Ra Tù, Chiến Thần Trở Về

Chương 20: Đi với tôi để kiểm tra định kỳ!



Khả năng uống rượu của Tư Mập thật đáng kinh ngạc, nhưng so với Trần Sinh thì cũng chỉ là châu chấu đá xe mà thôi, chờ cho ông ta uống say khướt rồi thì Trần Sinh vẫn như chưa uống giọt nào.

Có vẻ như thứ anh uống không phải là rượu mà là nước vậy.

"Người anh em, chúng ta cũng xem như là không đánh nhau thì không quen." Trần Sinh tranh thủ thời cơ liền nói: "Thiên Hương Kiều không phải chỉ là một quán bar thôi sao, tối nay tôi mời, gọi hết các anh em lúc nãy bị tôi đánh cùng đi chơi cho thỏa thích, xem như tôi bồi thường cho họ vậy.”

"Aiya, người anh em Bát Hoang, sao tôi có thể để cậu tốn kém được?" Tư Mập say sưa nói, tiếp xúc nhiều rồi ông ta mới thấy con người Trần Sinh không tệ, cho nên càng ngày càng ít đề phòng anh hơn.

"Sao có thể gọi là tốn kém chứ, ngàn vàng cũng không mua được niềm vui, bắt buộc phải đi!"

"Được rồi được rồi, tôi sẽ gọi anh em tới ngay."

Dưới lời mời nồng nhiệt của Trần Sinh, Tư Mập vui vẻ đồng ý, ông ta càng ngày càng công nhận người anh em này, ngay sau đó một nhóm người lái xe thẳng đến quán bar.

Tư Mập là người đứng đầu con phố này, nên chủ quán bar có quen biết với ông ta, ông ta đích thân ra đón tiếp còn chọn ra một đám con gái đẹp nhất.

"Đây là tứ gia cùng với anh em của tứ gia, đêm nay các cô nhất định phải biểu hiện cho thật tốt đó!" Ông chủ dặn dò đám con gái.

"Dạ!"

Đám con gái dẫn mấy anh em của Tư Mập vào những phòng mát- xa khác nhau.

Tư Mập ôm người đẹp nhất, liếc thấy Trần Bát Hoang không chọn cô nào, liền hỏi: "Người anh em Bát Hoang, cậu không chơi sao?"

"Tôi không được rồi, ông hiểu mà." Trần Sinh mỉm cười.

Tư Mập đương nhiên hiểu chứ, ông ta nào dám quên những lời bà chủ quán bar Thiên Tuyết nói, thế là cười hì hì: "Vẫn là Bát Hoang may mắn, có cô ấy rồi còn làm mấy chuyện này làm gì chứ, vậy được, tôi không làm chậm trễ cậu nữa... cái gì mà, một phút đáng giá ngàn vàng, người anh em Bát Hoang, mau về đi."

"Được, người anh em, chúc ông chơi vui vẻ nhé."

"Tạm biệt Bát Hoang."

Sau khi nhìn Tư Mập rời đi, Trần Sinh cũng trả tiền rồi rời khỏi quán bar.

Sau khi bước ra khỏi cửa quán bar, anh hừ lạnh một tiếng, rồi lấy điện thoại di động ra gọi điện.

Trên điện thoại hiện lên ba chữ Hình Tông Đài.

Không lâu sau, điện thoại có người bắt máy, giọng nói có chút vui vẻ của một người đàn ông trung niên vang lên: "Hoang gia, cuối cùng cậu cũng gọi cho tôi."

"Lão Hình, không phải có chuyện cần kiếm ông sao?" Trần Sinh nói.

"Hoang gia, có việc gì cứ dặn dò, hiện tại tôi đang ở Tần Thành!" Hình Tông Đài là người rất coi trọng uy tín, lão thủ trưởng trước khi chết có nhờ ông ấy chăm sóc thật tốt cho Trần Sinh, giúp đỡ Trần Sinh và ông ấy vẫn luôn ghi nhớ điều này.

Vì vậy, khi Trần Sinh ở trong tù, ông ấy liền làm quản giáo trong nhà tù, khi Trần Sinh ra tù, ông ấy lập tức bắt tay chạy chọt để được chuyển đến Tần Thành làm việc.

Ông ấy đã chờ cuộc gọi này ba tháng rồi!

Ông ấy biết rằng giây phút điện thoại ông ấy reo lên thì chiến thần một thời đã không còn tiếp tục yên lặng nữa!

"Ở Tần Thành vậy thì tốt quá rồi, tôi gọi điện cho ông để tố cáo một ổ mại dâm, Thiên Hương Kiều ông có biết không, có một quán bar tên là Thiên Hương, bên trong có một tên gọi là Tư Mập..."

Trần Sinh không nhanh không chậm, báo qua hết một lượt số phòng của Tư Mập và anh em của ông ta.

"Yên tâm, Hoang gia, tôi sẽ lập tức tìm người đưa bọn họ đi." Hình Tông Đài nói, tuy rằng ông ấy không hiểu tại sao Hoang gia lại vô cớ đi tố cáo người khác.

Tuy nhiên, chỉ cần là yêu cầu của Hoang gia thì ông ấy sẽ lập tức thực hiện.

“Được, tôi đợi ông.” Trần Sinh cúp điện thoại, rồi đứng bên đường nhấp từng ngụm rượu.

Anh ấy mời đám Tư Mập đi mát xa đương nhiên cũng là thật lòng thật ý, nhưng mà tố cáo bọn họ lại càng thật lòng thật ý hơn nữa.

Như người ta vẫn nói, vừa đấm vừa xoa.

"Xoa", anh đã thực hiện rồi, tiếp theo chính là "đấm".

Nghĩ đi nghĩ lại, lúc này còn có loại "xoa" nào thích hợp hơn là mời bọn họ đi mát xa rồi tố cáo bọn họ, sau đó lại cứu bọn họ ra khỏi nhà tù chứ nhỉ?

Tư Mập cũng xem như không phải thiệt thòi gì, ít nhất ông ta còn được mát xa, còn anh thì chỉ có thể đứng ở ngoài đường hóng gió, tố cáo ông ta, Trần Sinh cũng không có chút áy náy trong lòng nào.

Trần Sinh cúp điện thoại chưa đầy ba phút, thì liền thấy bảy tám chiếc xe buýt đã chạy lên đường Thiên Hương Kiều, mục tiêu của xe buýt rất rõ ràng, hướng thẳng đến quán bar giải trí Thiên Hương.

Sau khi dừng ở cửa, một nhóm cảnh sát mặc đồng phục trực tiếp xông vào.

Trong quán bar, Tư Mập vừa cởi quần thì cửa liền bị phá, người đến liền giơ thẻ ra:

"Đi với tôi để kiểm tra định kỳ!"

"M* kiếp..."

Tư Mập sợ đến mức quần nhỏ còn chưa kịp kéo lên thì đã bị lôi ra ngoài cùng với cô tiếp viên của mình.

Bên ngoài, các anh em của ông ta đang ngồi xổm trên lối đi, ai nấy đều ôm đầu.

Khoảng mười mấy hai mươi cảnh sát cao lớn, cường tráng đang tuần tra tới lui, nhìn bọn họ.

"Đến nhanh như vậy..."

Ở bên đường, Trần Sinh có chút kinh ngạc, vốn tưởng rằng sẽ mất hơn mười phút nửa giờ, ai mà ngờ chỉ mất không đến ba phút...

Đám Tư Mập xem ra còn chưa bắt đầu đâu nhỉ?

Vậy thì thiệt là thảm mà.

Trần Sinh cảm thấy tiếc thay cho Tư Mập, ầm ĩ như vậy, những người đó sau này chỉ sợ có bị chướng ngại tâm lý không nhỉ?

“Có trách thì trách người của Hình Tông Đài tới quá nhanh, chứ đừng trách tôi nhé.” Trần Sinh bất đắc dĩ nói.

Hình Tông Đài nhanh chóng gọi điện và thông báo cho Trần Sinh biết rằng sự việc đã được giải quyết xong, nhưng mà ông ấy không đích thân đến mà nhờ cao quản phân cục, một người tên là Mạc Hình Viễn đến xử lý, ông ấy đã đánh tiếng với cao quản phân cục đó rồi, còn gửi hình của Trần Sinh cho họ, mọi thứ đều theo sự dặn dò của Trần Sinh mà làm.

"Tốt."

Sau khi cúp điện thoại, Trần Sinh đi đến quán bar, giả vờ hoảng sợ, ông chủ đang ở trong câu lạc bộ, gọi điện thoại khắp nơi để tìm mối liên hệ, cầu xin cao quản phân cục thả người, thậm chí còn nhét cho ông ấy phong bao lì xì.

"Lão Lục, bớt làm vậy với tôi đi." Mạc Hình Viễn đẩy chủ câu lạc bộ ra: "Đám người này tôi bắt buộc phải dẫn về!"

Ông chủ Lục mặt đầy bối rối, trước đây không phải đều là mọi người hỗ trợ lẫn nhau sao? Sao bây giờ lại cạn tình như vậy?

Trong lòng Mạc Hình Viễn cũng cảm thấy bất lực, không còn cách nào khác mà, lần này cấp trên đích thân yêu cầu đích danh ông ấy đến, ông ấy không dám dễ dàng thả bọn họ đi, nếu không, một khi cấp trên truy cứu ông ấy, thì cái chức cao quản này của ông ấy có khi còn khó mà giữ được.

Ông chủ Lục lo lắng đến mức không biết phải làm gì, ông ta không có bất kỳ cách nào nữa.

Tư Mập sớm đã tỉnh rượu rồi, mặt ông ta tràn đầy tuyệt vọng.

M* kiếp, hôm nay là ngày xui xẻo của ông ta, không thể đụng vào phụ nữ sao? Một khi đụng vào là có chuyện liền!

Chuyện này nếu truyền đến tai người khác, họ không cười thối đầu ông ta chắc?

Mà tên Mạc Hình Viễn này nữa, đêm hôm không ngủ đi còn chạy ra ngoài kiểm tra cái lông gà gì vậy chứ!

Tư Mập thật muốn tìm một kẽ nứt mà chui xuống, mặt mũi ông ta hôm nay xem như mất sạch sành sanh rồi.

"Chuyện gì thế này?"

Lúc này, bên ngoài câu lạc bộ, Trần Sinh vội vàng đi tới.

Tư Mập ở phía xa, liên tục phát ra những tiếng động lạ, ra hiệu cho Trần Sinh nhanh chóng rời đi.

Trần Sinh liếc nhìn ông ta và bảo ông ta đừng hoảng sợ.

"Aiya, đây không phải là Mạc Cục Mạc Hình Viễn sao? Ngọn gió nào đưa ông tới đây vậy?" Hình Tông Đài đã nói với Trần Sinh thân phận của người này, thế nên anh liền bày ra bộ dạng thân mật, chạy lên chào hỏi.

Mạc Hình Viễn cũng xem như là một người thông minh, ông ấy nhận ra Trần Sinh, ngay lập tức bước tới và nói: "Hoang gia, tại sao cậu lại ở đây?"

Vừa nói vừa lấy ra một điếu thuốc, tự mình châm cho Trần Bát Hoang.

Ông chủ Lục, Tư Mập, cùng đám tay sai ở một bên và đám tiếp viên đang ngồi xổm trên mặt đất đều sửng sốt.

Cái quái gì đang diễn ra vậy?