Rất Muốn Biết Bí Mật Của Anh Ấy

Chương 3: (Hoàn)



Editor: Cẩm Anh

Beta: LynLyn, Beo

Thải Vũ thất thần trở về căn hộ.

Sự việc vừa xảy ra vẫn quanh quẩn trong đầu cô.

Tiếp theo nên làm gì bây giờ?

Trong chốc lát thật sự không nắm được đầu mối, Thải Vũ tự ngả mình xuống sô pha từng chút từng chút làm chậm hơi thở, đem tư liệu nhận được từ khi tỉnh táo tới nay một lần nữa chải chuốt.

Mặc kệ có mất trí nhớ hay không, việc nên làm, những thứ nên gánh vác cô đều tiếp tục.

Thải Vũ mơ hồ suy nghĩ.

Biến số duy nhất, chỉ có Thấu Nhất…

Chỉ sau một thời gian dài ở chung, cô cũng đã không còn cách nào với anh sao?

Tạm thời nghĩ không ra giải pháp, thái độ của Thải Vũ đối với Thấu Nhất trở nên lạnh nhạt.

Thấu Nhất từ bên ngoài trở về việc đầu tiên chính là tìm Thải Vũ làm nũng, gõ cửa nhiệt liệt hô to: “Bảo bối! Anh mang về cho em cái bánh ngọt nè! Siêu ngon luôn á! ”

“Ừm, cảm ơn anh, hôm nay em không thoải mái, anh tự giữ lại ăn đi.”

Bàn tay Thấu Nhất đang gõ cửa thoáng cái liền cứng đờ giữa không trung.

Thấu Nhất nhạy bén, hắn rất nhanh phản ứng lại là Thải Vũ đối với hắn không thoải mái.

“Vậy thì… anh bỏ bánh vào tủ lạnh trước, ngày mai chờ em tốt hơn một chút rồi  ăn cùng nhau…” Cho dù anh cố gắng che giấu, thì sự mất mát vẫn bộc lộ trong từng lời anh nói.

“Ừm, được.”

Thải Vũ nghe ra. Tuy nhiên, tình huống hôm nay, thật sự là làm cho cô không thể nâng cao sức lực ứng phó chuyện sau đó.

Không nghĩ tới, sáng sớm hôm sau, bỗng nghe được một trận tiếng gõ cửa dồn dập.

Thải Vũ mở cửa.

Thấu Nhất quỳ xuống đất, còn không phải quỳ một gối xuống đất, mà là đứng đắn dập đầu gối, ngửa đầu, thật sự thành khẩn: “Cầu xin em nghe anh giải thích! ”

…… Hả?

Thải Vũ vừa thấy tư thế này, cả kinh lui về phía trong cửa một bước dài.

“Anh, anh đứng lên trước đi.” Thải Vũ không cao hứng lắm.

Thấu Nhất cố chấp lắc đầu: “Không đứng lên, em trước tiên nghe anh giải thích, sự tình không phải như em nhìn thấy ngày hôm qua. ”

Thái Vũ tim đập thình thịch, thần sắc chậm rãi lạnh xuống: “Anh biết hôm qua em đã làm cái gì sao? ”

Thấu Nhất càng thêm bối rối: “Em nghe anh nói trước được không? Tất cả những gì em muốn biết anh đều có thể nói với em. ”

Thải Vũ nghe hiểu ý của hắn. Tất cả điều này, bao gồm tất cả mọi thứ cô đã gặp phải trước khi mất trí nhớ và sau khi mất trí nhớ.

——

Chính thức bắt đầu thực sự phải là ba tháng trước.

Thái Vũ vừa trở thành phóng viên thực tập của một tạp chí, cùng bạn bè đi ra ngoài trò chuyện tại một quán cà phê.

“Thế nào rồi? Cậu cảm thấy công việc thực tập như thế nào? ”

“Ừm… Nói như nào nhỉ…Tớ không thể nói là tệ, chỉ có thể nói không phải là công việc lý tưởng của tớ. ”

Đại học Thái Vũ học là đại học báo chí và truyền thông. Học kỳ cuối cùng của năm thứ tư, cô đã đi đến một tạp chí báo chí để làm phóng viên thực tập.

“Dù sao lý tưởng của cậu là trở thành phóng viên điều tra mà.” Người bạn nhún vai.

“Ừ. Napoleon đã nói rằng bút của các phóng viên có thể được bù đắp cho ba ngàn khẩu súng Mauser’’. Thải Vũ buông tay cười nói.

“Cô… Cô muốn trở thành một phóng viên điều tra? “Khi cô đang nói, một giọng nói khàn khàn trầm thấp chen vào.

Hai người ngước mắt lên, là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu nâu. Râu ria xồm xoàm, vừa nhìn đã biết là lâu không cạo. Cả người hắn đều lộ ra một loại khí chất chán nản, chịu áp bách của cuộc sống đã lâu.

Bạn bè cảnh giác hỏi anh ta: “Anh có chuyện gì sao?” ”

Người nọ cố chấp nhìn chằm chằm Thải Vũ: “Cô muốn trở thành phóng viên điều tra đúng không? ”

Thải Vũ chậm rãi gật đầu, “Thế nào? ”

Người nọ như trút được gánh nặng, sức mạnh trên mi mắt phai nhạt, bả vai đều rũ xuống: “Cái này cho cô, hy vọng cô có thể dùng nó ở chỗ thích hợp. ”

Hắn đưa tới một cái usb, một chút ánh sáng cuối cùng hiện lên trong mắt, cũng theo đó từng chút một biến mất, phảng phất đều phó thác ở trên cái usb nho nhỏ này.

Thải Vũ nhận lấy.

Người đàn ông quay lại và rời đi.

Bạn bè lo lắng cho cô: “Người này thật kỳ lạ, sao cậu dám nhận đồ anh ta đưa cho? ”

Thải Vũ im lặng trong chớp mắt, nghĩ đến ánh sáng trong mắt hắn, lắc đầu: “Anh ấy không giống người xấu. ”

Bóng lưng cuối cùng của hắn, là bóng lưng của một người gánh trên vai trọng trách nặng nề đi về phía trước, cô độc.

Chờ Thải Vũ về đến nhà mở usb ra, thì phát hiện bên trong đều là tư liệu về cô nhi viện Bạch Dạ.

Sau đó thuận lý thành chương, cô mượn danh nghĩa phóng viên thực tập của mình đi phỏng vấn cô nhi viện này, tính toán tận mắt điều tra một phen

………….

“Phóng viên Thải Vũ, cô nhi viện  của chúng tôi không khác gì chỉ là một cô nhi viện bình thường, nếu cô tới đây phỏng vấn, độc giả thật sự sẽ thích sao?”

Thật là kỳ lạ.

Các cô nhi viện khác đối với phỏng vấn cũng không né tránh như vậy, sau khi có tuyên truyền, tóm lại là có thể hấp dẫn một số người giúp đỡ cô nhi viện. Bạch Dạ giống như là sợ bị người khác chú ý.

Thải Vũ cười lắc đầu, “Hoàn cảnh của Bạch Dạ rất tốt, nhìn ra được viện trưởng rất có tâm.” Đằng sau lời nói này rất châm chọc.

Nó có tồi tệ không?

Toàn bộ cô nhi viện đều là vì quyền thế mà bồi dưỡng trẻ nhỏ thành tiểu tình nhân, có đầu tư, có nhân mạch. Họ đã dành rất nhiều thời gian để nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ.

Thầy giáo nói chuyện kia có thể ở chỗ này làm việc đã lâu, coi như là khôn khéo, hắn dường như thản nhiên cười cười, tiếp nhận lời này. Đang muốn mở miệng, lại nhìn thấy một người đi tới trước mặt, điều này làm cho trước mắt hắn sáng ngời.

- Thấu Nhất, sao cậu lại rảnh tới đây.

“Công việc xong, nhất thời không có việc gì khác thì đi dạo chung quanh.”

Người tới mặc áo sơ mi trắng, trên người là âu phục, eo hẹp. Kính mắt màu vàng khung mảnh được đặt trên sống mũi thanh tú, có vẻ trưởng thành lại ổn trọng. Chỉ có tay áo sơ mi không đóng cúc áo, kéo lên trên, lộ ra sự vô tình không câu nệ.

Về sau lúc khôi phục trí nhớ, anh đã hỏi cô ấn tượng đầu tiên của cô về anh là gì?

Thải Vũ suy nghĩ một chút, nói: “Có một loại cảm giác mâu thuẫn đáng yêu đi. ”

Thấu Nhất vừa nghe xong cười hì hì tiến lại gần, ở bên tai cô lại hỏi: “Vậy em có biết ấn tượng đầu tiên của anh đối với em là gì không? ”

“Là gì?”

Thấu Nhất lại một phen văn thơ: “Trong mắt em cất giấu ánh sáng, Trong tim em có hoa hồng. “

Nhưng lúc này, Thải Vũ đang suy nghĩ về cuộc điều tra, sau khi nhìn qua, chỉ liếc mắt một cái liền thu về.

“Anh ấy là?” Thải Vũ hỏi

Người bên cạnh trả lời: “Đó là giáo viên mới đến hai tháng trước. ”

“Hai tháng trước đến…” Thải Vũ khẽ cười: “Chào thầy? ”

Thấu Nhất đã đi tới trước mặt cô dường như dừng lại một chút, ngón tay cong lên khẽ giật.

“Xin chào.” Trong lúc nói chuyện ngược lại có vẻ bình tĩnh tự nhiên, lại chuyển lời, nói với đồng nghiệp kia: “Anh còn có việc phải bận không? Sao anh không giao cô ấy cho tôi tiếp? ”

Đồng nghiệp không nghĩ gì nhiều cũng đồng ý. Tuy rằng là người mới tới, nhưng cách xử lý của Thấu Nhất bọn họ đều nhìn thấy.

Tiếp theo, Thấu Nhất đưa cô đi khắp nơi trong Bạch Dạ

“Cô không nên tới nơi này.” Sau khi đồng nghiệp rời khỏi, anh thở phào nhẹ nhõm.

“Xin lỗi, ” Thải Vũ nghiêng đầu: “Tôi không hiểu ý của anh lắm. ”

Thấu Nhất tiếp tục nhìn vào cặp kính của mình, vẻ mặt nghiêm túc: “Mặc kệ cô biết cái gì, biết bao nhiêu, mau rời khỏi nơi này đi. ”

Thải Vũ không bị yêu cầu đột ngột này dọa sợ, ngược lại cô bình tĩnh đánh giá hắn vài lần, “Anh lấy tư cách gì mà nói những lời này đây? ”

“…… Coi như tôi đối với cô nhất kiến chung tình, không đành lòng nhìn cô lầy lội lún sâu vào, tư cách này có được không? ” Đôi con ngươi lạnh lùng và điềm tĩnh vốn có của Thấu Nhất vằn lên.

Nghe thấy điều này, thần kinh Thải Vũ cả ngày đều căng thẳng lập tức buông lỏng xuống. Cằm cô khẽ nâng lên, cười một cách ôn hòa cự tuyệt anh: “Tôi xin lỗi. Mẫu người tôi thích không phải là người giả vờ tàng hình khi biết mình đang làm điều gì đó xấu.”

“À…” Thấu Nhất trầm ngâm gật đầu: “… Nhưng bây giờ, không phải lúc để xem…”

“Cái gì?” Câu nói cuối cùng của Thấu Nhất quá nhỏ, Thải Vũ không nghe rõ.

“Đi thôi. Tôi sẽ đưa cô đến một nơi mà cô có thể ghé thăm.” Không trả lời câu kia, Thấu Nhất mỉm cười làm một cái cử chỉ mời.

Mà hôm đó sau khi phỏng vấn xong về nhà, Thái Vũ nhận được tin nhắn của Thấu Nhất

Rõ ràng không có trao đổi phương thức liên lạc, người này lấy thông tin từ đâu…

[Được rồi, thông qua bạn bè WeChat của tôi đi mà! Thôi nào, thôi nào! T_T]

Thải Vũ truy cập WeChat, bạn tốt xác minh trong cột kia có thêm một tiểu Sử Lai Mỗ màu tím. Thải Vũ dựa vào trực giác mà đoán, đây là Thấu Nhất.

[Anh có phải là Thấu Nhất không??? ]

[Có phải là rất ngạc nhiên tại sao tôi có thông tin liên lạc của cô? Đừng sợ! Là có cách trong sạch đạt được mà! Không cần lo lắng về việc tôi sẽ làm điều xấu với cô! QWQ]

Anh ta có bị đa nhân cách không?! Thải Vũ nếu tương lai mất trí nhớ, cô trước tiên cũng sẽ nghĩ đến chửi bới.

[Anh không nghĩ rằng phong cách trên mạng của anh là rất sai lầm sao? Thầy giáo. ]

[Cô có ghét chuyện này không? T_T]

[…… Không… ] Thải Vũ thật sự không biết xấu hổ đánh mấy chữ “Rất đáng yêu’’

Thấu Nhất đã đoán được cô đang nghĩ gì ở phía đối diện.

[www]

[Tuy nhiên, cô thực sự không có ý định dừng lại trong bất kỳ hoàn cảnh nào sao?] ]

[Ý anh là gì?] ]

Đối phương trầm mặc một chút: “Hiện tại cô đã bị cuốn vào chuyện này rồi. Sau đó sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ kĩ về điều này, bất cứ lúc nào cũng duy trì cảnh giác. ]. ngôn tình sủng

Thải Vũ thu điện thoại di động, đêm đó hai người không còn trao đổi gì khác.

Về sau, theo thời gian kéo dài, vì vạch trần cô nhi viện Bạch Dạ, Thải Vũ cùng Thấu Nhất càng ngày càng quen thuộc, đồng thời tình cảnh cũng càng ngày càng nguy hiểm.

Cô biết được rằng người đã đưa thông tin cho cô trước đây cũng là một nhà báo điều tra. Sở dĩ đột ngột đem usb cho cô, cũng chỉ là một cá cược duy nhất. Hắn vẫn trốn đông trốn tây với ý đồ tìm kiếm cơ hội, nhưng cuối cùng cũng không thể đạt được mục tiêu, cũng  bởi  trong quá trình chạy trốn không có người đáng tin cậy, bất đắc dĩ mới phải đem usb giao cho người xa lạ

Cho đến bây giờ cũng không có tin tức, chỉ sợ đã bị sát hại.

Thải Vũ không dám nghĩ mình có sợ hãi hay không, chỉ biết chuyện này không nên dừng lại.

Nhưng sự tình, sẽ không thuận lợi như vậy.

Quả nhiên, cô vẫn chạm đến bờ vực nguy hiểm.

Cô bị đuổi theo vào trong hẻm, trước khi hôn mê một khắc trước đó,

Trong tầm mắt của cô xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Không còn là trang phục chính hãng, mà là quần ống loe T trắng, cách ăn mặc tùy hứng. Anh không đeo kính, mái đầu của anh cong lên lộn xộn.

Thải Vũ cố gắng chớp mắt khó khăn.

Tuy nhiên, khi  Thấu Nhất ngồi xổm xuống, trong lời nói tràn đầy ra vẻ thoải mái, “Lần này, để cho người không phải hoàng tử cũng không phải anh hùng tôi đến cứu công chúa đi’’. Nói xong, nhẹ nhàng ôm Thải Vũ vào trong ngực.

….

‘’Vậy là anh thực sự đã cứu em?” Thải Vũ phá vỡ sự im lặng trong hành lang.

“Vâng…”

“Tại sao anh phải che giấu thông tin?”

“Bởi vì còn có người tiếp theo phải xử lý, anh sợ lại mang đến nguy hiểm cho em, người phía sau màn Bạch Dạ đang tìm em.”

“Vậy… Danh tính của anh là gì? Bây giờ anh có thể cho em biết bí mật của anh không?’’. Thải Vũ tiếp tục truy vấn.

Thấu Nhất nở một nụ cười khổ một tiếng, “Cũng không tính là thân phận đặc biệt huy hoàng gì. Anh có thể nói anh là một đặc vụ chìm do cảnh sát cử đến.”

Thải Vũ ngẩn ra, “Anh là cảnh sát? ”

“Không.” Thấu Nhất lắc đầu, “Anh từng là trẻ mồ côi ở Bạch Dạ, sau khi được chọn, anh trốn thoát. Người giám hộ hiện tại là cảnh sát, trong một vụ án trước đây hắn xử lý, có một cô gái bị lạm dụng tình dục trước khi chết, nhưng rất nhanh cấp trên không cho phép hắn truy tìm.”

“Hắn không bỏ cuộc đúng không’’

“Không có.” Thấu Nhất nhẹ nhàng trả lời: “Sau khi hắn tìm được manh mối, đuổi đến Bạch Dạ, vừa vặn cứu anh. Kể từ đó, anh đã được nhận nuôi bởi anh ta, được phát hiện là một tài năng về máy tính, vì vậy anh đã học tập chăm chỉ trong lĩnh vực này. ”

Thải Vũ rũ mí mắt xuống, trong ngực giống như có người gõ ra một vết nứt.

“Nhưng anh luôn nhận nhiệm vụ do cảnh sát giao.” Thấu Nhất nói hàm hồ lại cẩn thận, “Lần này nằm vùng, kỳ thật là liên lạc viên do đám người quyền thế giao dịch với Bạch Dạ, anh thay đổi tin tức và tư liệu về thân phận đưa cho Bạch Dạ, thay thế chúng bằng thông tin của anh. ”

“……Việc này có thể làm được không? ”

Thấu Nhất lúc này mới có chút đắc ý trả lời: “Người ta nói anh có thiên tài về máy tính mà. Bộ mã của hacker thực sự là rất phổ biến trong thế giới.” Nó chỉ phụ thuộc vào cách anh sẵn sàng áp dụng nó.

“Thì ra là như vậy…” Thải Vũ cúi đầu lẩm bẩm, lại nghĩ đến hình ảnh ngày hôm qua, vội vàng hỏi hắn: “Tình hình bây giờ thế nào? ”

Thấu Nhất nhìn cô, trong ánh mắt lóe ra vui sướng rõ ràng: “Đương nhiên là nhiệm vụ đã hoàn thành, hôm qua anh đã hoàn thành nốt công việc cuối cùng, hôm nay cảnh sát bắt đầu hành động. ”

‘’Những người mà anh điều tra được đều có lợi ích.’’ Môi của Thấu Nhất nhếch lên: “Bạch Dạ không kiêng nể gì lâu như vậy, người có tâm vẫn sẽ cảm giác được, lần này có đủ chứng cứ, hơn nữa lúc trước em đưa tin về Bạch Dạ, đủ để cho người trên cao diệt trừ người phía sau Bạch Dạ. ”

“Của em… Báo cáo á? “Thải Vũ có chút kỳ quái.

“À … đó là bản báo cáo về hành động của Bạch Dạ trước khi em bị mất trí nhớ, nếu không em sẽ không gặp nguy hiểm.” 

Thải Vũ cố gắng tiêu hóa những lời này, nhớ lại lúc trước trong thư mục mã hóa cô để lộ ra quả thật có một bài báo, chỉ là không nghĩ tới là do chính cô viết…

“Còn có một điểm.” Thải Vũ sửa sang lại suy nghĩ một chút: “Vì sao sau khi mất trí nhớ em không bị bọn họ tìm tới cửa? ”

“Ừm…” Thấu Nhất nhìn trần nhà, nhìn hành lang, nhưng không dám nhìn vào cô, một bên lại nhỏ giọng nói: “Bởi vì anh đã để một thứ nhỏ trong điện thoại của em, để anh biết hành động của em bất cứ lúc nào, tất cả những thông tin nguy hiểm đã bị anh xóa … Ngoài ra, lúc đó họ đang rất hỗn loạn vì báo cáo của em, lúc có thời cơ thích hợp để đối phó với em, họ đã bỏ lỡ cơ hội … “

Thải Vũ nhất thời có chút không kịp phản ứng, không dám tin những gì mình nghe được.

“Đồ nhỏ…?” Cô sững sờ lặp đi lặp lại.

“Một thứ nhỏ nhặt như máy định vị…” Thấu Nhất lặng nhìn cô một cái, lại nhẹ giọng bổ sung.

Thải Vũ hít sâu một hơi, không nhịn được lùi về phía sau một bước, giống như lần đầu tiên quen biết Thấu Nhất, liếc nhìn anh từ trên xuống dưới: “Anh làm sao có thể làm như vậy? ”

Thấu Nhất cười lấy lòng, vừa sợ vừa trực tiếp: “Muốn bảo vệ người mình thích thì có gì sai chứ! ”

Thải Vũ đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, ” Kể cả vậy, tại sao ngày đầu tiên em chuyển đến anh không nói với em? ” 

“Bởi vì biết Thải Vũ nhất định sẽ kiên trì với lựa chọn của mình, cho nên…” Thanh niên nhu thuận quỳ gối gãi gãi hai má bên cạnh: “Chỉ muốn dùng chính bản thân mình để em một lần nữa nhớ ra…’’

“Nhưng còn chưa chuẩn bị xong, lại vừa mới làm việc suốt đêm, chưa kịp nhìn camera giám sát định vị, trong trạng thái cực kỳ tệ hại gặp được em…” Thấu Nhất thầm nghĩ: “Thật sự là quá xui xẻo. ”

“…… Anh không nghĩ là một ngày nào đó em sẽ nhớ sao? ” Không còn băn khoăn khổ não, giờ phút này Thải Vũ đã hoàn toàn thả lỏng tâm tình.

“A… Cái này là có nghĩ tới.” Thấu Nhất bật cười: “Thế nhưng, Thải Vũ anh thích vẫn không thay đổi. ”

Từ giây phút quen biết kia, ngọn lửa trong mắt chưa từng tắt, luôn kiên trì theo đuổi lý tưởng lấp lánh, Thải Vũ khiến hắn si mê yêu thích, mặc kệ có mất trí nhớ hay không, vẫn không thay đổi.

“Cho nên anh chỉ cần cố gắng để Thải Vũ chấp nhận hình tượng thay đổi đột ngột của anh là được rồi.”

Thải Vũ im lặng nhìn hắn một hồi lâu, khẽ hô một tiếng; “Được rồi. Em chấp nhận lý do này.” Huống hồ đây cũng không phải là chuyện khó có thể tha thứ, đụng chạm đến rìa đạo đức của cô.

“Ôi, chờ một chút, anh thật sự không có gì gạt em nữa chứ?’’

Thấu Nhất vừa nghe vậy, làm bộ ho nhẹ một tiếng, “Ừm… Anh cũng đã lắp đặt camera trong phòng khách căn hộ của em…”, anh nói rất nhỏ.

“Cái gì?” Thanh âm Thải Vũ cao hẳn lên.

Thấu Nhất vừa thấy thế vội vàng liều mạng lắc đầu, “Bất quá anh không dùng nó để giám sát cuộc sống của em! Anh chỉ sợ em gặp nguy hiểm, sau tất cả, em cũng biết những người đó xấu như thế nào, vì vậy chỉ cách một khoảng thời gian anh mới nhìn một cái nhìn vào màn hình để đảm bảo an toàn em được an toàn, thực sự, chỉ liếc mắt một cái thôi! ”

Thấu Nhất ngước mắt nhìn cô, như thể thể hiện sự yếu đuối.

Thải Vũ khẽ nhíu mày, đánh giá hắn một lúc lâu, vừa tức giận vừa buồn cười.

“Bao lâu thì xem một lần?”

“…… 10 phút.” Ngữ điệu chột dạ lại mềm yếu, hiển nhiên hắn cũng biết hành vi của mình có chút hơi quá, nhưng thật sự là hắn cũng không khống chế được hành vi ngu ngốc của mình.

“Anh…” Thải Vũ không nói gì. Nói là liếc mắt một cái, nhưng tần suất cao như vậy, sẽ luôn có lúc cô không tiện.

“…… Muốn cho em không truy cứu, để cho anh cũng cảm nhận một chút là được rồi’’. Thải Vũ đột nhiên cười ôn nhu.

“Hả?”

“Em cũng sẽ lắp đặt camera giám sát trong nhà anh. Yên tâm, sẽ không quá đáng, nhiều lắm là nửa giờ xem một lần. Cho phép anh trải nghiệm cảm giác có thể được quan sát bất cứ lúc nào. ”

Ai ngờ vừa nghe xong, lông mày anh khẽ động, môi anh cong nên với một nụ cười khao khát, “Thật, thật sao! Vậy chẳng phải anh có thể bị Thải Vũ nhìn chăm chú sao? Tuyệt vời! Em có thể! “Nói xong còn “Hắc” một tiếng.

Nhìn bộ dáng mặt đỏ tai hồng,đôi đồng tử ngấn nước của anh, liền biết vừa nghĩ tới chuyện gì đó 18x.

– Hoàn toàn không để ý Thải Vũ nói nửa giờ, chỉ coi như là tình thú.

Thải Vũ tức giận, đá đầu gối anh một cước: “Anh đứng lên cho em! ”

“Được được được. Này, này.” Sau khi đứng dậy sắc mặt vẫn mang xuân sắc như trước

Thải Vũ liếc nhìn anh một cái: “Bánh ngọt ngày hôm qua đâu? Còn không lấy lại đây! ”

‘’ Được rồi, được rồi!’’ Thấu Nhất hiểu cô không còn bộ dạng phẫn nộ không để ý tới người khác nữa, nhảy nhót đến mức ngay cả một hành lang ngắn ngủi đi ba bước cũng phải quay đầu lại nhìn một lần.

Thải Vũ rốt cục nhịn không được cười khẽ ra tiếng, thừa nhận cô yêu Thấu Nhất, bởi anh thật sự quá mức đáng yêu.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!