Ra Tù, Chiến Thần Trở Về

Chương 25:  Tuy nhiên



Về thân phận, thân phận của Đàm Thu giống với Trần Sinh, cả hai đều xuất thân từ nông thôn, gia cảnh bình thường, điểm khác biệt duy nhất là Đàm Thu là người thật, còn lai lịch của Trần Sinh thì là hư cấu

Học viện kinh doanh là ngôi trường chỉ dành cho con nhà giàu, sinh viên ở đây rất giàu có, Đàm Thu là một ngoại lệ, cậu ấy được nhận vào trường nhờ thành tích xuất sắc.

Học viện kinh doanh miễn toàn bộ học phí và cấp cho cậu ấy 3.000 nhân dân tệ mỗi tháng để trang trải chi phí sinh hoạt.

Vì vậy, khi mới đến học viện kinh doanh, cậu ấy đã được nhiều người biết đến.

Tuy nhiên, vì thân phận bình thường nên cậu ấy thường xuyên bị một số người bắt nạt, họ yêu cầu Đàm Thu làm cái gì thì cậu ấy phải làm cái đó.

Vì vậy, chỉ hai ngày sau khi Trần Sinh đến trường, anh đã biết một nhân vật như vậy rồi

Cũng muốn làm quen với cậu ấy từ lâu nhưng không ngờ hôm nay lại được gặp cậu ấy.

"Bát Hoang này, xem ra bạn đã nghe nói đến tôi rồi thì phải." Đàm Thu xấu hổ gãi đầu, mặc dù danh tiếng rất lớn nhưng danh tiếng không tốt lắm, có lẽ có thể dùng một số từ để miêu tả như hèn nhát, yếu đuối, vô dụng và bị bắt nạt.

Trần Sinh không để ý, anh đều tuyệt đối tôn trọng đối với bất kì người nào: “Nghe nói cả học viện kinh doanh, có lẽ chỉ có chúng ta là người đến từ nông thôn à.”

"Ừ, haha." Đàm Thu gượng cười: "Bạn ơi, bạn phải cẩn thận đấy. Nếu đắc tội với Tiền Bình, thì cậu của tên đó sẽ không buông tha cho bạn đâu. Ông ta thích bắt nạt những người không có gia cảnh như chúng ta đấy."

"Ừ, đừng lo lắng, tôi có chừng mực mà." Trần Sinh mỉm cười: "Cảm ơn nhé, lần sau tôi có cơ hội sẽ đãi bạn một bữa."

Trần Sinh là người có ấn tượng tốt đầu tiên với Đàm Thu và chào hỏi cậu ấy, sau đó quay người đi về phía phòng phó hiệu trưởng.

Đàm Thu đứng tại chỗ, sửng sốt.

Đến học viện gần bốn năm rồi, nhưng Trần Sinh là người đầu tiên nói lời cảm ơn với cậu ấy.

Bình thường, hầu như tất cả mọi người trong trường kinh doanh đều sẽ la mắng cậu ấy, và ngay cả những người thương hại thân phận của cậu ấy cũng sẽ không đến gần.

"Bát Hoang, bạn cẩn thận chút nhé!" Đàm Thu nhắc nhở Trần Sinh câu cuối cùng, Trần Sinh vẫy tay với cậu ấy và nhanh chóng biến mất trong hành lang.

Tên Tiền Bình kia không hề bỏ cuộc, thế mà lại mang đến một rắc rối nữa, nếu đã như vậy, Trần Sinh cũng không ngại đối phó với anh ta nữa.

Hai phút sau, Trần Sinh đi tới trước cửa văn phòng, trên cửa treo một tấm bảng có in ba chữ "Phó hiệu trưởng", phía dưới ba chữ lớn có hai chữ nhỏ "Vương Địch".

Cửa văn phòng mở ra, văn phòng này chỉ dành riêng cho Vương Địch, ông ta ngồi trên một chiếc ghế lớn, một tay đặt lên bàn, dùng ngón trỏ gõ nhẹ, phát ra tiếng đập mạnh.

Trong văn phòng còn có một chiếc ghế sô pha, Tiền Bình ngồi nhàn nhã uống trà.

Trần Sinh gõ cửa, Vương Địch nhìn anh một cái, bình tĩnh nói: “Vào đi.”

"Vương phó Hiệu trưởng, tôi nghe nói ông tìm tôi à." Trần Sinh liếc nhìn Tiền Bình rồi nhìn Vương Địch: "Ông đang giúp cháu trai mình trút giận sao?"

"Trần Bá Hoàng, cậu đừng hiểu lầm tôi, tôi là lãnh đạo của học viện kinh doanh này, thì tôi phải chịu trách nhiệm với mỗi sinh viên ở đây chứ, không phải vì Tiền Bình là cháu trai tôi đâu, cậu hiểu không?"

Vương Địch khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc vest, đeo kính, đầu hói, dáng vẻ khá bệ vệ, ngồi trên ghế bành, nghiêm túc nói: “Xem ra cậu biết tôi tìm cậu là vì chuyện của Tiền Bình rồi à."

"Nếu đã như vậy, thì tôi sẽ không nói lại những gì cậu đã làm nữa. Vết thương của Tiền Bình không nhẹ, cảm thấy cơ thể khó chịu, cậu xin lỗi nó một câu, rồi đưa nó đi kiểm tra, sau đó mời cha mẹ cậu đến phòng hiệu phó. Tôi sẽ nói chuyện với họ, có vấn đề gì không?

"Có vấn đề."

Trần Sinh nói: "Tôi từ chối tất cả những gì ông nói."

Trần Sinh không cần nói nhiều về chuyện đã xảy ra, anh tin rằng Vương Địch hơn ai hết biết rõ toàn bộ sự việc đều là do phiền phức của Tiền Bình gây ra.

Việc gì cứ phải to vẻ trước mặt anh.

Vương Địch trừng phạt anh, còn Tiền Bình lại đang uống trà đắc ý, Trần Sinh làm sao có thể đồng ý được?

Tưởng chừng là phạt nhẹ nhàng, nhưng thực ra lại buộc anh phải cúi đầu trước Tiền Bình

Hơn nữa...

Thậm chí anh còn chưa bao giờ gặp cha mẹ mình.

Làm sao mà mời được?

Điều quan trọng nhất là thông tin giả mạo của Tống Thiên Vũ đã nói rằng cha mẹ anh đều đã chết, Vương Địch không thể không biết điều này, bây giờ bảo anh mời cha mẹ đến rõ ràng là thù ghét anh còn gì.

"Trần Bát Hoang, đừng vô liêm sỉ thế chứ." Tiền Bình tức giận khi nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Trần Sinh: "Đối với người như anh, cậu tôi có thể đuổi anh đi ngay lập tức đấy, có hiểu không?"

Trần Sinh nhẹ nhàng nói "Ồ, sau đó thì sao?"

Vương Địch cau mày, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy trước mặt mình có một tên nhóc bình tĩnh lại kiêu ngạo đến vậy, trước đây mỗi học sinh nhìn thấy ông ta không phải run rẩy sợ sệt thì là đầu hàng trước uy thế của ông ta.

Giờ đây, một tên không có lý lịch và không có quyền lực này thực sự vẫn bình tĩnh và không hề coi trọng ông ta chút nào.

Vương Địch nhịn không được nữa bèn khịt mũi, ấn vào điện thoại trước mặt, tự động bấm số: "Mấy người qua đây chút.”

Đối phương không nói gì, không lâu sau, có hai gã cường tráng đi vào văn phòng, nhìn thấy Tiền Bình liền gọi anh ta là "thiếu gia."

Vương Địch đứng lên, ho khan một tiếng nói: "Tôi đi hút một điếu thuốc, Tiền Bình Bình, cháu nhất định phải nói chuyện với bạn Trần Bát Hoang thật đoàng hoàng vào, không được làm loạn lên, hiểu chưa?"

"Được ạ, cậu đừng lo lắng!" Tiền Bình liếc nhìn Trần Sinh với ánh mắt nham hiểm, ánh mắt đầy sự ác ý, thời gian một điếu thuốc, là đủ rồi.

Vương Địch đi ra ngoài, đóng cửa lại, còn khóa hết khóa ngoài, với ổ khóa này, ngay cả người bên trong cũng không thể mở được cửa.

“Chàng trai, ở trong đó hưởng thụ cho tốt nhé.” Vương Địch cười lạnh lùng lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, đứng ở cửa, đích thân canh cửa cho cháu trai mình.

Bên trong văn phòng.

Trần Sinh vẫn rất bình tĩnh, trên mặt không có một chút lo lắng nào.

Tiền Bình ngồi ở trên sô pha nhấp một ngụm trà: "Trần Bá Hoàng, anh đánh nhau không phải rất giỏi sao? Haha, hai người này đều là vệ sĩ mà cha tôi thuê cho tôi. Nói thật, tôi thực sự không tin anh có thể đánh được bọn họ đâu."

"Con người tôi thì rất tốt bụng, tôi sẽ cho anh một cơ hội." Tiền Bình bắt chéo chân, thoải mái nói: "Anh xin lỗi tôi, rồi dập đầu, sau này chuyện gì cũng nghe theo tôi, thì không phải chịu nỗi đâu về thể xác."

"Nói thật thì, Tiền Bình tôi đã chỉnh đốn loại người như anh không biết là bao nhiêu rồi, dựa vào anh, mà đòi nói là vị hôn phu của Tống Ngữ Yên sao, đúng là không biết tốt xấu là cái mẹ gì hết."

"Cho dù tôi không ra tay với anh, Lôi Long vẫn sẽ tìm anh, có thể anh còn chưa biết anh ta. Tên đó mới thực sự là kẻ độc ác, không phải ai cũng chọc vào được đâu."

"Ngay cả tôi cũng sợ hắn ba phần."

"Cho nên, thay vì đợi anh ta đến tìm anh tại sao không đầu hàng tôi đi, từ nay trở đi làm chó của tôi." Tiền Bình nói: "Tôi cho anh mười giây suy nghĩ."

"Đồ ngốc……"

Tiền Bình nói rất nhiều, nhưng Trần Sinh cuối cùng không thể chịu đựng được nữa và bình tĩnh nói ra hai từ này.

Trong chốc lát.

Ánh mắt của Tiền Bình thay đổi, vừa rồi anh ta còn đang thoải mái, bỗng nhiên lộ ra vẻ hung dữ: "Không cần liêm sỉ phải không? Được rồi, nếu anh đã không muốn tự nguyện làm chó của tôi, vậy tôi sẽ đánh anh cho đến khi anh trở thành cho của tôi thì thôi, anh em lên, đánh gãy chân chó của nó đi!"

"Vâng, thiếu gia!"

Hai vệ sĩ như đồng thời đáp lại, sau đó mỗi người lấy ra một thanh sắt vung về phía Trần Sinh mà không nói một lời.