Ráng Chiều

Chương 23: Người tiếp theo phải chết (2)



Mẫn Nhi cầm tờ biên lai kia lên, mà lòng cũng tràn đầy những thắc mắc như Huệ Lan. Cô gái bắt đầu day day mi tâm ra chiều suy nghĩ lung lắm.

- Mấy năm trở lại đây ở mình được miễn giảm thuế đất nông nghiệp, chỉ thu thuế nhà ở và thuế của đất dùng ở mục đích khác. Hoặc đây là thuế nhà ở của ông Sáu.

Lời vừa thốt ra, Mẫn Nhi đã vội lắc đầu phủ định.

- Cũng không đúng. Vì gia đình ông Sáu cũng đang ở luôn trên mảnh đất 1000m2 đối diện với chợ Bàu mà.

- Vậy có nghĩa cậu Hưng của em có 1 ngôi nhà hoặc 1 mảnh đất nào đó ở đâu khác. Hoặc cậu ấy ngoại tình?

Mẫn Nhi hốt hoảng đứng bật dậy để lao tới bịt chặt miệng của Huệ Lan. Cô gái trẻ nói bằng giọng thầm thì.

- Phỉ phui cái mồm nhé! Nhỡ bà An, bả nghe thấy thì tui với cô có mà ra đê dựng chòi đó.

Câu nói vừa phát ra đôi mắt của Huệ Lan đã lập tức hiện lên 1 tầng sợ hãi. Đúng là vì mãi ngó nghiêng mớ biên lai của Mẫn Nhi mà Huệ Lan quên mất sự xuất hiện của gia đình ông Hưng ở trong nhà.

Chầm chậm gỡ tay của Mẫn Nhi ra khỏi miệng, Huệ Lan cũng chuyển giọng thầm thì.

- Em quên béng đi mất! Mà khi nãy cậu Sáu em làm sao mà hết rên la vậy? Vì em thấy lúc cậu bị mợ đập 1 phát thì y như rằng trời đất đang sụp đổ vậy.

- Thuốc mê! Là bác sĩ kê cho ông Sáu Hưng để phòng khi ông ấy đau quá thì bà An cứ chụp lên mũi cho ổng. Như thế ổng sẽ không vì đau quá mà mất sức. Tên thuốc là..

- Viga sleep.

Giọng nam trầm đột ngột vang lên ở cửa khiến Huệ Lan và Mẫn Nhi đều giật bắn mình. Trịnh Vũ Dương bên kia sau khi thành công làm 2 cô gái hồn xiêu phách lạc thì ngó bộ cũng vui lên được chút ít.

Số là đã bị ông Quốc sai xử, anh chàng đã thấy chán chường ra mặt rồi. Ấy thế mà khi tới nơi lại còn động phải bà An cựa chút là cậu giết chồng tôi.

Quả tình người bệnh là ông Hưng mà, có phải là bà ấy đâu. Rồi thì đến khi mò được lên đây thì gõ cửa cả buổi cũng không ai mở cửa. Thiệt là hổ không gầm thì người ta lại nghĩ mình là mèo con.

- Bác sĩ Dương!

Lịch sự chào 1 tiếng, Mẫn Nhi vội vã thu xếp giấy tờ bước ra ngoài. Mặc cho Huệ Lan ở lại đang bối rối đến cực độ. Đúng rồi, ai chẳng biết bác sĩ Dương hôm nay đến là để làm thay công việc của bác sĩ Quốc.

Và công việc ấy là thay băng cho cô gái trẻ có tên Huệ Lan. Trịnh Vũ Dương chỉ tay lên giường ra hiệu cho Huệ Lan nằm xuống. Dường nhận ra sự luống cuống của bệnh nhân, Trịnh Vũ Dương lập tức trưng ra bộ mặt cười nhạo.

- Cô Lan biết tại sao đến bây giờ tôi không có vợ hoặc người yêu không? Vì.. những gì cần nhìn thấy của 1 người phụ nữ tôi đã nhìn thấy hết rồi.

- Biến thái!

2 con chữ mang ý chửi bới được Huệ Lan thốt ra. Nhưng có vẻ nó chỉ khiến Trịnh Vũ Dương đắc ý thêm mà thôi. Chàng pháp y điển trai 1 tay cầm băng bông và tay cầm kéo mà hướng ánh mắt giễu cợt nhìn Huệ Lan.

- Cô Lan! Xin phép! Còn nếu cô không ưng thì cô có thể báo với bà Phụng. Tôi sẽ nhượng phần công việc này cho người khác.

Cách nói chuyện hống hách của Trịnh Vũ Dương khiến Huệ Lan lập tức muốn trả đũa. Nàng điềm nhiên ngã lưng xuống giường và cũng vẫn điềm nhiên vén áo lên để lộ vòng eo được quấn chằng chịt những lớp băng bông.