Ra Tù, Chiến Thần Trở Về

Chương 29: Lúc này



“Buổi tối?” Đàm Thu suy nghĩ một chút: "Tối nay có thời gian, tôi đi cùng bạn.”

“Được, cứ quyết định như vậy đi, bảy giờ tối, chờ tôi ở cổng trường.” Trần Sinh nói.

“Thoái Thoái, người sống theo bầy, vật hợp theo loài, có vài người dù có làm cách nào đi nữa cũng không cùng thế giới với cậu được đâu, cậu không nên bị lừa đó”

Lúc này, lời châm chọc của Tô An Khê lại truyền đến, sự khinh bỉ trong lòng cô ấy đối với Trần Sinh không hề che giấu, lúc này còn nhân tiện khinh bỉ Đàm Thu một phen.

“Yên tâm, tớ sẽ không dễ dàng bị lừa đâu." Tống Ngữ Yên cho rằng Tô An Khê đang giúp cô chọc giận Trần Sinh, dí dỏm nói: "Bản tiểu thư sao có thể bị người ta lừa dễ vậy chứ.”

“Như vậy tớ mới yên tâm.” Tô An Khê trào phúng nói: "Tớ không hy vọng sau này cậu sống khổ cực, những người này không xứng với cậu.”

Lâm Dao đứng ở một bên, trước kia cô không cảm thấy Tô An Khê có chỗ nào không tốt, ba người luôn gọi nhau là chị em, từ sau khi Trân Sinh xuất hiện, cô phát hiện Tô An Khê hình như có động cơ thầm kín nào đó.

Còn tại sao lại có suy nghĩ như vậy, ngay cả chính cô cũng không rõ.

“Đi thôi, hôm nay không có tiết, chúng ta trở về sửa soạn trang điểm một phen đi” Tô An Khê kéo tay mấy chị em nhanh chóng rời khỏi lớp.

“Nhớ rõ đến giờ đợi tôi ở cổng trường." Trần Sinh lại nhắc nhở Đàm Thu, sau đó cũng đứng dậy, không nhanh không chậm đi theo sau ba cô gái.

Anh đã ký hợp đồng với Tống Thiên Vũ, cam kết sẽ bảo vệ Tống Ngữ Yên, đương nhiên sẽ không nuốt lời.

Nhìn bóng lưng tràn ngập sức sống và thanh xuân của Tống Ngữ Yên, trong đầu Trần Sinh hiện lên bóng dáng phong trần bị anh cố ý quên lãng đã lâu kia, bóng dáng ban đầu còn mờ ảo nhưng lại càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn. Giữa hai người phụ nữ này có quá nhiều điểm giống nhau, điều này thường xuyên khiến ngực Trần Sinh co thắt, quặn đau.

Anh lấy bình rượu nhỏ ra, rót vào miệng một ngụm, trong đầu không khỏi nhớ lại lời mà Sừu gia nói với anh trước khi anh được thả ra tù.

Chuyện gì nên đối mặt, nhất định phải đối mặt, không thể trốn tránh.

Từ khi tiếp xúc với Tống Ngữ Yên cho tới nay, gần như mỗi ngày trong đầu Trần Sinh đều nhớ tới bộ dáng của người phụ nữ kia, cứ tiếp tục như vậy, quả thật không phải là biện pháp.

“Hô...”

Hít sâu một hơi, ánh mắt Trần Sinh dần tĩnh lặng lại, anh cứ vậy lắng lặng đi theo sau ba cô gái, trong đầu không biết đang nghĩ cái gì.

Đi ra khỏi Học viện Kinh doanh đã thấy xe hơi dỗ đầy hai bên đường lớn, đủ các thương hiệu, từ cao cấp đến bình dân, muốn cái gì có cái đó, trong đó một ít là tới đón con em trong nhà, một ít là buôn bán, vận chuyển hành khách.

Trần Sinh đi tới đi lui, bỗng nhiên đưa tay mở cửa bên ghế phó lái của một chiếc Passat màu đen đang đỗ bên đường, còn rất tự nhiên ngồi vào xe người ta.

“Cậu là ai, lên đây làm gì?" Một người đàn ông đeo tai nghe, mặc âu phục quát lớn: “Tôi không phải taxi mời khách đâu nhé, cậu xuống nhanh đi!”

“T: št là anh không phải đang mời khách.” Trần Sinh thản nhiên nói: "Tôi tới là muốn nói với anh một tiếng, buổi tối cô ấy muốn đi tham gia cái gì đó party sinh nhật của Lôi Long. Tôi tối nay có việc, sau bảy giờ có hẹn nên tôi cũng không rảnh đi theo bên cạnh cô ấy, mấy người các anh tự trông người cho tốt, cẩn thận vào, nếu xảy ra chuyện gì khó giải quyết thì gọi điện thoại cho tôi."

Trần Sinh không nói nữa mà cầm lấy điện thoại di động ở trên xe, nhập số của mình, bấm nút gọi để điện thoại mình đổ chuông sau đó đẩy cửa xe bước xuống.

Trên xe, người đàn ông kia sứng sờ thật lâu, ánh mắt hơi run rẩy. "Cậu ta sao có thể phát hiện, không có khả năng..."

Người này cũng giống như Trần Sinh, cũng là vệ sĩ của Tống Ngữ Yên, điểm khác biệt duy nhất chính là Trần Sinh có thể đường đường chính chính xuất hiện trong trường học của Tống Ngữ Yên, chủ yếu phụ trách an toàn của Tống Ngữ Yên trong Học viện Kinh doanh.

Mà người này thì cắm rễ bên ngoài trường học, bảo vệ an toàn cho Tống Ngữ Yên ở bên ngoài Học viện Kinh doanh.

Bảo vệ bên ngoài cho Tống Ngữ Yên cũng không phải một người mà là một người này chính là thủ lĩnh của đoàn đội bảo vệ đó, phụ trách bảo vệ toàn diện cho Tống Ngữ Yên, cho tới nay hẳn vẫn cho rằng bố trí của mình vô cùng bí mật, người bình thường không có khả năng phát hiện.

Dù sao, đoàn đội của bọn họ chuyên nghiệp có tiếng, lương một năm tận tám trăm vạn!