Rạp Chiếu Phim "Le Crépuscule"

Chương 2: 🎬 Tập 02 🎬



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



TẬP 02

🌻 SUNQINGTHEWRITER 🌻

🌻 NO TRANS-VER OR RE-UP🌻

---

🎐 Ding dong, ding dong! 🎐

Đã đến giờ mở cửa!

Rạp chiếu phim 'Le Crépuscule' hân hoan chào đón quý khách!

Hôm nay chúng ta sẽ có tập phim ngọt ngào như thế này...

---

🎬 Tập 02: Concept thế nào?

Từng hồi chuông đổ như đánh vào lồng ngực anh vậy.

"Alo?"

Cuối cùng giọng nói anh chờ đợi cũng hồi đáp.

"Em rể, giúp anh hai chút chuyện bí mật nhé."

[...]

Giờ nghỉ trưa, Kỳ Họa Niên bước ra tiệm tạp hóa đầu ngõ mua vài thứ lặt vặt. Khi quay về, cậu nhận được cuộc gọi hiếm hoi từ Vưu Kiện. Vừa "alo" một tiếng thôi đã nghe thấy giọng nói mạnh mẽ và quyền lực ở đầu bên kia vọng tới khiến lòng cậu bất an.

Nhất là câu "giúp chuyện bí mật", đây là một cụm từ mang tính nguy hiểm vì có mùi thuốc súng, còn nòng súng chĩa vào ai thì cậu chưa biết.

Vưu Kiện hít thở thật sâu, mỉm cười thật tươi, tiếp tục dụ ngon dụ ngọt: "Em rể, nể tình trước kia anh luôn giúp hai đứa bí mật yêu đương say đắm, không để cho anh cả phát hiện, lần này xem như trả ơn tụi anh được không?"

Kỳ Họa Niên đứng cạnh cửa sổ, thời tiết buổi trưa không oi bức, trái lại rất mát mẻ và phảng phất mùi đất. Theo kinh nghiệm bấy lâu của cậu, có lẽ trời sắp đổ mưa rồi. Cửa sổ mở ra một cánh, đón làn gió dịu nhẹ thổi vào da thịt. Kỳ Họa Niên cầm một chiếc cốc có màu đỏ tươi, bên trong là thứ gì chẳng ai đoán được, chỉ biết trưa nào cậu cũng sẽ dùng thức uống này thay cho bữa cơm đầy đủ dinh dưỡng.

Từng có học trò thắc mắc hỏi, Kỳ Họa Niên thản nhiên cười đáp: "Đâu có gì khác nhau, mọi người ăn trưa, thầy cũng ăn trưa thôi mà. Món của thầy cũng đủ chất dinh dưỡng lắm."

Thế là học trò không còn nghĩ ngợi vẩn vơ nữa, dù vẫn đôi lúc cảm thấy người thầy của mình "kỳ cục kẹo". Vốn dĩ học trò của cậu thích hỏi nhiều như vậy là vì đa số chúng đều tầm tám, chín tuổi, đầu óc ngây thơ vô tư, hễ thấy cái gì khác thường liền hỏi cho ra lẽ mới thôi.

Kỳ Họa Niên uống được nửa cốc dinh dưỡng, chậm rãi lên tiếng, dường như muốn tìm hiểu sơ qua hợp đồng của bọn họ: "Cụ thể là quảng cáo gì và như thế nào ạ?"

Nghe đối phương nói thế, Vưu Kiện tức thì cho rằng cậu đã "bật đèn xanh", tâm trạng ủ rũ thoáng bay mất. Anh ngồi thẳng người, hắng giọng giải thích một lượt cực kỳ rõ ràng và chi tiết.

Kỳ Họa Niên im lặng lắng nghe, có điều nghe đến việc mặc đồ ngủ đôi dành cho đồng tính nam thì bỗng rùng mình. Cậu nuốt nước bọt, trầm mặc suy nghĩ về quyết định cuối cùng. Thật sự chuyện này có chút do dự, một bên là người từng giúp cậu cũng là người anh thân thiết, một bên lại là tính mạng của cậu, cuộc sống của cậu, rất nhiều điều liên quan đến ranh giới sống chết của cậu.

Vưu Thần từng nói với Kỳ Họa Niên một câu: Tình thân là tình cảm thiêng liêng và quan trọng nhất.

Tuy nhiên, tính mạng cũng quan trọng đâu kém, đúng không anh cả?

Kỳ Họa Niên thở dài.

Bên kia, Vưu Kiện bắt đầu đứng ngồi không yên. Thời gian lựa chọn người mẫu có hạn, ngày mai là kết thúc, nếu Kiều Vỹ không tìm được người thích hợp thì công ty Havy sẽ trực tiếp cử ra một người.

Đây là điều không thể!

Cục cưng của anh sao có thể đi chụp hình đồ ngủ đôi với đứa khác được?

Mặc dù biết rõ tính chất công việc của một người mẫu sẽ khó từ chối động chạm gần gũi, nhưng mà... chủ tịch công ty thời trang có ba đứa con vẫn cảm thấy không an lòng và thoải mái tí nào.

Cho nên! Cho nên, Họa Niên chắc chắn phải đồng ý! Phải đồng ý!

Thế là, Vưu Kiện chơi tới bến: "Em rể, anh sực nhớ em đang cần mở rộng lớp học vẽ đúng không? Sao nào, em cần mua thêm dụng cụ gì hay là cần tìm vị trí rộng rãi hơn?"

Kỳ Họa Niên bật cười, nhẹ lắc đầu từ chối: "Anh hai, anh đừng có làm thế, em tự lo liệu được mà."

"Nhưng mà..."

Chưa để anh kịp lay chuyển suy nghĩ mình bằng vài món vật chất đắt tiền, cậu đã tiếp lời: "Về chuyện hợp đồng quảng cáo, em nghĩ là em có thể giúp hai người được." Cậu tạm ngừng, nở nụ cười lạc quan nửa vời. "Chắc là nhà em sẽ không khó chịu đâu."

Vưu Kiện nhất thời sửng sốt, sau đó thì vui mừng cười sảng khoái một tiếng: "Ôi đây mới là em rể của anh, em làm tốt lắm, sáng suốt lắm, phải như vậy chứ! Em an tâm đi, vì là cục cưng nhà anh nên nhà em sẽ không ghen đâu, trừ khi em chụp chung với "cục ông nội thiên hạ" nhà anh cả thì mới có chuyện thôi, ha ha."

"..." Cục ông nội thiên hạ? Haiz, vậy mà anh hai cũng nghĩ ra được.

Nhưng... anh hai nói đúng, may mà đây là Kiều Vỹ chứ không phải Chiếu Hy.

[...]

Tan lớp, học trò nhỏ bé đeo cặp đủ màu lon ton ra về, người cuối cùng ra khỏi phòng là Kỳ Họa Niên. Khóa cửa cẩn thận xong, cậu xoay người ngồi vào chiếc xe vừa mới tậu được, lái thẳng về nhà.

Huyền quan sáng đèn.

Kỳ Họa Niên thay giày, đặt lên kệ như thói quen. Lúc bước vào phòng khách, cậu chợt trông thấy bóng dáng một người ở cạnh lan can lầu, là Vưu Hạ đang ngồi xổm làm gì đó với đám mèo nghịch ngợm của cậu.

Anh ấy về rồi?

Đóa hoa xinh đẹp rốt cuộc cũng đã hoàn thành chuyến công tác kéo dài hai tuần bên Ý.

Kỳ Họa Niên rón rén bước lên cầu thang, trong lòng vui mừng khôn xiết, đây là cảm giác nhung nhớ khó cưỡng lại được. Khi sắp đến gần đối phương, cậu thình lình ngồi xổm trên đất, choàng tay ôm trọn anh vào lòng. Cái đầu đặt lên lưng anh, dụi dụi mấy cái.

"Bố Hạ xấp nhỏ về rồi."

Vưu Hạ khẽ giật mình bởi cái ôm và tựa đầu, cả giọng nói dịu dàng chiều chuộng của ai đó. Anh rút tay khỏi bộ lông mềm mượt của Bạch Trà, nghiêng mặt nhìn nhìn.

"Bình thường làm gì ôm ấp thế này đâu nhỉ? Hay làm lỗi gì sau lưng anh rồi?"

Kỳ Họa Niên vội vàng lắc nguầy nguậy, tiện thể nhướn cổ hôn lên môi đối phương: "Nhìn mặt em giống kẻ hay làm lỗi rồi xu nịnh lắm sao? Anh có biết em nhớ anh đến mức nào không? Bố Niên nhớ bố Hạ không thể ngủ nổi, cũng không tập trung dạy học nổi luôn."

Vưu Hạ lạnh lùng nói: "Vậy để anh nói phụ huynh bọn nhỏ không tới lớp em nữa, hiệu quả không tốt, phí tiền phí thời gian."

"..." Ơ, nỡ lòng nào cắt nguồn kiếm ăn của em vậy?

Kỳ Họa Niên ấm ức lườm một cái: "Có phải phũ phàng với em sẽ khiến anh ăn ngon ngủ ngon hơn không?"

"Chắc thế đó.." Vưu Hạ chẳng ngại nói dối, còn mỉm cười trêu. "Sao nào? Ức lắm à? Ức thì đi đi, nhưng không được quyền giành con đâu."

"Ha..." Kỳ Họa Niên ngạc nhiên vài giây rồi nhẹ nhàng nâng cằm anh lên, mi một phát dung túng. "Bậy rồi, em đã nhượng nửa quyền nuôi con cho anh, nên chúng ta phải có trách nhiệm, đâu thể nói đi là đi, nói bỏ là bỏ."

Dừng đoạn, cậu thì thầm: "Em không đi đâu hết! Em yêu anh!"

Chập tối, khi cả hai đang xem truyền hình, tình cờ có quảng cáo về quần áo, Kỳ Họa Niên liền hắng giọng gợi chuyện: "Anh này, nếu em được người quen mời đóng quảng cáo chung thì sao ạ?"

Vưu Hạ vẫn nhìn màn hình, cười lạnh đáp: "Nhịn chiều giờ mới nói được hả?"

"..." Kỳ Họa Niên phân bua: "Không đâu, hồi chiều em thấy anh về nên vui quá, chưa định nói ra thôi à. Hoàn toàn không có ý nói dối đâu đó."

Bấy giờ, Vưu Hạ mới nhìn sang cậu, nghiêm túc hỏi: "Ai mời? Quảng cáo gì?"

Kỳ Họa Niên liếm môi thành thật đáp: "Là Kiều Vỹ, em ấy vừa nhận một hợp đồng quảng cáo về thời trang, cụ thể là quần áo, ừm đồ ngủ, đôi..."

Thấy Vưu Hạ chau mày, sau đó lại nhướng mày, mỗi động tác đều khiến con tim yếu ớt của Kỳ Họa Niên nhảy loạn xạ. Nó thoi thóp chờ đợi kết quả từ đối phương. Cuối cùng, anh chỉ cong môi cười khẩy, đáng sợ vô cùng.

"Đồ ngủ đôi cho đồng tính nam à?"

"...Vâng."

"Concept thế nào?"

"Em chưa hỏi kỹ lắm, nghe nói cũng như mấy quảng cáo bình thường thôi ạ."

Vưu Hạ khẽ "chậc", thản nhiên đề nghị: "Nếu là đồ ngủ thì cứ theo concept đơn giản nhất là được rồi, hai người nằm trên giường và... ngủ, ngủ trong im lặng ấy."

Hết Tập 02.