Quyền Trượng

Quyển 1 - Chương 19



Đợi đến khi thần quan kéo hắc y pháp sư ra khỏi lều, thái dương đã lên cao đến đỉnh đầu, thế nhưng vì đầy là rừng rậm Hắc Ám, cành lá rậm rạp tầng tầng che kín, ngay cả ánh dương mãnh liệt cũng biến thành ôn nhu.

Bọn Lily đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, thấy thân ảnh của thần quan liền tiến lên ân cần thăm hỏi. Thần quan đều nhất nhất mỉm cười kiên trì đáp lại, còn cảm tạ mọi người quan tâm.

Mà Azul đang ở bên cạnh, cả người bị trói gô không nhúc nhích được thấy vậy liền hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác —— cậu ta xem như đã có được một bài học, không dám lại tùy tiện mở miệng.

Kỳ thực cũng không ai phản ứng cậu ta, bởi vì sự xuất hiện của ma vật, tất cả mọi người đều ôm đề phòng cao độ, không dám phớt lờ, thậm chí ngay cả lúc nghỉ ngơi dùng cơm, phần của Azul cũng không ai nguyện ý đưa qua, cuối cùng vẫn là do Avra mang cho bạn mình.

Bất quá, Azul hiển nhiên không ý thức được vì sao nhân duyên của mình và người một nhà lại kém đến thế, cậu ta chỉ cho rằng phần lớn đều là vì thần quan ở giữa châm ngồi thổi gió.

Dù sao thần quan được Quang Minh Giáo đình đưa đào tạo, vì có sự chúc phúc gia trì của Quang Minh nữ thần nên trời sinh đã có lực tương tác hấp dẫn người khác, bằng không giáo đình cũng không thể một nhà độc đại suốt hơn một nghìn năm như vậy —— việc này khiến cho Azul càng kiên định ý nghĩ của mình, đồng thời càng thêm chán ghét thần quan, cảm thấy vô cùng hối hận, vì sao từ đầu không đem tên mặt trắng vướng bận này giết chết.

Không ai đến phỏng đoán hoạt động tâm lý của cậu ta, lúc này trong lòng mọi người, cái tên Azul kia đã không sai biệt lắm có thể đặt ngang với ôn dịch rồi.

Bất quá, ngoài ý muốn chính là, mấy ngày kế tiếp tuy rằng Azul vẫn lên tiếng huyên náo nhưng chỉ cần một nguyền rủa cấm thanh đã có thể dễ dàng đối phó được, mà con ma vật đã từng xuất hiện kia lại giống như đã triệt để ngủ say, cũng không từng xuất hiện nữa. Bọn Lily ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng thậm chí bắt đầu có điểm nghi ngờ phán đoán của Chris, dù sao lúc trước khi ‘Azul’ bắt đi thần quan, Chris cũng không phát hiện được thân phận của đối phương.

Bất quá, dù không có ma vật cao cấp, trong rừng rậm Hắc Ám cũng đã đủ nguy hiểm, không chỉ có Nhện ma địa ngục đã xuất hiện trước đó, tiếp theo bọn họ còn phải liên tục chạm mặt với Cây ma quỷ, Bụi gai ăn thịt người, Huyết sắc tường… vi khiến cả nhóm đều ứng phó tới sức cùng lực kiệt.

“Huyết sắc tường vi ” không phải tên của môt loài hoa, trên thực tế thứ đó trên dưới đều đỏ rực, giống như một khối máu thịt cực kỳ xấu xí, thế nhưng lại tỏa ra mùi hoa tràn ngập, khiến người ta buông lỏng cảnh giác. Sau đó nhân cơ hội lữ khách không chú ý sẽ chui lên từ mặt đất, đem cả người đối phương đều cuốn lấy, chậm rãi nhấm nuốt.

Cây ma quỷ, bụi gai ăn thịt người cũng là tồn tại không khác quá nhiều với ‘Huyết sắc tường vi’.

Tuy rằng nghe có vẻ rất đáng sợ, thế nhưng may mà đám thực vật hung tàn này không xứng đáng liệt vào hàng ma vật cấp thấp, sức chiến đấu cũng không tính quá cao, mặc dù mọi người đã rất mệt mỏi nhưng đến cùng cũng không xuất hiện thương vong.

Huống hồ, rừng rậm Hắc Ám tuy rằng nguy hiểm, thực tế cũng mang theo không ít tài nguyên quý giá, một đường mọi người xông tới này cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch.

Ví dụ như, các kiếm sỹ tìm được một loại khoáng thạch hy hữu, có thể dùng để luyện chế bảo kiếm, khiến lưỡi kiếm cứng rắn và sắc bén hơn. Mà hắc y pháp sư lại phát hiện Long văn mộc —— tài liệu hiếm thấy dùng để chế tác pháp trượng, bởi vì số lượng không nhiều lắm, mấy cành nhỏ kia toàn bộ đều rơi vào túi của Chris, mà hắn lại rất hào phóng phân một phần cho thần quan. Long văn mộc hợp với ma tinh màu đỏ lần trước có được, vừa vặn có thể tạo thành một thanh pháp trượng uy lực cường đại.

Có nó, pháp lực thần quan phát ra cũng có thể thêm được phụ trợ, không tốn quá nhiều khí lực liền thi triển được trung cấp trị liệu thuật, mà những người khác cũng chỉ có thể đỏ mắt mà nhìn.

Mắt thấy đã đi qua khu vực trung tâm của rừng rậm Hắc Ám, tòa thành biên cảnh của Đế quốc Garde, La Serena, càng lúc càng gần, mọi người cũng từ từ buông lỏng cảnh giác. Vốn lúc đầu mỗi khi nghĩ ngơi còn có một kiếm sỹ đến trông coi Azul, hiện tại lại không cần nữa, đương nhiên, dây thừng và chú ngữ trên người cậu ta vẫn không thể bị giải trừ.

Ngay lúc mọi người cho rằng đã gần thấy ánh rạng đông thắng lợi thì, một việc ngoài ý muốn lại xảy ra.

Chỉ là sự cố xảy ra trên người một kiếm sỹ chứ không phải Azul mà bọn họ một mực phòng bị.

Cái đoàn đội này trải qua hơn mười ngày ma hợp, chung đụng đến không tệ lắm, Fezel là một người rất biết xem sắc mặt của kẻ khác, bọn Lily cũng không phải người khó hòa đồng, Chris tuy rằng không thích nói chuyện nhưng cũng chưa bao giờ chủ động đi tìm người khác gây phiền phức, phần lớn thời gian, sự hiện hữu của hắn còn thấp hơn so với Azul. Thần quan càng không cần phải nói, thủ đoạn giao tế cao minh của y chỉ mất đi hiệu quả trên người Azul, đối với đám kiếm sỹ này đã nhanh chóng thân mật đến giống như người một nhà.

Vì vậy, mỗi ngày đến lúc ăn cơm cũng là khi bọn họ trò chuyện trên trời dưới đất, tay nghề của các kiếm sỹ không sai, thần quan còn có thể giúp đỡ hầm một nồi canh bắp thơm nồng. Giữa rừng rậm Hắc Ám có một loài chim, lông chim rất dầy, lớp mỡ dưới da cũng rất dầy, phần thịt vô cùng ngon miệng, hơn nữa lại không độc, vì vậy bình thường luôn bị bọn Fezel bắt lấy làm thức ăn, có thể đem nướng cũng có thể hầm canh.

Nhưng ngày hôm nay, lúc mọi người đang bận rộn sưu tầm thức ăn hoặc đắp lều trúng, một kiếm sỹ vốn đang nêm gia vị cho nồi canh bỗng nhiên ngã sấp xuống.

Mọi người lập tức hoảng sợ, còn tưởng rằng đối phương là bị huyết sắc tường vi công kích.

“Tom, cậu làm sao vậy!” Fezel kêu lên.

“Không có gì, ” Kiếm sỹ gọi là Tom nọ khoát khoát tay, tự mình bò dậy. “Chỉ là đột nhiên cảm thấy cáng đầu, có lẽ do ngồi xổm quá lâu…”

“Thật là, đừng làm mọi người sợ chứ!” Đám người đều thở phào nhẹ nhõm, có người thậm chí còn xem đây như trò đùa tiến đến nện vào bả vài Tom một đấm.

Mà bản thân Tom cũng cảm thấy ngượng ngùng, sờ sờ đầu tiếp tục hầm canh.

Ai cũng không đem một đoạn việc này để trong lòng, thần quan xuất phát từ cẩn thận đã từng chủ động mở miệng muốn giúp Tom trị liệu, bất quá đối phương cũng không nói ra được bản thân khó chịu ở đâu, cuối cùng cũng chính là không giải quyết được gì.

Tối nay, hai người trực đêm là Tom và D’Antonio, đây cũng là quy củ nhất quán, mỗi đêm đều do một pháp sư và một kiếm sỹ phối hợp, như vậy ‘pháp’, ‘võ’ đều đầy đủ, đụng tới trạng huống gì cũng có thể trước hết chống đối một chút.

Canh đến nửa đêm gần sáng, D’Antonio bắt đầu có chút buồn ngủ rồi, lại ngáp dài một hơi, trò chuyện câu được câu mất với Tom, bởi vì liên tiếp vài đêm cũng không có động tĩnh gì, thần kinh của hai người cũng không căng thẳng lắm, D’Antonio rốt cục nhịn không được lệch đầu qua một bên, tựa vào gốc cây thiếp đi,

Giấc ngủ này của hắn bị một tiếng thét chói tai làm cho giậc mình tỉnh dậy, trong lúc mơ màng D’Antonio vẫn ý thức được người vừa thét lên là Lily, không khỏi giật mình đánh thót, cả người lập tức tỉnh táo.

Ngay sau đó, hắn thấy được một tình cảnh khiến mình kinh hãi nhất từ trước cho đến giở.

Tại một vị trí không có gì che chắn tầm nhìn của mọi người, D’Antonio thấy được Tom ngã gục dưới một tàng cây cách đó không xa, cả người bắt đầu biến thành màu đen tím, làn da lộ ra bên ngoài quần áo nổi lên từng cái bong bóng nước, có chỗ đã thối rữa vỡ tung chảy nước mủ ra ngoài, những nơi chưa bị thối rữa thì trương phồng lên, có chỗ đặc biệt còn giống như bị ăn mòn, hóp vào đen kịt, da thịt xung quanh đều héo rút.

Không có bất kỳ ai lâm vào loại tình trạng này lại có thể còn sống, vì vậy cho dù không có ai xác định, trực giác của D’Antonio cũng phán định rằng Tom đã chết.

Đúng vậy, Tome đã chết, mà chỉ trước khi D’Antonio tỉnh một khắc, lúc Lily bước ra khỏi lều mới phát hiện được.

Không ai biết được nguyên nhân cái chết của người này, thậm chí ngay cả D’Antonio cùng gác đêm với y cũng là vừa mới tỉnh lại, nhìn thấy thảm trạng của đối phương lại nhớ ra giấc ngủ đến mơ hồ của mình, càng nghĩ càng sợ.

Tuy rằng không biết nguyên nhân, thế nhưng bộ dạng này của Tom lại quen thuộc với rất nhiều người, bao quát cả Yannick và Fezel.

Đây là bệnh trạng điển hình của cái chết đen.

Hiện trường một mảnh tĩnh mịch, cảnh vật xinh đẹp vào buổi sáng sớm cũng không thể ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người, thậm chí lá gan hơi nhỏ một chút còn có thể cảm giác được từng trận khí lạnh cước bộ cũng không tự chủ được chậm rãi lui về phía sau, cách xa cỗ thi thể thê thảm này một chút.

Lúc này Azul thật ra đủ thức thời, đứng ở một bên trầm mặc không lên tiếng, sợ bị người khác giận cá chém thớt.

Bất quá, cũng không ai lo lắng để ý đến cậu ta.

“Cái chết đen…” Fezel run rẩy đọc ra cái danh xưng này, “Vì sao lại xuất hiện ở đây?”

Không ai có thể cho hắn đáp án.

Bệnh trạng phát sinh trên người Tom cơ hồ là thế tới rào rạt, trừ dấu hiệu chân tay tê mỏi ngã trên mặt đất một hôm trước, không còn dấu hiệu gì khác.

Đây là một bí ẩn cực lớn.

Yannick cũng không đờ ra, y lập tức bảo mọi người lui về phía sau, tiếp theo không ngừng vứt vài cái trị liệu thuật lên thi thể Tom. Từ những gì y nghe đồn, thần quan của Giáo đình tựa hồ cũng làm như vậy, có người nói cách này sẽ ngăn cản được sự truyền bá của cái chết đen.

Mọi người cũng khôi phục lại từ trong kinh tủng, Avra lại dùng cách thuật đào một cái hố, các kiếm sỹ cũng không dám khinh thường, trước hết dùng vải thô và lá cây bao một tầng thật dầy lên thi thể của Tom rồi mới ném vào trong hố, sau đó lấp đất lại.

Nhìn về phía hố đất đã được lấp dầy kia, tâm tình mọi người đều trở nên trầm trọng, đã đồng hành nhiều ngày như vậy, bọn họ đã bồi dưỡng được giao tình tốt đẹp, Avra và Lily còn hái hai nhánh cỏ ánh trăng đặt lên hố đất biểu thị ai điếu, cũng không nhịn được sụt sùi rơi nước mắt.

Nhưng mà, việc khiến tâm tình bọn họ nặng nề không phải chỉ vì cái chết của Tom.

Sự đáng sợ của cái chết đen ai cũng biết, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được nguyên nhân, đương nhiên, Giáo đình và Ma pháp công hội vẫn luôn công kích dẫn nhau, từ đó diễn sinh ra hàng loạt lý luận âm mưu phiền phức, chỉ là mọi người đối với việc này cũng không quan tâm lắm, chỉ muốn biết phải làm thế nào mới dự phòng được căn bệnh ghê sợ này.

Thế nhưng, thật bất hạnh, cho đến hiện tại, nghe nói ở bên ngoài rừng rậm Hắc Ám căn bệnh này vẫn tiếp tục lan tràn.

Mà lúc này, bên trong rừng rậm Hắc Ám, đồng bọn của bọn họ đã vì thế mà chết.

Kế tiếp sẽ là ai?

Cái suy đoán đáng sợ này không ngừng quẩn quanh, bầu không khí thoải mái trước kia biến mất không còn chút gì, mọi người đều yên lặng thu dọn đồ đạc tiếp tục lên đường. Không ai đề nghị nhưng mọi người đều rất ăn ý rảo bước nhanh hơn, hơn nữa còn không tiếp tục phân thần đi tìm những thứ tài nguyên quý hiếm kia, ai cũng chỉ ước gì có thể nhanh chóng rời đi nơi này.

Chris thật ra lại không có phản ứng gì đặc biệt, nói tóm lại, chỉ cần không phải thời khắc nguy cấp trọng đại, người làm chủ thế nào cũng sẽ không phải hắn, hắn cũng không có hứng thú ra lệnh. Hứng thú lớn nhất của Chris cho đến giờ vẫn là nghiên cứu chiếc nhẫn kia trên tay thần quan, hơn nữa đã đi đến tiến triển đầu tiên —— bởi vì có một ngày thần quan vừa ngủ thức dậy đã phát hiện vị đạo sư kính yêu của mình đang ngồi bên cạnh, dùng ánh mắt u oán nhìn y, thiếu chút nữa đã dọa y đến hồn phách bay mất, đợi đến khi định thần mới phát hiện, hóa ra Chris là đang nhìn chiếc nhẫn trên tay mình.

Loại tinh thần nghiên cứu đến quên ăn quên ngủ này, quả thực khiến thần quan phiền não gấp đôi so với bội phục.

Chính vì lý do này, mỗi đêm trước khi đi ngủ y đều uyển chuyển nói về việc muốn thay đổi ‘bạn cùng phòng’ với Fezel, nhưng đều chỉ đổi lại được vẻ mặt ám muội “Ngươi không cần giải thích nữa, chúng ta đều hiểu” của mọi người.

Các người rốt cục đã biết cái méo gì chứ?! Thần quan giận dữ nghĩ trong lòng