thêm phần kính trọng. Hàn Tân tuy rằng là thiếu gia, hơn nữa tính tình bất hảo, nhưng đối với bậc bề trên, lại vô cùng cung kính, chưa bao giờ cho ông ta là bậc tôi tớ để đối đãi, hơn nữa Hàn Tân nếu ở bên ngoài có rượu gì ngon, đầu tiên bao giờ cũng vụng trộm đưa đến phòng Hàn Ẩn, dùng để biếu ông ta.

Hai con trai của Hàn Huyền Đạo, Hàn Thương cá tính kiêu ngạo, đối với bất cứ người nào cũng là một bộ dạng khó gần, Hàn Tân lại hỉ hả nhiệt tình, cho nên Hàn Ẩn đối với Tam thiếu gia này, cũng thương yêu rất mực, thường ngày Hàn Tân gây chuyện, Hàn Huyền Đạo rút gậy ra chấp hành gia pháp, Hàn phu nhân khuyên can không được, Hàn Ẩn nếu khuyên bảo, lại nói được, cho nên thường ngày trong lúc có thời gian một già một trẻ, cũng thường cùng nhau uống rượu, Hàn Ẩn nói vài chuyện cũ của Hàn gia cho Hàn Tân nghe, Hàn Tân thì nói vài chuyện chọc cười của đám công tử mới lớn.

Hàn Ẩn khẽ mỉm cười, nói:

- Tam thiếu gia muốn gặp lão gia sao? Lão gia ở tại thư phòng, người đi mau đi!

Hàn Tân nhìn vào bên trong, lấm la lấm lét khẽ giọng nói:

- Ẩn bá, phụ thân cháu hiện giờ tâm tình ra sao?

- Tam thiếu gia tìm lão gia có việc, còn cần xem tâm tình lão gia sao?

Hàn Ẩn trong lòng có việc, gượng cười, nói:

- Đi mau thôi, lão gia đêm qua xử lý công vụ, cả đêm không ngủ, tối lại đi, chỉ e muốn đi ngủ rồi.

Hàn Tân gật đầu, đang tiến vào cửa, đột nhiên nhìn thấy trong tay Hàn Ẩn cầm theo cái giỏ, ngạc nhiên nói:

- Ẩn bá, cái trong tay người để làm gì vậy?

Trong mắt Hàn Ẩn xẹt qua một tia sáng, nhưng trong nháy mắt liền như không có việc gì cười nói:

- Không có gì, mau đi đi!

Liền nhấc bước đi tiếp.

Ai ngờ Hàn Tân này lại là đứa trẻ tính tình thực tốt, càng không ngờ, lại càng tò mò, ghé sát lại, cười hì hì nói:

- Ẩn bám người còn gạt cháu làm gì? Cháu đã đoán được là cái gì rồi.

- Cái gì?

Hàn Ẩn mặt không đổi sắc, thản nhiên hỏi.

Hàn Tân trong lúc đó cười hì hì, đột nhiên ra tay, đi về phía cái làn, gã ra tay tốc độ cũng cực nhanh, nhưng phản ứng của Hàn Ẩn càng nhanh hơn, nhẹ nhàng né được, nhíu mày, trầm giọng nói:

- Tam thiếu gia, không thể càn quấy!

- Có thể có việc gì ghê gớm chứ.

Hàn Tân cười tủm tỉm nói, hiện tại khí sắc của gã khá tốt, đường làm quan rộng mở, trước đó một lúc tinh thần còn sa sút bộ dạng sa sút chưa từng thấy, vừa đó tính nết bất hảo lại nổi lên.

Hàn Ẩn lắc đầu nói:

- Không nên càn quấy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Hàn Tân đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt hiên ra vẻ sợ hãi, kêu lên một tiếng:

- Phụ thân…!

Hàn Ẩn ngẩn ra, quay đầu lại, cùng có cảm giác kinh động mạnh mẽ như nhau, Hàn Tân cũng là dương đông kích tây, một bàn tay lại lại đưa ra bắt lấy, trong miệng cười đùa nói:

- Là cái gì …!

Hàn Ẩn thất kinh, lập tức né tránh, nhưng lúc này đây Hàn Tân ra tay cực nhanh, hơn nữa sử dụng chiêu dương đông kích tây, tuy rằng không đụng gì tới làn, cũng là nắm được khăn trùm, một cước như thế, không ngờ khăn trùm bị xốc lên.

Hàn Ẩn mặt biến sắc, Hàn Tân trong lúc đó thoáng nhìn, thấy được một khuôn mặt nhỏ nhỏ, trong lúc thoáng nhìn kinh hãi, Hàn Ẩn đã đem giỏ thu được quay mặt đi.

- Là cái gì?

Hàn Tân sắc mặt đột nhiên thay đổi:

- Ta …thấy được lẽ nào là một đứa trẻ?

Hàn Ẩn chau mày, Hàn Tân rốt cuộc vẫn là thiếu gia, ông ta không thể trách cứ, chỉ có thể bình tĩnh nói:

- Thiếu gia, người nhìn lầm rồi.

Cũng không nói nhiều, giơ tay lấy lại khăn trùm từ trong tay Hàn Tân.

- Ta cũng không phải người mù, sao có thể nhìn lầm?

Hàn Tân sắc mặt cũng trầm xuống:

- Ẩn bá, người làm trò quỷ gì vậy? Sáng tinh mơ, giả bộ đem đứa trẻ trong giỏ đi chơi? Đây là con nhà ai?

Hàn Ẩn thở dài, hạ giọng nói:

- Tam thiếu gia, người chớ quát to, người… người theo ta tới đây…!

Hàn Tân nhíu mày, nhìn Hàn Ẩn đã bước nhanh rời đi, vội vàng đuổi theo tiến tới. Hai người một trước một sau tới trong viện tử ở phía sau của Hàn gia, Hàn Ẩn nhìn xung quanh, Tử Y Vệ của Hàn phủ được bố trí bảo vệ xung quanh đều là người do ông ta khống chế, ông ta đương nhiên biết như thế nào tránh đi điều tiếng, trở lại trong phòng mình, Hàn Tân đi vào, ông ta lập tức đóng cửa lại, đem cái giỏ đặt trên mặt đất nghiêm nghị nói:

- Tam thiếu gia, ta hôm nay có lời với cháu, cháu dám cam đoan việc này một chữ cũng không tiết lộ không?

Hàn Tân nhìn nét mặt Hàn Ẩn vô cùng nghiêm trọng, không khỏi chau mày.

Việc hôm nay, dị thường cổ quái, hơn nữa ngày trước cho dù gặp qua việc lớn, trên mặt của Hàn Ẩn cũng bình tĩnh như thường, chỉ có hôm nay, cũng là xuất hiện vẻ nghiêm túc Hàn Tân chưa bao giờ gặp qua.

Hàn Tân trịnh trọng gật đầu, hạ giọng nói:

- Ẩn bá, người yên tâm, ngay cả rơi đầu, cháu cũng không tiết lộ một chữ.

Hàn Ẩn gật đầu, nhưng không nói ngay, mà chắp tay sau lưng, ở trong phòng đi qua đi lại.

Không hề nghi ngờ, Hàn Huyền Đạo đối với Hàn Ẩn tin tưởng vô cùng, mấy chục năm trở lại đây, mỗi sự việc Hàn Huyền Đạo giao xuống, cho dù khó khăn, Hàn Ẩn cũng có thể dốc toàn lực hoàn thành.

Ở trong lòng Hàn Huyền Đạo, Hàn Ẩn là trợ thủ đắc lực nhất của mình, có thể phó thác bất cứ việc gì.

Hàn Ẩn vài chục năm trở lại đây, trung thành như một vì Hàn Huyền Đạo mà làm nhiều việc hoặc tối hoặc sáng, một đôi tay sớm đã bị nhuốm đầy máu tươi, nhưng hôm nay, lòng ông ta lại thức tỉnh.

Tiểu công chúa trầm lắng ngủ, làm Hàn Ẩn lần đầu tiên nhìn thấy sinh mệnh bé nhỏ này, trong lòng còn có một chút yêu thích, nhưng ông ta vạn lần không ngờ, Hàn Huyền Đạo cuối cùng dùng một thủ đoạn cực kỳ độc ác xử lý đứa trẻ này.

Ông ta chưa bao giờ chống lệnh, nhưng lúc này đây, ma xui quỷ khiến, trái tim không ngờ lại mềm ra.

- Ẩn bá, rốt cục sự việc thế nào?

Hàn Tân đi đến bên cạnh, nhấc chiếc giỏ lên, nhìn bên trong công chúa ngủ mê mệt, thấp giọng nói:

- Đây là con nhà ai? Bộ dạng thực là đáng yêu.

Hàn Ẩn cuối cùng dừng chân, chăm chú nhìn Hàn Tân nói:

- Tam thiếu gia, thứ ta nói lời mạo muội. Bốn huynh đệ các cháu, cháu đương nhiên tính tình lười nhác nhất, nhưng công bằng mà nói, lòng của cháu ngược lại lại trong sáng nhất, so với mấy vị thiếu gia đó, tâm trí so với cháu kiên nghị hơn nhiều.

Huynh đệ bốn người, đương nhiên là chỉ Hàn Thương, Hàn Nguyên, Hàn Tân và Hàn Mạc.

Hàn Tân ngạc nhiên nói:

- Ẩn bá, hôm nay tại sao lại nói những lời như vậy?

- Hôm nay nếu không phải đụng phải cháu, việc này cũng sẽ không nói nhiều với cháu.

Hàn Ẩn thanh âm cực nhẹ, nhưng vẻ mặt cực kỳ căng thẳng, hỏi:

- Tam thiếu gia, người có muốn cứu mạng đứa trẻ này không?

Hàn Tân ngẩn ra, lập tức giật mình nói:

- Xảy ra chuyện gì?

- Tam thiếu gia nếu đồng ý cứu đứa trẻ này, nó còn có thể sống sót, nhưng Tam thiếu gia nếu không nhúng tay vào việc này, như vậy đứa trẻ này ắt phải chết.

Hàn Ẩn nghiêm nghị nói.

Hàn Tân nhíu mày nói:

- Đứa trẻ này bị bệnh sao? Có phải thiếu bạc không?

Hàn Ẩn lắc đầu, trầm ngâm, rốt cục nói:

- Đứa trẻ này bị cha mẹ vứt bỏ, ta nhặt được về, nhưng lão gia thoáng nhìn qua, dựa theo nét miệng nói, đứa trẻ này mang điềm xấu, không thể thu nhận, cho nên bắt ta đem trả lại chỗ cũ…!

- Sao có thể thành ra như vậy?

Hàn Tân lập tức lắc đầu nói:

- Đứa trẻ trả về, đó chẳng phải giết chết nó sao? Tuyệt đối không nên, Ẩn bá, ta đi gặp phụ thân nói chuyện, đem đứa trẻ này giữ lại, một tiểu hài tử, trong phủ chúng ta chẳng lẽ không nuôi dưỡng được sao?

- Ta đã khuyên qua, lão gia không đồng ý, đứa nhỏ này nếu giữ lại, đối với trong phủ không tốt.

Hàn Ẩn sắc mặt ngưng trọng nói:

- Tam thiếu gia, ngươi nếu muốn cứu đứa bé này, người mang nó đi, không cần tiết lộ thân phận của người, tìm được người khác tặng nó đi, cuối cùng cũng xong việc này. Nếu không… đứa bé này lại phải bỏ về chỗ cũ.

Hàn Tân nhíu mày nói:

- Đưa trả về chính là bắt nó tìm tới cái chết, nó là đứa nhỏ được bao nhiêu ngày sống, kẻ làm cha mẹ kia thực là nhẫn tâm, cầm thú không bằng, nếu ta biết cha mẹ nó là ai, lão tử lấy một đao chém hết bọn họ.

Gã nhấc cái làn lên, nói:

- Ẩn bá, chuyện này hướng dẫn cháu, cháu xử lý cho tốt!

- Tam thiếu gia, cháu hãy nghe ta nói hết.

Hàn Ẩn hạ giọng nói:

- Chuyện này, tuyệt đối không thể nói cho lão gia, hơn nữa sau khi người mang đứa nhỏ này đi, tuyệt đối không được cho bất cứ kẻ nào biết sự tồn tại của nó.

Hàn Tân ngạc nhiên nói:

- Nó bị vứt bỏ, vốn là đáng thương, còn cần che dấu làm gì?

- Tam thiếu gia nếu không đồng ý, coi như lời hôm nay ta cũng chưa nói, đứa nhỏ này không thể giao cho cháu được.

Hàn Ẩn nghiêm mặt nói.

Hàn Tân ngẫm nghĩ một lát, nói:

- Ẩn bá, người yên tâm, chuyện này người khác không thể biết, cháu bảo đảm sẽ xử lý tốt.

Hàn Ẩn gật đầu, lại một lần nữa dặn dò nói:

- Cháu nhất định phải nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể để cho lão gia biết ta giao đứa nhỏ này cho cháu, nếu không … đứa nhỏ này nhất định phải chết!

Hàn Tân gật đầu nói:

- Ẩn bá yên tâm!

Hàn Ẩn than nhẹ một tiếng, vỗ nhẹ hai vai Hàn Tân, hòa nhã nói:

- Tam thiếu gia, ta quả thật không nhìn lầm, lòng của ngươi… thực có lương tâm!

Đứng đậy nói:

- Cháu không phải có việc tìm lão gia sao? Cháu đi trước đi, bây giờ trời hửng sáng, nhiều tai mắt hỗn tạp, đứa nhỏ không thể giao cho cháu, buổi tối cháu lại tới mang đi.

Nói xong, Hàn Ẩn nhấc cái làn lên, đi vào trong phòng, đem đứa nhỏ cẩn thận bế ra, đặt tới trên giường của mình.

Đây là chỗ ở của Hàn Ẩn, ngày thường gần như không có bất cứ kẻ nào đến nơi đây, ngoại trừ vợ chồng Hàn Huyền Đạo, nơi này không có Hàn Ẩn cho phép, không ai dám tới gần.

- Nó chưa có ăn cái gì?

Hàn Tân cũng không có đi, theo vào trong:

- Ta đi tìm vài thứ cho nó ăn.

- Chuyện này ta làm được rồi.

Hàn Ẩn quay đầu lại nói:

- Tam thiếu gia, người không đi tới chỗ lão gia sao?

- Ẩn bá, cháu muốn khuyên phụ thân thượng tấu triều đình, để Tiểu ngũ mang quân đi đánh người nước Ngụy.

Hàn Tân hạ giọng nói,

- Người nói cháu có thể tới khuyên phụ thân không?

Hàn Ẩn nhíu mày, Hàn Tân cũng không tham gia việc chính sự, đây là việc đại sự quân quốc càng không đụng vào, hôm nay tại sao tâm tư lại trỗi dậy như vậy, không khỏi chau mày nói:

- Tam thiếu gia, đây là việc đại sự quốc gia, lão gia trong lòng đều có sắp xếp, người sao lại nhúng tay vào? Xưa nay người đối với việc này chưa từng hỏi tới mà.

Hàn Tân ngẫm nghĩ một chút, muốn nói lại thôi, trên mặt hiện rõ vẻ do dự, lại hỏi:

- Phải… có phải không nên đi nói hay không?

Hàn Ẩn nhìn Hàn Tân, trầm ngâm một lát, rốt cục nói:

- Tam thiếu gia, thứ lỗi ta nói thẳng. Lão gia nếu không cho người tham dự chính sự, người không đi thì tốt hơn. Có một số việc, một khi đã rơi vào đó, chưa chắc có thể đi ra nổi. Hiện giờ người quá bình an tự tại, tính tình tinh khiết lương thiện, nếu thật sự vào quan trường, tham gia chính sự, rất nhiều việc đều sẽ thay đổi, đó… chưa chắc là việc người muốn!

Hàn Tân ngầm ngâm hồi lâu, mới gật đầu nói:

- Ẩn bá, người nói đúng. Có lẽ ta cứ sống tiêu diêu tự tại như vậy thôi!