Quyền Trượng

Quyển 4 - Chương 125



Lúc này, tâm tình của Alfonso VIII lại không có gì vui vẻ đáng nói.

Bày trước mặt ngài có hai việc vô cùng sốt ruột.

Đầu tiên chính là Hoàng đế mới của Đế quốc Garde đã đăng cơ, nhân tiện còn nhiều ra một vị Nhiếp chính vương. Cái này còn chưa tính, vấn đề là ở chỗ vị Nhiếp chính vương kia vốn lại từ Đế quốc Charlemagne chạy ra, cũng là kẻ tình nghi lớn nhất trong vụ sát hại con gái yêu của ông.

Nhiều thêm một vị Nhiếp chính vương, thái độ của Đế quốc Garde thoáng cái liền trở nên cứng rắn, biểu thị tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp cùng Đế quốc Charlemagne, thậm chí còn thể hiện sẵn sàn đánh trận xông pha, việc này khiến cho tâm tình của Alfonso VIII thoáng cái trở nên vi diệu.

Tuy rằng ngài rất yêu thương con gái của mình, thế nhưng dù sao ngài cũng là Hoàng đế, sẽ không bởi vì tình cảm riêng tư mà ảnh hưởng đến phán đoán đại cục. Trước đó Hoàng đế của Đế quốc Garde đột tử, Trưởng lão viện lại bận rộn việc tranh quyền, cục diện chính trị loạn thành một nùi, ngài lựa chọn tuyên chiến kỳ thực chỉ là một loại uy hiếp cũng là một kiểu giương oai, nếu như cuối cùng có thể khiến Đế quốc Garde nhượng bộ, cống hiến càng nhiều tài nguyên và lãnh thổ, vậy thì chuyện xuất binh này chưa chắc phải tiến hành.

Kết quả, hiện tại Chris lại hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của ông.

Xét đến cùng, Chris làm sao chạy thoát được, Alfonso VIII không nghĩ cũng biết, đây hoàn toàn là dựa vào Pháp Thánh Simon trước mặt ngài ban tặng.

Chuyện thứ hai chính là, Yannick Hill đột nhiên đưa ra yêu cầu công khai vì mình biện hộ, làm sáng tỏ cái chết của Công chúa không hề liên quan đến mình.

Alfonso VIII khẽ rên một tiếng đau đớn, đối với chuyện này từ chối không bày tỏ ý kiến, ngài nhìn chằm chằm Pháp Thánh Simon đang đứng trước mặt mình, ngữ điệu không tốt: “Ngài Simon, ta cho rằng ta và ngài cũng là bạn cũ, mấy năm nay Đế quốc vì tranh thủ quyền lợi cho Ma pháp công hội đã đắc tội với Giáo đình không ít. Thế nhưng ngài xem, hiện tại ngài đã làm gì, không chỉ thả cho kẻ sát hại con gái ta rời đi, thậm chí còn giúp một thần quan đưa ra thỉnh cầu biện hộ?”

Simon cười nhẹ một tiếng: “Bạn cũ của ta, ta còn không hiểu ngài sao, dùng trí tuệ của ngài làm sao không biết người sát hại công chúa Orthia vốn không phải bọn họ, ngài chỉ cần một lý do để phát động chiến tranh mà thôi!”

“Chẳng lẽ không được sao!” Alfonso VIII lạnh lùng nói: “Một Đại lục Olin lại chia thành bảy quốc gia, loại tình huống này đã kéo dài bao lâu? Vì sao chưa từng có ai nghĩ đến chuyện thay đổi nó? Chỉ cần ta có thể thống nhất đại lục, ta liền đủ quyền lực tập trung lực lượng của tất cả mọi người đi đối phó với ma. Đến khi ấy cho dù ma vật có lợi hại hơn nữa cũng không phải đối thủ của nhân loại! Đồng dạng, ta cũng sẽ đặt Ma pháp công hội ở vị trí ngang hàng cùng Giáo đình, từ nay về sau Giáo đình sẽ không còn là tín ngưỡng duy nhất trên đại lục… Những việc này không phải đều là chuyện ngài hy vọng nhìn thấy hay sao!”

“Không, bạn cũ của ta.” Simon lắc đầu, “Ta cho rằng ngài đã đảo ngược thứ tự trước sau của việc này, hiện tại nhiệm vụ thiết yếu của nhân loại chính là đối phó ma vật và xác sống, lý tưởng của ngài cố nhiên vĩ đại nhưng lại không thích hợp lập tức thực hiện. Yannick Hill là một vị thần quan hiếm thấy không ôm thành kiến với pháp sư, ta rất hy vọng có thể bắt đầu từ ngài ấy mở ra một cục diện mới.”

Alfonso VIII cười nhạo: “Simon, ngài quá mềm yếu! Làm một Pháp Thánh, ngài cư nhiên ôm huyễn tưởng với Giáo đình, ngài nhất định sẽ hối hận, toàn bộ Giáo đình đều là một đám người tự tư tự lợi, bất kể là ai cũng không ngoại lệ!”

“Tuy là như vậy nhưng ta vẫn nguyện ý nỗ lực một chút. Alfonso, chiến tranh không thể giải quyết hết thảy mọi vấn đề, cho dù bản thân ta lại có năng lực cường đại hơn nữa, thế nhưng bản thân ta so với bất cứ ai khác lại càng hy vọng… đời này ta không cần lại vận dụng những năng lực đó.” Simon chân thành nhìn đối phương, “Hòa bình quan trọng hơn bất kỳ điều gì.”

“Oh, quả thực là một tuyên ngôn vĩ đại!” Alfonso VIII cười nhạo châm chọc.

Pháp Thánh Simon cũng không vì vậy cảm thấy tức giận, ông rõ ràng cảm thấy được sự đè nén trên gương mặt đối phương, dùng tính tình của Alfonso VIII lại có thể khắc chế đến tận lúc này, không vỗ bàn rời đi đã coi như rất tốt.

Bất quá thành thật mà nói, đối mặt với một Pháp Thánh, cho dù ngài có phát giận cũng là vô ích.

“Được rồi Alfonso, dù sao đi nữa ta cũng đã đáp ứng với ngài Hill, nếu như ngài ấy có thể thành công biện hộ cho bản thân, đồng thời bắt được hung thủ sát hại Công chúa thì cũng là chuyện tốt thôi.”

“Ta rất thất vọng về ngài, Simon.” Alfonso VIII đứng dậy, cũng không nói mình có đáp ứng hay không. “Ngài đã phụ lòng tín nhiệm của một người bạn cũ lâu năm.”

Simon thở dài, không nói gì thêm.

Cuối cùng Alfonso VIII đương nhiên phải đáp ứng, bởi vì cuộc chiến với Đế quốc Garde mắt thấy đã không thể đánh được, vốn những chỗ tốt có thể vơ vét cũng mất đi, thậm chí phía Đế quốc Garde còn gửi ra quốc thư yêu cầu Alfonso VIII nhanh chóng phóng thích Giáo chủ của bọn họ, hơn nữa Pháp Thánh ở cạnh ông còn hết sức ủng hộ ý tưởng tự mình biện hộ của Yannick. Dưới đủ loại áp lực, ngay cả Đế quốc Charlemagne cũng không có khả năng làm lơ yêu cầu chính trị của một quốc gia khác, cộng thêm ý nguyện của Pháp Thánh mà đơn phương xử trí kẻ tình nghi, huống chi kẻ tình nghi kia còn là nhân vật cấp bậc Giáo chủ.

Vậy nên, mặc dù Alfonso VIII hận đến ngứa rằng cũng chỉ đành đồng ý để Yannick công khai tự mình biện hộ, bất quá điều kiện tiên quyết chính là y phải tìm ra hung thủ đích thật sát hại công chúa Orthia, bằng không vẫn phải tiếp tục chịu giam lỏng.

Lấy ra so sánh, Giáo đình trái lại lặng yên không một tiếng động, phảng phất đã hoàn toàn quên mất bọn họ còn có một vị Giáo chủ gọi là Yannick Hill.

Địa điểm Yannick tự biện hộ được chọn tại phòng hội nghị Hoàng gia, hôm nay đa số Đại quý tộc ở Đế đô đều có mặt, chứng kiến quá trình Giáo chủ của Đế quốc Garde vì chính mình biện hộ rửa sạch hiềm nghi.

“Chuyện này ngài có mấy phần nắm chắc?” Simon không khỏi sầu lo.

“Thành thật mà nói, quả thực không thể mười phần nắm chắc, nhưng cũng chỉ phải thử một lần.” Yannick nói.

Simon nói: “Nếu như ngài không quá nắm chắc, ta có thể đến chỗ Alfonso VIII cầu xin, ngài ấy có thể sẽ nể tình ta hủy bỏ lần biện hộ này, đồng thời thả cho ngài được tự do.”

“Cám ơn sự chăm sóc của ngài, bất quá lần biện hộ này ta nhất định phải có mặt.” Yannick nói: “Cho đến tận lúc này, nhận thức của mọi người đối với ma vật vẫn còn quá ít ỏi, cảm giác nguy cơ cũng không đủ lớn, bọn họ tình nguyện đem tinh lực tổn hao trong tràng đấu tranh lợi ích vĩnh viễn với đồng loại cũng không chịu đoàn kết với nhau đối phó ma vật. Nếu như mọi việc hôm nay diễn ra thuận lợi, ta cho rằng đã đủ gióng lên hồi chuông cảnh báo cho những kẻ thích ôm tâm lý may mắn, khiến bọn họ ý thức được sự đáng sợ của ma vật.”

Simon gật đầu: “Ta hiểu được sự khổ tâm của ngài, chúc ngài may mắn.”

Yannick nở nụ cười: “Cám ơn sự chúc phúc của ngài, hy vọng phán đoán của chúng ta là chính xác.”

Lúc thần quan tuấn mỹ bước vào hội trường, mái tóc bạch kim chói lóa thả dài sau lưng y có chút lay động, phía sau là hai gã vệ binh hoàng gia theo sát bên cạnh phòng ngừa y giữa đường trốn chạy. Đương nhiên, nếu y thật sự muốn trốn chạy, chỉ dựa vào hai binh lính này cũng không có khả năng ngăn cản y.

Mà thứ càng hấp dẫn tầm mắt mọi người chính là, cho dù thần quan tóc bạch kim đã bị giam lỏng nhiều ngày nhưng phong tư vẫn đĩnh bạc như đóa hoa trước gió tuyết, trên mặt không có một chút cảm xúc buồn nản chán chường nào, ngược lại ánh mắt còn vô cùng có thần, dùng ngôn nữ của một nữ quý tộc mê muội mà nói chính là: ‘Phảng phất có thể nhìn thấy ánh sao sâu trong đáy mắt của y’.

Các quý tộc của Đế quốc Charlemagne đối với vị Giáo chủ tao nhã lễ độ của Đế quốc Garde này không có bao nhiêu ác cảm, cho dù biết quan hệ của y và Thân vương Felton có chút ám muội không rõ cùng với việc tình nghi có dính líu đến cái chết của công chúa Orthia thì cảm quan này cũng không có bao nhiêu sai biệt.

Có lẽ do vị Giáo chủ này bẩm sinh đã có một loại khí chất khiến người ta tín nhiệm, rất nhiều người đều tin tưởng y không liên quan đến cái chết của công chúa Orthia, trước sau chỉ là bị Thân vương Felton liên lụy. Hiện tại Thân vương Felton đã tự mình trốn thoát, vị thần quan tuấn mỹ đáng thương lại bi tình này cứ thế bị giữ lại làm người thế tội.

Vậy nên, khi Giáo chủ tóc bạch kim bước lên đài phán quyết, trong hội trường không tính là quá an tĩnh này vẫn còn có người hô to một tiếng: “Yannick Hill, ta tin tưởng ngài không phải hung thủ!”

Đúng là sắc đẹp lầm người mà! Hoặc là nên nói Yannick đã quá thành công trong việc đắp nặn hình tượng bản thân!

Giáo chủ tóc bạch kim quay đầu lại, hướng về phía phát ra thanh âm mỉm cười, một nụ cười này không biết lại khiến cho cảm xúc của bao nhiêu người phập phồng say đắm.

Đương nhiên, vị Hoàng đế bệ hạ đang ngồi tại chỗ quan sát lại là sắc mặt càng lúc càng tối sầm.

Một phen hò hét ầm ỉ qua đi, Pháp Thánh sim cũng đi đến, trật tự trong hội trường dần dần được thiết lập, mọi người vẫn là hết sức tín phục Đức ngài Pháp Thánh..

Simon: “Yannick Hill, hôm ngài phải tự mình biện hộ, chứng minh bản thân không có liên quan đến cái chết của công chúa Orthia, ngài có hiểu rõ chưa?”

Yannick: “Ta đã hiểu, không chỉ có như vậy, ta còn muốn thay mặt bạn tốt là Thân vương Felton rửa sạch hiềm nghi, đồng thời tìm ra hung thủ thật sự.”

Simon: “Như vậy hiện tại ngài có thể mang chứng cứ và trình bày lời biện hộ.”

Yannick: “Trước hết ta hy vọng có thể mời toàn bộ những người hiềm nghi hôm đó ra mặt, bao gồm cả tỳ nữ của Công chúa cùng với thần quan Alexander đã xuất hiện bên cạnh Thân vương Felton, còn có hai vị thần quan bên cạnh ta.”

Simon: “Yêu cầu này rất hợp lý.”

Pháp Thánh quay đầu phân phó một chút, rất nhanh, toàn bộ những người Yannick chỉ tên đều được mời đến.

Trạng thái tinh thần của bốn người này rất khác biệt.

Tỳ nữ của công chúa có chút ngơ ngác, thoạt nhìn còn chưa thoát khỏi di chứng bị khống chế.

Biểu hiện của Daifield và Augustine cũng coi như tương đối trấn định, bất quá có lẽ là do đã nhiều ngày bị giam lỏng không thể trao đổi với người ngoài, biểu tình của bọn họ có chút đè nén, khi nhìn thấy Yannick thì ánh mắt không hẹn mà cùng sáng lên, trong vô thức đều cảm thấy Giáo chủ nhất định đã có biện pháp.

Về phần Alexander, ánh mắt của hắn đạm nhiên mà bình tĩnh, tựa như một thần quan chân chính chỉ biết phụng dưỡng Quang Minh nữ thần, vô dục vô cầu, cho dù là ai nhìn thấy vẻ mặt này của hắn cũng sẽ không liên hệ được với hung thủ giết người.

Yannick: “Pháp Thánh các hạ, xin ngài chấp thuận cho ta hỏi bọn họ vài vấn đề.”

Simon: “Đương nhiên, đây là quyền lợi hợp lý của ngài, ngài có thể hỏi bất cứ vấn đề gì.”

Trước hết, Yannick hỏi vị tỳ nữ kia: “Hôm đó ngươi vốn hầu hạ bên cạnh Công chúa, vì sao lại rời đi?”

Thị nữ nói: “Hoa tai ngọc trai của Công chúa không thấy, vậy nên ngài bảo tôi đến phòng bên cạnh tìm.”

Yannick: “Nếu như ngươi lúc đó ngươi thật sự ở phòng bên cạnh, vì sao không nghe được động tĩnh từ phòng Công chúa truyền ra? Sự thật là ngươi không chỉ rời khỏi tầng lầu đó mà còn chạy đến tìm chúng ta, đưa chúng ta tới chỗ Công chúa. Đoạn ký ức này ngươi còn nhớ sao?”

Gương mặt thị nữ hiện ra thần sắc mê man, nàng suy yếu lắc đầu: “… Không có, tôi không có ấn tượng gì.”

Simon đã sớm cho biết việc tinh thần của nàng từng bị khống chế, vậy nên trong việc này Yannick cũng không hỏi quá mức thâm nhập, y rất nhanh chuyển hướng về phía Alexander: “Alexander, ngài thực sự khiến ta rất thất vọng, ta vẫn cho rằng ngài là một viị thần quan hợp cách làm hết phận sự, thế nhưng hiện tại ngài lại hãm hại ta, rốt cuộc là vì cái gì?”

Alexander bình tĩnh nhìn y: “Ngài Hill, ta rất biết ơn vì ngài đã dạy ta rất nhiều việc, thế nhưng ta là một thần quan chỉ biết trung thành với Quang Minh nữ thần, trung thành với Giáo Hoàng bệ hạ, ta không có khả năng bị bất kỳ ai mua chuộc, ta chỉ tận trung với lương tâm của mình, nói ra những gì mình đã nhìn thấy. Ta biết, bởi vì ngài có quan hệ với Thân vương Felton nên tâm trạng rất khó chịu, nhưng đó không có nghĩa là sự thật đã xảy ra không tồn tại, ngài không nhớ sao, chính ngài đã dạy ta phải thành thực, thành thực với chính mình cũng như thành thực với người khác.”

Đúng là cái lưỡi không xương nhiều đường lắt léo!

Yannick không chút dao động, y cất cao thanh âm: “Tốt! Ta có một biện pháp có thể chứng minh rốt cuộc là ai trong chúng ta đã nói dối!”

Các quý tộc nhìn thấy Pháp Thánh Simon lấy ra một bình nước nhỏ từ trong túi ma pháp của mình.

Yannick giới thiệu: “Đây là ‘Thành tâm thủy’, chỉ cần ngâm tay trong nước này, chúng ta có thể dựa vào màu sắc của nước phát hiện ai đang nói dối.”

Rõ ràng có rất nhiều người không quá tin tưởng, làm sao có loại nước thần kỳ như vậy chứ?

Yannick nói: “Alexander, ngài có dám thử cùng ta không?”

Biểu tình trên mặt Alexander không hề thay đổi: “Đương nhiên, vì chứng minh sự trong sạch của mình, ta rất nguyện ý. Bất quá trước đó ta hy vọng ngài có thể làm mẫu một lần cho ta xem.”

Yannick cười cười: “Nếu việc này là do ta đề nghị, ta tự nhiên sẽ thử. Đức ngài Simon, phiền ngài.”

Bồn rửa tay rất nhanh được mang tới, Simon mở chai ra rót dịch thể bên trong vào, dịch thể này trong suốt như nước, nhìn không ra bất cứ điểm thần kỳ gì.

Binh sỹ mang chậu nước đưa đến trước mặt Yannick, mọi người tuy rằng còn nửa tin nửa ngờ nhưng lại theo bản năng mở to mắt duỗi đầu nhìn, lo lắng bản thân bỏ qua hình ảnh đặc sắc nào đó.

Thần quan đặt bàn tay trắng nõn của mình ngập vào trong làn nước, màu nước vẫn là trong suốt không hề phát sinh bất kỳ biến hóa nào.

Alfonso VIII ngồi trên ngai vị không nhịn được hừ lạnh một tiếng, theo ngài đấy đây quả thực chỉ là trò trẻ con, bởi vì cho dù là hung thủ thực sự, chỉ cần trước lúc cho tay vào nước khống chế tốt ác niệm trong lòng, như vậy nước cũng sẽ không đổi sắc, làm sao có thể thử ra được hung thủ thật sự?

Yannick thu tay lại, nhẹ nhàng giũ một chút, hướng về phía Alexander nói: “Đến phiên ngài.”

Alexander nhìn y một chút rồi lại nhìn bồn nước trước mặt, sau đó chậm rãi duỗi tay vào.