Quyền Trượng

Quyển 4 - Chương 115



115.

“Mấy hôm trước, lúc ta nhận được thư mời của Hội trưởng Taylor cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ và khiếp sợ, tin rằng loại tâm tình này cũng giống như vừa rồi khi các vị thấy ta cởi áo choàng để lộ pháp bào vậy.”

Rất bất ngờ, vị Giáo chủ tóc bạch kim tuấn mỹ này lại lựa chọn một mở đầu phi thường bình đạm, trò hài hước nho nhỏ và những lời trêu chọc bản thân này đã khiến nhiều người đều không nhịn được khẽ mỉm cười.

“Thành thật mà nói, lúc nhận được lá thư mời này ta đã rất do dự, không biết có nên tiếp nhận hay không. Bởi vì ta biết trước giờ chưa từng có một thần quan nào xuất hiện trong Đại hội, thế nhưng sau một thời gian cân nhắc cuối cùng ta vẫn quyết định đến đây, đó cũng chính là lý do vì sao hiện tại ta lại đứng trên sân khấu.”

“Hiện tại trong lòng các vị hẳn là rất hoang mang, thậm chí còn có chán ghét, thầm nghĩ tên thần quan chướng mắt kia thế nào còn không chịu nhanh chóng thức thời cút khỏi hội trường. Bất quá ta hẳn phải nói lời xin lỗi các vị, bởi vì mọi người nhất định còn phải chịu đưng ta thêm một hồi, nghe ta đem một đám lời vô ích nhàm chán này nói hết. Hội trưởng Taylor tôn kính hẳn sẽ không đuổi ta ra ngoài chứ?” Giáo chủ tóc bạch kim hướng về phía Hội trưởng Ma pháp công hội nói đùa.

Hội trưởng Ma pháp công hội ho nhẹ một tiếng: “Đương nhiên sẽ không, là do chúng tôi mời ngài đến nơi này, ngày có quyền bày tỏ quan điểm của mình, bất quá sau khi đã thuyết trình xong ngài cũng không thể cự tuyệt bất luận nghi vấn và phản bác gì của các pháp sư đối với quan điểm của ngài.”

Đại đa số người có mặt rốt cục cũng hiểu được dụng ý Ma pháp công hội mời một thần quan đến, bọn họ bắt đầu xoa tay hăng hái bừng bừng chờ đợi thần quan phía trước nói ra cái gì ‘Quang minh ma pháp vĩnh hằng cao quý’, sau đó sẽ dùng mỗi người một bãi nước bọt phun đối phương về tận Giáo đình

“Phi thường cảm tạ ngài.” Yannick hướng về phía hội trưởng Taylor gật đầu thân thiện, sau đó mới tiếp tục nội dung diễn thuyết của mình: “Mọi người đều biết, ở một nghìn năm trước, thậm chí là càng xa xưa hơn nữa, lúc Chúng thần còn chưa vẫn lạc, nhân loại cũng không phải kẻ thống trị đại lục này mà chỉ là kẻ chấp hành ý chí của Thần. Vì để nhân loại dễ dàng chấp hành mệnh lệnh của mình hơn, Chúng thần ban tặng nhân loại năng lực sử dụng ma pháp. “

“Trong số Chư thần, Quang Minh nữ thần Orthia có Thần cách tối cao, cũng vì lý do đó nàng không chỉ là người đứng đầu Chư thần mà cũng là người cuối cùng vẫn lạc.”

Rất nhiều người lộ ra thần sắc miễn cưỡng gượng gạo, đầu tiên là vì những lời này của Yannick cơ bản đều là thường thức người người đều biết, không có gì mới. Thứ hai bọn họ cho rằng thần quan đang tránh nặng tìm nhẹ, dùng ngôn ngữ ba hoa che giấu mục đích thật sự, vậy nên hoàn toàn không để tâm.

Thậm chí có vài pháp sư đã bắt đầu phát ra thanh âm phiền chán.

Bất quá Yannick cũng không bởi vì tình tự của khán giả mà biến sắc luống cuống, vẫn tiếp tục bình tĩnh diễn thuyết.

“Cũng chính vì sự tồn tại của đoạn lịch sử này quá quen thuộc đến khiến rất nhiều người coi nhẹ, sau khi Thần minh nhã xuống, nhân loại vốn là người thi hành của Thần lại đem ma pháp phân cách thành đủ loại hệ thống, lại từ đó phân chia trận doanh tranh đấu không ngớt. Nhân loại vì muốn giành lấy danh hiệu ma pháp cao thâm nhất mà lục đục với nhau, bọn họ đã sớm quên mất bản thân nguyên bản chỉ là người thi hành ý chí của Thần minh. Nếu như Thần minh còn tại thế, nhất định sẽ vì kiểu hành vi này của nhân loại mà cảm thấy buồn cười, lực lượng có thể tùy thời thu hồi trong mắt bọn họ lại bị chúng ta xem như lợi thế hơn hẳn người thường, tùy ý vận dụng.”

“Trận phân tranh này vẫn cứ thế giằng co gần nghìn năm, bất luận là ai đều cảm thấy sự phân chia này là việc đương nhiên, mãi đến khi ma vật và xác sống xuất hiện. Đây là lần đầu chúng ta ý thức được, khi phải đối mặt với kẻ thù chung từ bên ngoài đến, mặc kệ chúng ta có sử dụng loại ma pháp nào thì đó vẫn là một phần của nhân loại, thứ khác biệt với chúng ta chỉ có ma vật cùng với xác sống đã bị ma vật khống chế.”

“Một vạn năm trước, Đức ngài Pháp Thánh Pierre đã từng nói qua, ‘Cường giả cũng giống như hoa anh đào, phải biết khiêm tốn cúi thấp cái đầu cao ngạo của chính mình’. Giáo Hoàng bệ hạ đời thứ nhất Russell I cũng có nói, ‘Chỉ có không ngừng dung hợp mới có thể không ngừng tiến bộ’. Châm ngôn của hai vị trí giả này vẫn còn quanh quẩn bên tai chúng ta thế nhưng chúng ta lại quên mất không còn một mảnh, mỗi người đều tự ôm quan điểm cổ xưa hẹp hòi không chịu buông tay, không chịu nhìn vào sở trường của đối phương lại càng không chịu học hỏi lẫn nhau!”

Cả hội trường hoàn toàn yên tĩnh, rất nhiều người từ sự khinh miệt ban đầu đã đổi thành biểu tình trịnh trọng, bọn họ cũng không phải ngu xuẩn đến mức không hiểu được những gì Yannick nói, bất quá chỉ là kinh ngạc bởi vì một thần quan, loại người trong ấn tượng của bọn họ vẫn luôn vô cùng kiêu ngạo, lại hô hào quan điểm pháp sư và thần quan chung sống hòa bình, thậm chí còn trích dẫn danh ngôn của Pháp Thánh Pierre.

Thành thật mà nói, điều này khiến các pháp sư có chút lâng lâng rồi cũng rất bất ngờ.

Chỉ nghe Giáo chủ tóc bạch kim tiếp tục nói: “Chuyện như vậy, nếu như đặt ở trước đây, khi chúng ta cho rằng đại lục Olin vẫn rất an toàn đương nhiên không có vấn đề gì. Thế nhưng hiện tại, ma vật đã lần nữa đột nhập vị diện của chúng ta, bắt đầu khởi xướng tiến công, dưới tình huống như vậy, bất kỳ mâu thuẫn nội bộ nào của chúng ta cũng chỉ là tạo điều kiện cho ma vật càng thêm mạnh mẽ xâm lấn!”

“Lúc này đây đã không còn Thần minh cứu chuộc chúng ta, không còn Thần minh đến giúp chúng ta phong kín cánh cửa liên kết hai vị diện, lẽ nào làm thần quan và pháp sư – hai quần thể có lực lượng chiến đấu cao nhất của nhân loại, chúng ta vẫn giữ nguyên thái độ cừu thị cố hữu kia mãi đến khi nhân loại triệt để tiêu vong?!”

Yannick thả chậm ngữ điệu, ngôn từ như bão tố cũng đổi thành bằng phẳng nhu hòa: “Bản thân ma pháp vốn không phân cao thấp, bất kể là nguyên tố ma pháp hay quang minh ma pháp đều thuộc về ma pháp tự nhiên, đều là một bộ phận của phổ hệ ma pháp, chúng ta vì sao lại muốn mạnh mẽ phân tách chúng nó chứ? Làm như vậy, đối với sự phát triển của ma pháp lại có ý nghĩa đáng kể gì?”

“Vậy nên, ta cho rằng với thế cục trước mắt, thần quan và pháp sư phải đoàn kết chặt chẽ với nhau đối phó kẻ địch chung, cũng là vì sự tiến bộ trong tương lai của nhân loại!”

Trước ngày hôm nay, đám người Daifield và Augustine đã từng nỗ lực khuyên Yannick không cần bị đầu độc bởi âm mưu của Ma pháp công hội mà đến dự cuộc họp này, bởi vì bất luận y có nói gì, chỉ cần vừa đứng dậy đã rất dễ dàng gây ra hiểu lầm từ cả hai phía, cũng sẽ lập tức bị đám người đã sớm chờ đợi bỏ đá xuống giếng kia công kích.

Thế nhưng sau khi Yannick đắn đo hồi lâu vẫn quyết định tham dự, nguyên nhân cũng rất dễ hiểu, nếu như y thực sự chỉ muốn thủ chức vị Giáo chủ này, thế thì cứ việc an phận thủ thường làm tốt công tác liền xong, thị phi càng ít càng tốt, phiền phức đừng khui quá nhiều.

Bất quá hiện tại không phải như vậy, kỳ hạn một năm đã khóa cứng không cho Yannick bất kỳ đường lui nào, nếu đã không thể lùi liền phải tiến, vừa ngay khi ấy, thư mời của Ma pháp công hội lại xuất hiện trước mặt y.

Đây là một tràng khiêu chiến, cũng là một loại kỳ ngộ.

Vậy nên Yannick bắt lấy nó.

Đối mặt với các pháp sư tràn đầy địch ý, một thần quan phải nói cái gì mới có thể thỏa mãn bọn họ nhưng cũng không chọc kẻ khác phản cảm, đồng thời còn phải cẩn thận đừng dẫm lên điểm mấu chốt của Giáo đình?

Không thể lấy lòng tất cả, không thể có hoa không quả, càng không thể chỉ lấy lòng pháp sư nói những lời bọn họ thích nghe mà hạ thấp chính mình. Nếu thật sự làm vậy, không chỉ các pháp sư khinh thường y, phỏng chừng y vừa rời khỏi hội trường sẽ phải đối mặt với lệnh bãi miễn từ Giáo đình.

Vậy nên, cho dù Yannick có bao nhiêu khéo đưa đẩy cũng phải đắn đo đến đầu óc đau buốt mới ấn định lập trường diễn thuyết cuối cùng: Bảo trì sự trung lập cơ bản, hô hào cùng nhau phát triển, đưa ra giả định hòa bình tồn tại, hợp tác cùng tiến.

Loại quan điểm này cũng không mới mẻ, trong giới pháp sư đã có trí giả đứng ra duy trì, hiện tại Giáo đình và Ma pháp công hội có thể tạm buông thành kiến duy trì sự hợp tác mặt ngoài cũng là dựa trên loại quan điểm này. Bất quá chưa từng có thần quan nào của Giáo đình công khai minh bạch biểu đạt lập trường như thế.

Ý nghĩa của đoạn phát biểu này ở chỗ, y là vị thần quan đầu tiên của Giáo đình, thậm chí còn có thân phận Giáo chủ đưa ra quan điểm pháp sư và thần quan hẳn nên chung sống bình đẳng, cũng là người đầu tiền đưa ra khái niệm ‘Nguyên tố ma pháp và Quang minh ma pháp đều là Tự nhiên ma pháp, hai bên có địa vị bình đẳng’.

“Kỳ thực, hôm nay ta có thể đứng ở nơi này hẳn là nên cảm tạ hai người.”

Cuối cùng, Giáo chủ tóc bạch kim chuẩn bị kéo da hổ làm cờ, “Vị thứ nhất là Hồng y giáo chủ Arthur Vatican Ridge, vị thứ hai là người mà tất cả pháp sư ở đây đều quen thuộc, ngài Mude Val. Chính là vì hành vi vứt bỏ hiềm khích trước đây cùng nhau hợp tác của bọn họ trong sự kiện La Serena và St Mery mới khiến ta hiểu được, trước tai nạn chung của nhân loại, bất luận là cừu hận gì đều có thể vứt qua một bên, cũng là do hành vi đó của bọn họ mới khiến ta có đủ dũng khí đứng ở nơi này phát biểu ý nghĩ của mình trước mặt mọi người. Phi thường cảm tạ sự kiên nhẫn lắng nghe của các bạn, phi thường cảm tạ Hội trưởng Taylor đã cho tôi có cơ hội hoàn tất bài diễn thuyết này. Cảm tạ”

Cả hội trường hoàn toàn yên tĩnh.

Không ai vỗ tay, bởi vì rất nhiều người còn đang chìm trong khiếp sợ, suy tư, không kịp phản ứng. Có rất nhiều người lại là cẩn thận lựa chọn quan sát, đương nhiên cũng có một số người nhìn thấy trạng thái bị làm lơ này của Yannick mà âm thầm hả hê.

Avra cắn chặt môi dưới, từ tận đáy lòng mà nói, nàng rất muốn đứng dậy vỗ tay cỗ vũ Yannick, đoạn lời nói vừa rồi của y mặc kệ có hiệu quả thế nào rốt cục cũng có thể ghi vào sử sách. Thế nhưng Avra cũng biết, nếu như hiện tại nàng đứng dậy, như vậy rất có khả năng bị gán cho danh nghĩa ‘Kẻ phản bội của giới pháp sư’, đạo sư của nàng có lẽ cũng sẽ trách cứ nàng. Hiện tại ngay cả Hội trưởng của Ma pháp công hội vẫn im miệng không nói, như vậy một ma pháp sư sơ cấp nho nhỏ như nàng thật sự phải đứng ra sao?

Đúng vậy, nàng khuyết thiếu dũng khí.

Trong đôi mắt Avra hiện ra đủ loại tâm tình phức tạp, cuối cùng dừng lại ở hổ thẹn, chỉ có thể im lặng nhìn về phía người bằng hữu đang đứng trên bục diễn thuyết của mình.

Xin lỗi, Yannick.

Rốt cục có người mở miệng, bất quá không phải tán thưởng mà là chất vấn, đó là một người trung niên bộ dạng không có gì đặc sắc, từ huy văn trên pháp bào có thể nhận ra, người nọ là một Đại ma pháp sư.

“Giáo chủ Hill, lời của ngài rất tốt đẹp cũng rất động lòng người, thế nhưng tôi cho rằng ngài vẫn còn nhớ rõ, vừa rồi ngài đã đáp ứng ngài Taylor sẽ tiếp thu chất vấn của chúng ta về nội dung diễn thuyết. Bây giờ những lời đó còn hiệu lực chứ?”

“Đương nhiên.” Yannick mỉm cười, “Mời nói.”

“Tôi có rất nhiều vấn đề, bất quá bây giờ chỉ hỏi thứ quan trọng nhất.” Đại ma pháp sư lộ ra nụ cười có chút cợt nhã, “Ngài nói nguyên tố ma pháp và quang minh ma pháp đều là một bộ phận của tự nhiên ma pháp?”

Yannick: “Đúng vậy.”

Đối phương nói: “Ngài có bằng chứng gì để chứng minh sao? Hay chỉ dựa vào miệng lưỡi của ngài?”

Khắp khán phòng vang lên tiếng thấp giọng cười trộm, Hội trưởng Ma pháp công hội có chút tức giận, ông vốn cũng hy vọng các pháp sư có thể dùng nghị luận kịch liệt đem gã thần quan không biết trời cao đất rộng này ‘đuổi’ khỏi hội trường, thế nhưng ông thật không ngờ gã thần quan này sẽ nói ra những lời khuyên song phương buông bỏ thành kiến như vậy. Lúc này nếu như các pháp sư vẫn gắt gao áp sát, mang theo ý tứ trêu đùa liền có vẻ quá không phong độ, hơn nữa cũng sẽ rất dễ đem một thần quan hiếm có ôm thái độ trung lập với pháp sư ép cho quay về lập trường cấp tiến.

Nhưng ông cũng không tiện lên tiếng nói gì, dù sao phần chất vấn thật sự là một bước thường lệ của quy trình diễn thuyết.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Giáo chủ tóc bạch kim tuấn mỹ, xem y dùng cách nào đối phó vấn đề này.

Ai cũng biết Quang Minh Giáo đình thích tự xưng tài trí hơn người, trước đây một đoạn thời gian thậm chí còn coi nguyên tố ma pháp của pháp sư là dị đoan, hơn nữa hai loại ma pháp này từ rất lâu đã được nhận định là không chút tương quan, nếu như muốn đưa ra chứng cứ chứng minh quan điểm này tuyệt đối là một yêu cầu khó dễ người khác.

Nếu như lúc này Yannick Hill không trả lời được, những lời vừa rồi y nói đều hoàn toàn xem như tan thành mây khói.

Yannick chỉ suy tư trong một chớp mắt liền nở nụ cười: “Đúng vậy, ta có thể chứng minh, bất quá nếu như ta chứng minh được rồi, ngài có thể thừa nhận quan điểm của ta chứ?”

Đại ma pháp sư sửng sốt, tùy tiện nói: “Đương nhiên, nếu như bằng chứng của ngài đủ sức thuyết phục.”

“Tốt.” Yannick gật đầu, “Nguyên tố ma pháp và quang minh ma pháp đều là một bộ phận trong phổ hệ của tự nhiên ma pháp. Kỳ thực khi nói câu này ta còn bỏ qua một phương diện, đó là hắc ám ma pháp trừ trước đến giờ đều bị mọi người thóa mạ. Như chúng ta đã biết lực lượng của ma pháp bắt nguồn từ Chúng thần, mà bản thân lực lượng lại không bân tốt xấu, vấn đề này phải được quyết định do cách thức và người sử dụng lực lượng. Nếu nguồn gốc của nguyên tố ma pháp và quang minh ma pháp đều là tự nhiên ma pháp, như vậy giữa bọn chúng tự nhiên sẽ có điểm chung. Nói cách khác, người có thể sử dụng nguyên tố ma pháp trên lý thuyết cũng đồng dạng có thể sử dụng quang minh ma pháp, và ngược lại, người có thể sử dụng quang minh ma pháp cũng đồng dạng có thể thao túng nguyên tố ma pháp.”

Y dừng một chút, quay người nói với Hội trưởng Ma pháp công hội: “Ngài Taylor, ngài có cho phép tôi lấy pháp trượng ra để thực tiễn lý thuyến này hay không?”

Nghe như vậy, lẽ nào y thật sự có thể sử dụng nguyên tố ma pháp?

Hội trưởng Ma pháp công hội mở to mắt nhìn, gật đầu: “Mời ngài tự nhiên, tôi tin rằng có rất nhiều người đều ôm tâm tình khẩn cấp như tôi.”

“Tốt.” Yannick mỉm cười, lấy pháp trượng ra khỏi túi ma pháp.

Tất cả những người có mặt ở đây cả đời đều không quên được hình ảnh chấn động mà bọn thấy ngay sau đó.

Giáo chủ tóc bạch kim vươn tay trái ra, lòng bàn tay hướng về phía trước, ngón tay của y thon dài trắng nõn phi thường ưu mỹ, mà tay kia lại nắm pháp trượng. Theo sự khép mở của đôi môi đọc chú ngữ, từ giữa lòng bàn tay trái của y chậm rãi hình thành một tiểu cầu phảng phất ẩn chứa dịch thể trong suốt lưu động, tiểu cầu từ từ lớn dần, mãi đến khi đạt đường kính gấp đối bàn tay mới dừng lại, sau đó nhẹ nhàng ly khai lòng bàn tay lơ lửng giữa không trung. Đột nhiên, quả cầu nước giống như bị một bàn tay vô hình nắm lấy hung hăng ném mạnh vào vách tường cách đó không xa, ồ ạt một tiếng, nước văng khắp nơi, thủy cầu biến mất chỉ để lại vệt nước ướt đẫm trên tường và sàn.

“Thủy cầu thuật?! Trời ạ, y cư nhiên có thể sử dụng thủy cầu thuật!”

Không biết là ai kêu ra một tiếng bén nhọn, phá vỡ sự yên lặng của cả hội trường.

Càng nhiều người mang theo vẻ khiếp sợ nhìn Giáo chủ tóc bạch kim, hoàn toàn không nói ra lời.

Mà vị Đại ma đạo sư vừa đưa ra chất vấn lúc nãy lại gắt gao nhìn chằm chằm vệt nước, cau mày lâm vào suy tư.

Hội trường lập tức bùng nổ tiếng thảo luận xôn xao, mọi người hoặc châu đầu ghé tai hoặc nóng lòng lên tiếng.

Trước tình huống bán hỗn loạn này, Hội trưởng Ma pháp công hội không thể không mở miệng: “Giáo chủ Hill, ngài có thể giải thích cho chúng ta một chút chứ, pháp thuật vừa rồi của ngài…”

Yannick nói: “Giống như ngài đã thấy, đó là thủy cầu thuật, một trong những pháp thuật cơ bản nhất của thủy hệ.”

Hội trưởng Ma pháp công hội: “Oh đúng vậy, thủy cầu thuật, chỉ là tôi rất muốn biết ngài đã thực hiện như thế nào?”

Yannick: “Xin thứ cho tôi không thể trình bày với ngài, việc này không liên quan đến vấn đề vừa rồi được hỏi, thế nhưng về nghi vấn của vị Đại ma pháp sư vừa rồi, tôi nghĩ rằng mình đã đưa ra câu trả lời hoàn mỹ. Chính bởi vì nguyên tố ma pháp và quang minh ma pháp có chung nguồn gốc nên tôi mới có thể sử dụng nguyên tố ma pháp, ngược lại cũng là đạo lý đồng dạng, hơn nữa có thể chứng minh lý luận vừa rồi của tôi là chính xác.”

Hội trưởng Ma pháp công hội thở dài một hơi, ông thật sự rất hứng thú với một màn vừa rồi, thế nhưng ông cũng biết Yannick làm như vậy phỏng chừng đã xúc phạm lằn ranh của Giáo Hoàng, ông không thể tiếp tục theo đuổi không bỏ, như vậy rất có thể sẽ ép cho vị thần quan duy nhất chịu đứng ra lên tiếng vì pháp sư, hết lòng giữ gìn lập trường hòa bình này bị ép vào góc tường. Cũng vì lý do đó, ông còn phải ngăn những người khác tiếp tục truy vấn.

“Tốt, tôi đã hiểu, phi thường cảm tạ ngài, như vậy đề tài này dừng lại tại đây. Các quý ông quý bà, mọi người có thể tiếp tục đề ra câu hỏi với Giáo chủ Hill, thế nhưng không cần tiếp tục trên phương diện này.”

Biểu tình của các pháp sư thoạt nhìn có chút không cam tâm, bất quá nếu Hội trưởng Ma pháp công hội đã nói như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể phẫn nộ đem một đống vấn đề muốn hỏi chôn ngược vào lòng.

Hội trường từ từ an tĩnh lại, khôi phục trật tư như trước.

“Giáo chủ Hill, rất cảm ơn màn thị phạm vừa rồi của ngài, sau khi xem nó tôi cũng chỉ có thể thừa nhận quan điểm của ngài là chính xác, bất quá chúng tôi hẳn còn phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể đồng dạng tìm ra bí quyết thao túng quang minh ma pháp.” Người lên tiếng là một nữ pháp sư, đồng đạng cũng là Đại ma pháp sư, dung mạo của nàng rất xinh đẹp, thoáng cái đã thu hút sự chú ý của mọi người, mà Yannick cũng nhân đó nhìn thấy Avra đang ngồi bên cạnh nàng.

Biểu tình của Avra cũng rất kinh ngạc, nàng hoàn toàn không ngờ đạo sư của mình sẽ đứng lên đề ra chất vấn.

Bethel Fenney nói: “Nhưng tôi còn một vấn đề, giả sử mọi việc giống như ngài giả định, nguyên tố ma pháp và quang minh ma pháp có thể cùng phát triển, mà pháp sư và thần quan cũng chung sống hòa bình. Như vậy nếu gặp một ít mâu thuẫn, rốt cuộc là do bên nào nắm vai trò chủ đạo? Lẽ nào ở nơi như tiền tuyến, khi gặp tình huống nguy cấp song phương cũng phải tổ chức một trận quyết đấu để xác định quyền chủ đạo sao?”

Lời của nàng đưa tới từng đợt tiếng cười.

Yannick cũng nở nụ cười: “Vấn đề của ngài rất thú vị, bất quá tôi vẫn có thể trả lời. Tôi rất vinh hạnh đã tự mình trải qua hội nghị ở thành St Mery, lúc đó Hồng y giáo chủ Vatican Ridge và pháp sư Mude Val đã đưa cho chúng ta một hình mẫu lý tưởng. Chúng ta hoàn toàn có thể cấu thành một cơ chế riêng biệt, dùng quý tộc, thần quan, pháp sư làm cốt cán tạo thành tổ quản lý, ba bên đều cử ra một lượng đại biểu tương đồng, lại đề cử người dẫn đầu đoàn đội. Đến khi phải đưa ra những quyết định quan trọng lại dùng hình thức đầu phiếu thiểu số phục tùng đa số để xác định.”

Bethel Fenney hỏi: “Nếu như những người này đều có tâm tư riêng thì thế nào? Làm sao mới có thể bảo chứng sự công bằng chính xác của quyết định sau cùng?”

Yannick nói: “Quý cô Đại ma pháp sư, thứ cho tôi nói thẳng, bất luận chế độ nào cũng không thể hoàn mỹ bởi vì bản thân nhân loại vốn là không hoàn mỹ. Chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức hoàn thiện chế độ, du di đi một ít nơi có thể phạm sai lầm, dù sao trên đời này cũng không có thứ gì tuyệt đối tốt đẹp. Cho phép tôi đề ra một ví dụ, có lẽ có người sẽ cảm thấy dung mạo của tôi không tệ lắm, nhưng khẳng định cũng sẽ có người cho rằng tôi không đẹp mắt bằng ngài Hội trưởng Taylor đây, có phải không?”

Mọi người lớn tiếng cười ồ, một tia không khí căng thẳng cuối cùng cũng bị xua đi không còn dấu vết.

Hội trưởng Ma pháp công hội kéo kéo chòm râu bạc, đối với việc mình bị đem ra đùa giỡn cũng chỉ đành cười khổ. Bọn họ quả thực đã tính sai, vị Giáo chủ Yannick Hill này quả thực đã nắm giữ toàn bộ tiết tấu hội nghị, khiến tất cả mọi người không tự chủ được khiêu vũ theo nhịp điệu của chiếc gậy chỉ huy trên tay y

Có rất nhiều pháp sư không thuộc đảng cấp tiến bắt đầu sinh ra hảo cảm với vị Giáo chủ trẻ tuổi này.

Không đợi tiếng cười hoàn toàn ngớt đi, một vị pháp sư cao cấp lại đứng dậy hỏi: “Ngài Hill, tôi muốn hỏi những lời hôm nay của ngài, bao quát tất cả quan điểm đã trình bày là được biểu đạt dưới tư cách cá nhân hay là người đại diện của Giáo đình?”

Vấn đề này rất bén nhọn, mọi người từ từ an tĩnh lại, mấy vạn ánh mắt đều nhìn thẳng về phía Yannick trên sân khấu.

Yannick cũng thu hồi nụ cười: “Rất xin lỗi vì đã khiến mọi người thất vọng, hành trình hôm nay của tôi đều là quyết định cá nhân tức thời, không có quan hệ với Giáo đình, Giáo Hoàng bệ hạ cũng không hướng dẫn tôi nói ra những lời này. Thế nhưng tôi tin tưởng, Bệ hạ hẳn là cũng hy vọng thần quan và pháp sư có thể buông bỏ thành kiến, cùng nhau đối phó với tai nạn chung của nhân loại. Rất cám ơn mọi người đã cho tôi cơ hội bày tỏ tiếng lòng ngày hôm nay, có lẽ có người vẫn không đồng ý với những lời tôi nói thế nhưng mọi người vẫn bảo vệ quyền được lên tiếng của tôi, việc này khiến tôi vô cùng cảm động. Nguyện Chư thần cùng tồn tại với mọi người.”

Lời kết thúc chân thành này quả thực khiến mọi người động dung, rất nhanh, giữa hội trường đang chìm trong yên tĩnh có một người đứng dậy, tiếng vỗ tay của anh ta giữa hội trường vài vạn người có vẻ vô cùng lạc lõng. Các pháp sư mặc kệ là đang ngồi ở vị trí nào đều nhìn về phía phát ra tiếng vỗ tay, đầu tiên là giật mình, sau đó lại ngạc nhiện.

Người dẫn đầu vỗ tay cư nhiên chỉ là một ma pháp sư trung cấp.

Nhìn thấy người đang vỗ tay, Yannick lộ ra nụ cười vui mừng.

Mà Avra lại có chút giật mình nhìn vị ma pháp sư trung cấp quen thuộc kia.

D’Antonio, vậy mà là D’Antonio!

Nối tiếp theo tiếng vỗ tay cô độc kia, lại có một thanh âm vỗ tay khác vang lên, cùng nhau hô ứng.

Biểu tình của D’Antonio thoạt nhìn cũng có chút bất ngờ, hắn quay đầu đồng bộ cùng những người khác, tìm kiếm người thứ hai vỗ tay.

Một ông lão tóc trắng xóa đứng trước lối vào của hội trường, pháp bào trên người lão không có bất kỳ huy văn nào, nếu như không phải Hội trưởng Ma pháp công hội gọi ra thân phận của lão, ai cũng không ngờ được vị lão nhân dung mạo tầm thường này cư nhiên lại là Pháp thánh.

“Đức ngài Simon?!”

—————

Tác giả có lời: Không biết mọi người còn nhớ D’Antonio không, đó chính là bạn trai của Lily, một thành viên trong phái đoàn thám hiểm rừng rậm Hắc Ám. Sau đó hắn lại từ biệt Yannick tự ra ngoài chu du. Đương nhiên, Avra không phải là không tốt, bất quá cân nếu so với D’Antonio thì cao thấp hiện rõ.

Pháp thánh Simon chính là đạo sư của Mude Val, việc này phỏng chừng mọi người đều quên mất rồi.

Cuối cùng, thần quan biểu thị, cho dù không có công 1 và công 2, y cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ ~