Quỳnh - Thiên Nguyên

Chương 15: Thần linh



Mợ cả sai người lôi Quỳnh đi, hai cánh tay đeo đầy ngọc quý khoanh trước ngực, hất mặt lên cao rồi dõng dạc nói: "Bắt con ả này đi cho bà, thứ lăng loàng trắc nết, đã có chồng rồi mà còn ngoại tình. Kỳ này bà đánh cho mày chết!"

Ngoại tình?

Gương mặt Trần Trang hiện lên ngay trong tâm trí Quỳnh, về mùa gặt mà hai người đã đợi rất lâu để được trọn vẹn bên nhau, rốt cuộc vì điều gì mà hết lần này đến lần khác ông trời đều muốn ngăn cản?

Nàng thơ thẩn bị người ta đưa đi, muôn lời nhục mạ cũng không thể làm nàng suy sụp hơn được nữa. Thần linh đang trừng phạt loại con gái không biết an phận như nàng, loại người luôn cố chống đối lấy sự an bài của người, nhưng Thần linh ơi, tại sao nàng lại không được quyền giành lấy điều mình muốn, tại sao mẹ nàng lại bệnh rồi chết đi, tại sao bắt nàng gả cho một người nàng không quen biết, tại sao nàng phải chịu những lời chửi rủa tàn nhẫn này? Người người chỉ trỏ nhục mạ, nhưng thử hỏi, nàng đã làm gì sai? Nàng chỉ muốn được yêu, được tự do, nếu không cho nàng điều đó nàng cũng chẳng cần lấy sự sống làm gì. Quỳnh bị lôi xềnh xệch đến tấm ván gỗ, đám nam nhân cao to vạm vỡ được Mợ cả sai bảo vật thẳng nàng nằm lên miếng gỗ đó. Như một con cá bị quăng lên thớt. Mợ cả đứng trước mặt Quỳnh, bên trái là người hầu quạt mát, bên phải là người bưng trầu cho bà. Quỳnh cố rướn cổ lên, muốn nhìn cho kỹ gương mặt của người đang quạt cho Mợ có phải là bé Mai không, nhưng đầu liền bị dí mạnh xuống, bàn tay đầy thô bạo tát vào đầu nàng một cái.

"Tao nghe có người báo Mợ ba nhà này hồng hạnh vượt tường, tao thật sự nể phục cái bản mặt dày của mày đó. Nhà Lý đã đối xử tệ với mày bao giờ chưa, mà mày qua mắt chồng mình, đi tí tởn với thằng ranh con mặt hoa da phấn có chút tài mọn kia. Hôm nay tao sẽ thay mặt ông Lý đánh chết cái hạng quăng ra đường chó không thèm cắn như mày, để cho cả huyện này thấy mày là người như thế nào!"

Sau lời Mợ cả, toàn bộ người có mặt ở đó đều ồ lên một tiếng, như để chứng minh cho vết nhơ khó chối bỏ của nàng. Quỳnh dáo dác nhìn quanh, vừa ngắm từng gương mặt, vừa đoán xem trong đầu họ nghĩ gì. À, cái nắng thiêu đốt da thịt, và nàng đang trần truồng trước ánh mắt của bọn họ. Trên cơ thể loe loét thịt và máu, khiến ai nấy đều không chịu nổi, muốn tránh thật ra. Mùi của thịt cháy khét, hun lên trên mũi nàng cơn mắc ói cuồn cuộn, và nàng thật sự đã ói mửa tại chỗ. Tiếng ruồi vo ve bên tai, trên da có cảm giác nhột nhột của loài côn trùng nào đó. Nàng vươn tay muốn che miệng vết thương đầm đìa máu trên người mình lại, nhưng khi chiếc xích sắt va vào nhau kêu lên leng keng hai phát, nàng mới sực tỉnh khỏi mộng.

Quần áo còn nguyên vẹn, cơn choáng váng do say nắng vẫn còn nguyên vẹn.. Quỳnh bàng hoàng nhìn lại, thì ra thứ đang rỉ máu lúc này là trái tim nàng, chứ không phải xác thịt.

Nhưng ngay khi nhát gậy thứ nhất vung lên và hạ xuống cơ thể yếu ớt của Quỳnh, nàng liền có nghĩ, có lẽ ảo giác vừa rồi cách nàng không xa đâu.

Quỳnh cắn chặt răng, tay bấu xuống mặt đất thành vết thật sâu. Tiếng Mợ cả vang lên bên tai không ngắt quãng, lần này đám đông cũng bắt đầu xì xào, bắt đầu từ đám người ở sau Mợ cả lên tiếng mắng nàng, tiếp đó là những người xung quanh, rồi sau lưng, phía trước, bên trái, bên phải, đâu đâu cũng là lời lẽ sẵn sàng dìm nàng xuống địa ngục mãi mãi không đầu thai.

Gậy hai, gậy ba, gậy bốn.. cơn đau như cơn mưa, rả rích rơi xuống tấm lưng nàng, không biết điểm dừng, không biết kết thúc.

Tí tách, tí tách..

Mồ hôi túa ra như tắm, đầu nàng căng chặt, vừa nhức, vừa mỏi. Chết, làm sao để chết? Quỳnh đã vô số lần tự chọn thời điểm chết cho mình, nhưng cuối cùng vì điều gì mà nàng còn ở đây? Ông trời không muốn nhìn nàng bỏ mạng, nhưng ông cũng chẳng muốn cho nàng sống đàng hoàng tử tế. Đến bây giờ nàng vẫn không biết là mình đã làm sai điều gì. Ngoại tình ư, đó chính là người nàng yêu, sao lại gọi là ngoại tình. Nàng có thể chịu đựng sống hèn hạ trong căn nhà này, nhưng nàng chưa bao giờ chấp nhận con người mình phải thuộc về nơi này. Sự phản kháng như mặt hồ, nó luôn tồn tại ở đó, chỉ chưa từng dấy lên con sóng dữ.

Cho đến khi chàng xuất hiện.

Chàng trở thành đấng thần linh cứu lấy nàng, mang đến ánh sáng trong những ngày tàn đã chết. Trần Trang, Trần Trang, Trần Trang. Người là tất cả của cuộc đời nàng, vậy nên dù bị đau đến cỡ nào, nàng cũng không hé răng một chữ nói về chàng. Người ta chỉ có thể phỏng ý nói hùa, bêu rếu tội ác của nàng, nhưng sẽ không bao giờ được phép bôi bẩn ánh trăng sáng trong lòng nàng, cái tên mà nàng đã hằng đêm dùng máu viết đầy lên tim.

Cả cuộc đời nàng đã chẳng thể sống cho mình một giây phút nào, vậy thì vào giờ khắc này đây, dù phải trả giá bằng sinh mạng này, nàng muốn được chọn ý nghĩa cái chết của nàng. Không phải vì Mợ cả, không phải vì những con người không hiểu chuyện đằng kia.. Nàng chết vì bảo vệ tình yêu ban sơ dành cho Trần Trang, rằng dẫu bất cứ chuyện gì xảy ra, nàng cũng chưa từng thay lòng đổi dạ với chàng.

Lạ thay, vào giây phút đau đớn này, Quỳnh lại không khóc được. Nàng không còn phân biệt được đâu là mơ hay thực, ngay cả việc thở cũng thật khó khăn. Cơn đau chồng chéo lên nhau, cuối cùng không biết cảm giác đau xuất phát từ chỗ nào. Hình ảnh cuối cùng đọng lên trong tâm trí nàng, trước khi cặp mắt rã rời mãi mãi mất đi ánh sáng, lạ thay chính là bãi nôn toàn là nước đã thấm ướt một mảng đất của nàng.

Tiếng gậy va chạm với cơ thể người vẫn vang lên đều đặn, âm thanh vô tình lạnh lẽo biết bao nhiêu, rơi vào tai những người ở đây lại trở thành âm thanh của sự trừng phạt, đáng đời. Không ai phát hiện ra chuyện gì khác thường. Sự sống bên ngoài vẫn tiếp tục, kể cả việc có một hơi thở yếu ớt đã dừng lại.