Rể Cuồng

Chương 121: Tâm tư của thẩm ngọc diệp



Thẩm Mộng Thần là từng trải, cô trước đây chưa từng yêu đương. Nhưng chỉ trong sáu tháng qua, cô đã trải qua và nhận thức sâu sắc, yêu là gì, nhớ nhung là gì, đau là gì. Vì vậy vào khoảnh khắc Thẩm Ngọc Diệp sững sờ, cô đã hiểu được ngay ý tứ trong ánh mắt Thẩm Ngọc Diệp.

Lúc này Thẩm Ngọc Diệp đã định thần lại, nhanh chóng xua tay với Thẩm Mộng Thần nói: "Em nói linh tinh gì vậy, chị chưa có bạn trai..." Thẩm Ngọc Diệp nói xong lại đỏ mặt…

Thẩm Mộng Thần khinh khỉnh đẩy Thẩm Ngọc Diệp nói: "Thật sao, chị còn nói dối em nữa, tại sao vừa nãy chị lại ngây ngẩn người ra như vậy? Trong lòng chị có phải vừa nghĩ đến người đàn ông đó đúng không? Nhanh nhanh đến đây kể cho em biết đi, anh ta là người ở Thiên Hải sao? Là đồng nghiệp của chị à? Chắc chắn vẻ ngoài rất tuấn tú đi, có phải vị chủ tịch giàu có nào không? Chị gợi cảm xinh đẹp như vậy, người đàn ông bình thường, chắc chắn chị không vừa mắt đâu..."

Thẩm Ngọc Diệp nghe xong những câu hỏi của Thẩm Mộng Thần, trên mặt càng hiện ra vẻ xấu hổ, sau khi vào phòng cởi chiếc áo khoác lông ra, cô đặt đôi chân dài thẳng tắp lên giường, đúng là giống như lời Thẩm Mộng Thần vừa nói, cô cúi đầu nhìn cặp đùi xinh đẹp của mình, nhìn cô thực sự rất khêu gợi, điều này không phải là cô khoe khoang mà là chính Thẩm Mộng Thần nói đúng như vậy.

"Nói đi nói đi, chị Ngọc Diệp, vừa rồi chị mới nói sẽ coi em như em gái ruột của chị, bây giờ chị đã có người mình thích rồi, tất nhiên là chị nên kể hết cho em nghe đi, đừng như tình chị em giả trân mà..." Thẩm Mộng Thần cong miệng nói, tay chống hai bên thắt lưng đanh đá thở dài.

Thẩm Ngọc Diệp bị hành động nhỏ của Thẩm Mộng Thần chọc vui, mỉm cười lắc lắc cánh tay Thẩm Mộng Thần nói: "Được được được, nói cho em biết. Thật ra, không phải là chị không muốn nói với em mà là chị cũng không biết phải nói với em thế nào, bởi vì chị hôm nay mới gặp được anh ấy mà..."

"Hả? Chị Ngọc Diệp, có khi nào chị bị một tên cặn bã nào đó lừa rồi không? Em nói cho chị biết, xã hội bây giờ có nhiều tên đàn ông cặn bã lắm. Anh ta làm nghề gì chị có biết không? Anh ta là người ở đâu chị biết không?" Thẩm Mộng Thần khẩn trương hỏi Thẩm Ngọc Diệp một cách nghiêm túc. Dù gì trong lòng cô cũng đã coi Thẩm Ngọc Diệp là chị ruột, nếu Thẩm Ngọc Diệp bị lừa, trong lòng cô có lẽ cũng không chịu được.

Kết quả là đối với câu hỏi của Thẩm Mộng Thần, Thẩm Ngọc Diệp chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu: "Chị không biết, chị không biết anh ấy làm nghề gì, chị cũng không biết anh ấy đến từ đâu..."

"Em..." Thẩm Mộng Thần há hốc mồm chỉ nói đúng một tiếng lập tức dừng lại, cô sợ cô sẽ không kiềm chế được mà nói ra lời thô lỗ. Cô nhìn Thẩm Ngọc Diệp như một kẻ ngốc. Chị à chị đây là đang đùa sao? Ngay cả anh ta là ai? Đang làm nghề gì? Sống ở đâu? Những tin tức cơ bản nhất đó chị còn không biết, vậy mà đã thích người ta rồi sao?

Ngay sau đó Thẩm Mộng Thần thận trọng nói với Thẩm Ngọc Diệp: "Cái đó, chị à, em nghĩ gần đây chị chịu quá nhiều áp lực công việc, tối nay trước hết chị không nên về, ngày mai đúng lúc em đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, chị di cùng với em một thể đi... "Thẩm Mộng Thần nhìn Thẩm Ngọc Diệp một cách phức tạp, cô sợ Thẩm Ngọc Diệp cảm thấy khó xử, cho nên cô cố ý nhấn mạnh là cô đi kiểm tra sức khỏe, rồi sau đó mới rủ Thẩm Ngọc Diệp đi cùng, không thể không khẳng định lời nói của Thẩm Mộng Thần đã cẩn thận suy nghĩ lắm rồi.

Chẳng qua tâm tư cẩn thận của Thẩm Mộng Thần đã bị chị của cô Thẩm Ngọc Diệp liếc mắt một cái là có thể hoàn toàn nhìn thấu, Thẩm Ngọc Diệp giơ tay đẩy nhẹ trán Thẩm Mộng Thần nói: "Ha ha, em đó nha, em muốn làm cái gì...Còn nói năng uyển chuyển như vậy, em là muốn đưa chị cùng em đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe sao? Chi bằng em nói thẳng là thần kinh chị có vấn đề, muốn đưa chị đi kiểm tra..."

"Dạ, hì hì, hì hì... Em đây không phải là lo sợ chị Ngọc Diệp bị người ta lừa gạt sao? Từ nhỏ đến lớn chị luôn mạnh mẽ như vậy, chị lại chưa từng trải qua yêu đương, nhưng cũng đừng vì một chút hấp tấp không nhịn được lại để tên đàn ông cặn bã nào...Ừm, chẳng lẽ không phải thế sao?" Thẩm Mộng Thần thè đầu lưỡi cười nói rất đáng yêu.

Thẩm Ngọc Diệp lắc đầu nói: "Đương nhiên không phải, chị lại không có ngốc nha. Chị còn lớn hơn em ba tuổi, lại không biết rõ đàn ông tốt xấu như thế nào bằng em sao? Em nghĩ sao vậy..." Thẩm Ngọc Diệp liếc nhìn Thẩm Mộng Thần một cái.

"Vậy là có chuyện gì chứ, chị đừng bảo với em là yêu từ cái nhìn đầu tiên nha? Trường hợp này còn hiếm hơn cả gặp ma nữa..." Thẩm Mộng Thần nghi ngờ hỏi, bởi vì cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc kia của Thẩm Ngọc Diệp, không giống như đang đùa, nhất thời khiến cô phải tin là nói thật.

Ánh mắt Thẩm Ngọc Diệp hiện ra một tia hồi tưởng, nụ cười hạnh phúc hiện lên nơi khóe miệng cô, cô đang nghĩ đến hình ảnh của người đã cứu cô hôm nay, chậm rãi nói: “Mặc dù hôm nay là lần đầu tiên chị gặp anh ấy, mặc dù chị không biết anh ấy là ai, anh ấy làm gì. Nhưng bây giờ trong đầu óc chị chỉ toàn là hình ảnh người ấy, chị cũng không biết đó có phải là thích hay không? Bây giờ chị cũng muốn tìm anh ấy, bảo ba chị cho người đến cục giao thông theo dõi thử. Nhưng tối nay chị phải quay lại Thiên Hải, sau khi giải quyết xong việc của Thiên Hải, chị sẽ quay lại Nam Giang để tìm anh ấy..."

Thẩm Mộng Thần nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc trong mắt Thẩm Ngọc Diệp, bởi vì cô cũng đã từng có ánh mắt như vậy. Trong hai năm qua, đặc biệt là sáu tháng vừa rồi, cô và Lâm Chi Diêu đã trải qua quá nhiều chuyện, thậm chí là sinh ly tử biệt, có thể nói là một mối tình khắc cốt ghi tâm. Vì vậy cô hiểu, mặc dù Thẩm Ngọc Diệp nói rằng cô cũng không chắc chắn về việc liệu cô có thích người đàn ông mà cô ấy đang nói đến hay không. Nhưng Thẩm Mộng Thần có thể nói với cô ấy một cách chắc chắn, chính là thích!

Cho nên trong lòng cô đã xác định chắc chắn, Thẩm Mộng Thần càng tò mò hơn về người đàn ông mà Thẩm Ngọc Diệp đang nói đến, cô không thể hiểu được, bản lĩnh thế nào mà chỉ cần một ngày ngắn ngủi, người đàn ông đó rốt cục là như thế nào mà có thể làm cho một người xinh đẹp tuyệt vời như Thẩm Ngọc Diệp đắm chìm như vậy? Kiểu này cũng quá là lợi hại đi?

"Chị Ngọc Diệp, chị mau nói cho em biết, hôm nay chị gặp người đàn ông đó như thế nào? Anh ta đã làm gì với chị? Làm chị nhớ mãi không quên như vậy sao? A! Không lẽ hai người đã làm loại chuyện này?" Thẩm Mộng Thần đột nhiên nhớ ra một cảnh trong phim truyền hình, một nam một nữ đẹp trai xinh gái không quen biết nhau, vậy thì vậy thì...

Thẩm Ngọc Diệp hung hăng trừng mắt liếc Thẩm Mộng Thần một cái, cười mắng: "Chị phát hiện hơn một năm không gặp, tại sao trong đầu một cô gái nhỏ như em lại toàn những cảnh phim lung tung đó vậy hả? Không phải như em nghĩ vậy đâu!!!"

Ây da... trong lòng Thẩm Ngọc Diệp bất lực, cô cũng chịu thua trước đầu óc tưởng tượng lợi hại của người em gái, cô cũng là không còn cách nào khác nữa. Không thể để Thẩm Mộng Thần tiếp tục tưởng tượng nữa, cô vội vàng lên tiếng, không thì không bao lâu nữa Thẩm Mộng Thần có thể sẽ đưa cô đến bệnh viện khám thai mất, loại chuyện này Thẩm Mộng Thần quả thật có thể làm được...

Sau đó Thẩm Ngọc Diệp kể cho Thẩm Mộng Thần chuyện hôm này cô bị tai nạn xe, vào lúc cô tuyệt vọng nhất thì người đàn ông đó đã xuất hiện trước mặt cô không màng tính mạng để cứu cô, khi cô đưa người đó vào bệnh viện kiểm tra, lúc cô ra ngoài gọi y tá, người đó đã rời đi mất....

"Mộng Thần, bây giờ chị thực sự rất muốn gặp anh ấy..." Thẩm Ngọc Diệp kể xong chuyện vừa trải qua, ánh mắt ngây ngẩn xúc động...