Ra Đi Bằng Cái Chết

Chương 9



“Đi thăm người thân thấy thế nào?” Quỷ sai thấy tôi về liền xông tới hỏi.

“Chẳng thế nào cả.” Tôi ngồi xuống chỗ mình nhảy lầu mỗi ngày nhìn xuống dưới.

“Sao lại thế, người ta đi thăm người nhà ai cũng vui vui vẻ vẻ, sao tới lượt cậu thì lại thành ra mặt mày ủ rũ. À đúng rồi! Cậu có giống những người khác đâu, cậu là tự sát mà nhỉ.”

Tôi lườm ông chú, “Chú không chọc ngoáy vào chỗ đau của tôi thì sẽ chết à!”

“Khà khà khà, đùa tí thôi.”

“Chả có gì đáng cười!”

“Ế? Cậu nên cảm thấy vinh hạnh vì đã gặp được một Quỷ sai dí dỏm hài hước như tôi đây.”

“………” Tôi ngoảnh mặt trông về phía trước, không muốn để ý tới ông chú nữa, thế nhưng cái miệng của Quỷ sai cứ đóng mở liên tục như thể nhất định phải nói chuyện bằng được với tôi.

“Nói thật nhé, cậu có làm người hay làm quỷ thì cũng cứ phải lạc quan lên một chút.” Quỷ sai nhìn thái độ của tôi, thấy tôi không muốn tiếp lời thì lại nói tiếp: “Tôi nói cậu nghe, trước đây tôi từng phụ trách một con quỷ nuốt súng tự sát, tâm thái của con quỷ đó cực kỳ tốt, ngày nào cũng phải chịu sự trừng phạt do tự sát, thế nhưng tôi chưa từng thấy cậu ta kêu đau bao giờ, tuy rằng con quỷ đó chưa từng cười, thế nhưng tuyệt đối cũng chưa từng khóc.”

“Tôi cũng có khóc đâu!”

“Cậu đừng có ngắt lời, con quỷ đó ấy à, không lâu sau đã buông được chấp niệm trong lòng, oán khí trên người một chút cũng chẳng còn.”

“Vậy cậu ta đã sớm đi đầu thai rồi đúng không?”

“Không hề.”

“Tại sao?” Tôi lại quay đầu nhìn chằm chằm vào Quỷ sai.

Quỷ sai bỗng thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Cậu ta có một người yêu đồng tính yêu cậu ta lắm, vẫn luôn ở bên bầu bạn với cậu ta… Người kia vì con quỷ tự sát mà cứ mãi không chịu đi đầu thai.”

“Ngưỡng mộ thật đấy…” Tôi nghĩ tình huống của người yêu cậu ta cũng giống với của Dương Nhất.

“Ừm…Chẹp! Nhắc tới hai con quỷ đó là tôi lại đau hết cả đầu.”

“Quỷ? Người yêu của cậu ta cũng chết rồi á?” Tôi không khỏi cảm thán, người này thật sự si tình, tâm hướng về một người cho tới lúc chết.

“Ừm, thực ra là người yêu của cậu ta chết trước, rồi quỷ kia mới tự sát theo, vì là tự sát nên cậu ta không thể đầu thai, người yêu cậu ta vì muốn ở bên cậu ta nên cũng không chịu đi đầu thai, sau đó ấy à… Qua bao lâu tôi cũng chẳng nhớ nữa, con quỷ tự sát kia sau khi chịu trừng phạt xong, buông bỏ được chấp niệm rồi, oán niệm cũng rũ bỏ được hết rồi, thế nhưng vẫn cứ không chịu đi đầu thai, nói cái gì mà muốn cùng người yêu làm một đôi quỷ uyên ương cả đời, người yêu của cậu ta cũng không chịu đi đầu thai nốt, tìm đủ mọi loại lý do để từ chối, còn nói cái gì mà canh Mạnh Bà uống không ngon, uống vào mắc ói.”

“Công việc của chú cũng không dễ dàng lắm nhỉ…” Quỷ sai càng nói càng kích động, đến cuối cùng thành ra tôi phải ngồi nghe ông chú oán thán chuyện công việc.

“Tôi nói cậu nghe hai con quỷ này thật sự là chơi tới bến luôn, về sau Diêm Vương còn phải phái Đầu Trâu Mặt Ngựa đi bắt bọn họ cơ mà, đã vậy hai con quỷ này lại còn đi quấy rầy người sống, tội quấy rầy người sống không hề nhẹ đâu nha.”

“Bị trừng phạt thế nào?”

Quỷ sai nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm nói: “Bị lùi lịch đi đầu thai.”

“Hai bọn họ đúng là biết chơi thật đấy.” Hiện giờ tôi đã có thể lĩnh hội được một chút cơn đau đầu của ông chú rồi, “Nhưng mà có một chuyện tôi thấy chú đã nói sai.”

“Sai chỗ nào?”

“Cái người tự sát kia vốn dĩ chưa buông bỏ được chấp niệm.”

“Chưa buông được?”

“Đúng thế, cậu ta chưa buông bỏ được tình yêu đối với người yêu của mình.”

“……” Quỷ sai thở dài, đột nhiên trầm mặc không nói gì.

Tôi mong ngóng sự an tĩnh của ông chú lắm luôn, thế nhưng tôi lại quá tò mò về chuyện sau này của hai con quỷ, “Vậy hiện giờ bọn họ ra sao rồi?”

“Hầy! Hai bọn họ chắc là đang vui vẻ lắm, bây giờ còn đi dán quảng cáo nữa cơ.”

“Dán quảng cáo? Quảng cáo gì?”

“Quảng cáo cho thuê nhà, chẳng biết bọn họ làm cách nào…mà còn nhờ được cả người sống đi dán quảng cáo giúp nữa.”

Lúc nói ra mấy lời cuối vẻ mặt của Quỷ sai trông chẳng khác nào ác quỷ, có điều so với căm ghét, ông chú chắc hẳn là càng thêm phần hâm mộ người ta, ai bảo ông chú là cẩu FA cơ.

“Hai con quỷ này tên là gì nhỉ? Tên cũng xứng đôi lắm, Hắc – Bạch cái gì ấy…”

Tôi chẳng thèm để ý tới ông chú nữa, cúi đầu xuống thì vừa khéo thấy được Dương Nhất đang bước ra từ toà nhà, tuy rằng tôi rất hâm mộ đôi quỷ uyên ương kia, thế nhưng tôi không hề muốn Dương Nhất chết.

Tôi không muốn Dương Nhất cứ luôn giữ mình vì tôi, ấy vậy mà tôi cũng lại rất khó chấp nhận được chuyện anh ấy sẽ rời khỏi mình, có điều, giờ tôi cũng nên cân nhắc tới chuyện thả anh ấy đi rồi, cứ để anh ấy giữ mình vì tôi như thế, thật sự là không công bằng với anh ấy.

“Cậu lại đang nghĩ gì thế?” Quỷ sai ngắt ngang dòng cảm xúc của tôi.

“Tôi đang nghĩ tới anh ấy.”

“Cái anh bạn trai của cậu đó hả?”

“Ừm.”

“Thấy mệt rồi hả.”

Tôi trông theo bóng dáng càng lúc càng biến nhỏ của Dương Nhất, “Đúng là có hơi mệt thật.”

“Cậu ta còn mệt hơn cả cậu ấy chứ.”

“……Chú nói đúng.”