Ra Tù, Chiến Thần Trở Về

Chương 18: Dừng lại một chút



Lúc đầu Tư Mập rất hung hăng, chủ yếu là để dọa Hạ Thiên Tuyết, bây giờ đã nói toạc ra, ông ta không có chút hoang mang nào ngồi trên ghế sô pha, dùng đôi mắt nhỏ liếc nhìn Hạ Thiên Tuyết.

Tối nay Hạ Thiên Tuyết mặc một bộ váy dạ hội màu xanh nhạt phong cách quán bar, cái váy ôm sát người, ngắn đến đùi, bờ vai lộ ra một nửa, đôi chân dài thanh thoát, cơ thể uyển chuyển được quấn chặt trong cái váy mỏng, sự quyến rũ và duyên dáng của người phụ nữ được thể hiện một cách sống động.

Dưới ánh đèn, đôi lông mi dài cong vút cùng đôi mắt to khẽ động, mái tóc gợn sóng kiểu Mỹ cùng với khuôn mặt trái xoan nhọn hoắt khiến cô ấy giống như một nàng công chúa trong tối, sự xinh đẹp tỏa ra khắp nơi, đẹp không tả xiết được.

Tư Mập không nhịn được liếm liếm môi, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy khiến tâm hồn ông ta không tự chủ được. Trước kia vì ngại Hạng Thông mà ông ta không dám ra tay, hôm nay cuối cùng Hạng Thông cũng đã chết, ông ta tin Hạ Thiên Tuyết sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.

“Tư gia.” Sau khi im lặng một lúc, vẻ mặt Hạ Thiên Tuyết kiên định: “Người của ông đến bán đồ cấm ở trong quán bar của tôi, động tay động chân với khách nữ, trái với quy tắc, bị nhân viên của tôi đánh là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng…”

Dừng lại một chút, Hạ Thiên Tuyết nói tiếp: “Nếu là người của Tư gia ông, tôi có thể cho cậu ta chơi miễn phí tại quán bar một năm, còn chân thành xin lỗi cậu ta.”

Đây là điều nhượng bộ lớn nhất mà Hạ Thiên Tuyết có thể làm, bởi vì ngại thế lực của Tư Mập, cô ấy mới phải thương lượng như vậy.

“Haha, cái này còn phải hỏi thuộc hạ của tôi có đồng ý hay không, Tiểu Ngũ, cậu cảm thấy bà chủ nói như vậy có hợp lý không?” Tư Mập nhìn thuộc hạ mặt mũi bầm dập đang đứng bên cạnh.

Thấy Tư Mập nói như vậy, trong lòng Hạ Thiên Tuyết hơi trùng xuống. Lúc này, cô ấy dám khẳng định mọi chuyện trước mặt này chính là một cái bẫy, Tư Mập đặc biệt bố trí cho cô ấy!

Bởi vì, với uy tín của Tư Mập, ông ta vốn không cần nghe ý kiến của thuộc hạ mình, được hay không được chính ông ta có thể làm chủ.

Quả nhiên, tên thuộc hạ kia sững sờ.

Sau đó lại lắc đầu cười: “Không được, ông chủ, không thể buông tha cho cô ta dễ dàng như vậy, ông phải làm chủ cho tôi!”

Ánh mắt Tư Mập nhìn về phía Hạ Thiên Tuyết một lần nữa: “Cô đã nghe chưa, hôm nay cô phải giao người đánh người ra, nếu không, cứ dựa theo lời tôi nói vừa rồi mà làm, cô làm cho tôi sướng thì thuộc hạ của tôi cũng sẽ vui vẻ, nếu cậu ta vui vẻ, nói không chừng sẽ bỏ qua cho cô.”

Hạ Thiến Tuyết khẽ nghiến răng, ánh mắt nhìn chằm chằm và Tư Mập: “Ông nằm mơ đi!”

“Haha, tính của tôi rất nóng nảy.” Tay Tư Mập dùng sức một chút, ly rượu trong tay ‘bụp’ một tiếng bị bóp nát, một giây sau, giọng điệu trở nên u ám: “Cô cho rằng hôm nay cô còn được lựa chọn sao? Không chịu giao người ra, vậy cô chính là người của ông đây!”

Ông ta vừa mới nói xong, hai thuộc hai sau lưng ông ta lập tức áp sát về phía Hạ Thiên Tuyết.

“Vốn dĩ tôi không muốn bắt buộc cô, dù sao dưa hái xanh không ngọt, nhưng bây giờ, tính tình cô nóng nảy như vậy, tôi cũng không quan tâm nó có ngọt hay không, giải khát là được.”

Tư Mập đứng dậy cởi áo ra: “Tôi tin rằng, một khi cô biết được sự lợi hại của Tư gia tôi, sau này không cần bảo cô cũng sẽ tự mình đến đây.”

Sắc mặt Hạ Thiên Tuyết khó coi, bước chân khẽ di chuyển lùi về phía sau, cảnh giác nhìn hai người thuộc hạ của ông ta, có thể động thủ bất cứ lúc nào.

“Bà chủ, cô nên nghe lời ông chủ Tư của chúng tôi đi, hôm nay cô không còn lựa chọn nào khác đâu.” Một tên thuộc hạ châm chọc cười nói: “Giả bộ trong sáng làm gì, có mấy người phụ nữ đi tiếp rượu không phải là gái điếm chứ?”

“Đúng vậy, nếu cô tình nguyện thì chúng tôi cũng không phải ra tay, sẽ làm đau cô.” Tên còn lại nói.

Sắc mặt Hạ Thiên Tuyết tái nhợt, vô thức liếc nhìn cánh cửa đang đóng kín kia.

Bát Hoang, sao anh còn chưa đến…

Bây giờ, chỉ có Bát Hoang mới có thể cứu cô ấy, chỉ có Trần Bát Hoang mới có thể cứu cô ấy, cũng chỉ có Bát Hoang mới có thực lực cứu cô ấy.

Nhưng đến tận bây giờ.

Anh cũng chưa xuất hiện.

Trong lòng Hạ Thiên Tuyết có một chút tuyệt vọng.

“Bà chủ, nếu cô không tự mình đi thì đừng trách hai anh em chúng tôi, sau này trở thành phụ nữ của ông chủ Tư thì đừng trả thù chúng tôi.”

Người của Tư Mập nhìn thấy Hạ Thiên Tuyết luôn lui về phía sau, đã lui về phía cửa, ánh mắt liếc nhìn nhau một cái, cùng với một người khác lập tức đưa tay bắt lấy Hạ Thiên Tuyết.

Hạ Thiên Tuyết tuyệt vọng, thề sống thề chết chuẩn bị phản kháng.

“Bụp!”

Đột nhiên.

Một tiếng kêu vang lên.

Cánh cửa gỗ mà Hạ Thiên Tuyết đang dựa vào đột nhiên bị đập vỡ một lỗ.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người hoảng sợ.

Hai tên bảo vệ của Tư Mập cũng dừng lại một chút, theo bản năng nhìn về phía lỗ thủng kia.

Bên ngoài lỗ thủng, một cánh tay duỗi từ bên ngoài vào, mở cánh cửa khóa từ bên trong.

Ngay sau đó, một bóng người đẩy cửa bước vào.

Đó là một người đàn ông khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, tóc húi cua, ăn mặc đơn giản, cao khoảng một mét bảy mét tám, vẻ mặt bình thường.

Sau khi đi vào trong phòng, anh liếc mắt nhìn những người bên trong.

Cuối cùng, một tay anh ôm lấy Hạ Thiên Tuyết vào trong lòng, khóe miệng hơi cong lên: “Xin lỗi, cô gái, tôi đến cứu muộn.”

Thấy rõ người đến là ai, Hạ Thiên Tuyết cũng không kháng cự lại, ngược lại còn ôm lấy eo của anh, hơi kiễng chân lên rồi hôn anh một cái: “Chỉ cần tôi không xảy ra chuyện gì thì cũng chưa muộn.”

“Bát Hoang, tôi biết anh sẽ đến.”

Trần Sinh mỉm cười, mũi hơi nhướng lên, hít hà mùi thơm trên cơ thể cô ấy: “Nếu cô gặp rắc rối, tôi nhất định sẽ đến.”

“Cảm ơn anh, anh Bát Hoang, tối nay người ta sẽ hầu hạ anh thật tốt.”

“...” . Тì𝒎 đọc thê𝒎 tại ﹢ ТRÙ𝐌ТRUYỆN.VN ﹢

Trong phòng, anh một câu tôi một câu, hoàn toàn không để ý đến Tư Mập và thuộc hạ của ông ta.

Sắc mặt Tư Mập trở nên rất khó coi.

Nhìn người phụ nữ mà mình để ý hơn một năm.

Ông ta đã tán tình nhiều lần nhưng không tán được.

Hao tổn tâm trí, thử hết mọi thủ đoạn nhưng người phụ nữ vẫn từ chối ông ta.

Bây giờ, cô ấy lại chủ động ôm một người ăn mặc rách rưới ở ngay trước mặt ông ta, không chỉ có như vậy, cô ấy lại còn hôn anh, buổi tối còn muốn hầu hạ anh!

Wcnmlgb!

Tư Mập tức giận đến mức thở hổn hển, cảm thấy choáng váng, huyết áp không ổn định, vội vàng lấy mấy viên thuốc huyết áp trong túi ra uống vào, sau đó mới từ từ ổn định lại.

“Bụp!”

Bàn tay của Tư Mập vỗ vào mặt bàn, chai thủy tinh trên bàn rơi xuống đất, ông ta trừng mắt nhìn người trước mặt: “Khinh người quá đáng, Hạ Thiên Tuyết, cô khinh người quá đáng quá rồi đó!”

“Nhóc con, tôi cho cậu ba hơi thở, lập tức buông cô ấy ra, quỳ trước mặt ông đây, nếu không hôm nay ông đây sẽ không để cậu đi ra khỏi căn phòng này!"

“Thiên Tuyết, đừng thể hiện tình cảm nữa, có người sắp không chịu nổi nữa rồi.” Trần Sinh nhíu mày, buông Hạ Thiên Tuyết ra, ánh mắt trêu đùa nhìn về phía Tứ Mập: “Là ông muốn chạm vào người phụ nữ của tôi sao?"

“Haha, người phụ nữ của cậu? Người phụ nữ xung quanh Tư Mập tôi đều là người phụ nữ của tôi!” Tư Mập hung dữ nói: “Ba hơi thở đã hết, hai người các ngươi chặt cái tay đang ôm Hạ Thiên Tuyết của cậu ta xuống cho tôi!”

“Được, ông chủ!”

Hai người thuộc hạ của Tư Mập nhe răng cười một tiếng, xốc áo lên, rút hai con dao sáng trắng từ phía sau ra, vung thẳng về phía Trần Sinh.

Trần Sinh cũng không hề chớp mắt, cơ thể khẽ động, nhẹ nhàng né tránh, sau đó vung tay trái một cái, đồng thời đánh vào cánh tay của hai người kia.

"Rắc!"

Chỉ nghe hai tiếng xương khớp vang lên, ngay sau đó, năm ngón tay của hai người buông lỏng ra, con dao bầu rơi khỏi tay họ.

Trần Sinh tiện tay bắt lấy, hai con dao rơi vào trong tay anh.

“Thiên Tuyết, cầm lấy."

Trần Sinh đưa cho Hạ Thiên Tuyết một cái, anh cầm một cái, khóe miệng cong lên, khẽ mỉm cười đi về phía Tư Mập.