Rể Cuồng

Chương 145: Hàng xóm ngạo mạng trở nên cung kính



“Lý…Lý tổng?” Vương Thu Cúc lắp ba lắp bắp chào hỏi Lý Song Hào. Bà không ngờ Lý Song Hào cũng chuyển đến đây vào hôm qua. Bà có ấn tượng với Lý Song Hào, vì hai đứa con trai của Lý Song Hào đã từng xem mắt với Thẩm Mộng Thần.

Đối với lời chào hỏi của Vương Thu Cúc, nét mặt già nua của Lý Song Hào có chút xấu hổ. Bởi vì cả hai đứa con trai của ông đều muốn hẹn hò với Thẩm Mộng Thần. Không cần biết kết quả ra sao, Thẩm Mộng Thần bây giờ cũng đã là vợ của Lâm Chi Diêu rồi. Có cho ông một trăm lá gan ông cũng không dám để con trai mình xuất hiện trước mặt Thẩm Mộng Thần lần nào nữa. Bây giờ mỗi khi gặp Lâm Chi Diêu, trong lòng ông ta đều thấp thỏm lo sợ.

Thấy Vương Thu Cúc nói chuyện khách sáo như vậy, Lý Song Hào cười ngượng nói: “Chị hai, chị gọi tôi là Lý tổng không phải là đang làm khó tôi sao? Mai sau chúng ta là hàng xóm rồi, không nên xa lạ như vậy, cứ quyết định vậy đi, tối nay chị đến nhà tôi ăn cơm, tôi sẽ tiếp đón chị chu đáo!”

“Chuyện này…có được không?” Vương Thu Cúc thụ sủng nhược kinh, đầu tiên là Tiêu Viễn Sơn bây giờ tới Lý Song Hào. Bà vẫn chưa kịp định hình nữa.

“Ha ha ha, được chứ sao lại không được, hơn nữa vợ tôi cũng rất muốn gặp mặt chị, vợ tôi rất dễ nói chuyện, sau này chính là em của chị rồi, bà ấy không hiểu chuyện đối nhân xử thế, về sau còn phải phiền chị dẫn dắt bà ấy nhiều…” Lý Song Hào nói đến chân tình dào dạt, còn đi tới kéo tay Vương Thu Cúc.

Vương Thu Cúc thấy Lý Song Hào nhiệt tình như vật, còn nhắc đến vợ của ông, gật gật đầu: “Ừ, như vậy cũng được, chỉ cần Lý tổng ngài không ngại…”

Lý Song Hào nhanh chóng khoác tay nói: “Chị à, chị nói vậy làm tôi buồn đấy, duyên phận của hai nhà, chị cũng biết đó, không cần phải nói nhiều chị chính là chị gái của tôi, chị đừng kêu tôi là Lý tổng nữa, trong lòng tôi rất khó chịu. Chị không nhận đứa em này chính là xem thường tôi rồi.” Lý Song Hào nói chuyện như muốn khóc đến nơi.

Vương Thu Cúc vội vã xua tay: “Không không không, Lý tổng… không, không Song Hào, thôi được rồi, ông xem tôi không hiểu đạo lý chưa này, ông đã nói vậy thì cứ như vậy đi.”

Giờ phút này Tiêu Sơn Viễn đứng bên cạnh sợ đến ngây người, dù ông ta có giỏi khống chế cảm xúc trên thương trường mấy chục năm trời cũng không thể nhịn được nữa, trực tiếp nhảy dựng lên chỉ vào mặt Lý Song Hào mắng: “Con mẹ nó, Lý Song Hào, ông nên biết điều chút đi! Chỉ vì mời chị Vương vào nhà mà ông lôi cả vợ vào tôi đã không nói rồi, bây giờ còn dám nhận thân? Còn tôi thì sao…”

Lý Sơn Hào cười hắc hắc, nhìn Tiêu Sơn Viễn với bộ mặt muốn ăn đòn: “Ha ha, Tiêu dế nhũi không phục hả? Có điều không phục cũng không được rồi, tôi đã nhận chị trước rồi, ông không có cửa đâu ha ha.”

Miệng Tiêu Sơn Viễn co quắp nói: “Ông, ông giỏi lắm! Lý Song Hào ông không đi đóng phim uổng thiệt đó, ông mà đi đóng phim không chừng sẽ trở thành minh tinh số một.”

Chỉ vì mời Vương Thu Cúc ăn cơm thôi mà Lý Song Hào cùng Tiêu Sơn Viễn cãi cọ chí chóe. Đám người Dương Đào đứng bên cạnh nhìn đến choáng váng.

“Rốt cuộc Vương Thu Cúc là ai? Sao Tiêu Viễn Sơn cùng Lý Song Hào nhiệt tình với bà ta quá vậy, thật sự giống như đang đối đãi người nhà.” Dương Đào cùng các quý bà liếc mắt nhìn nhau xì xầm to nhỏ.

Một người phụ nữ tiến đến thì thầm vào tai Dương Đào: “Tôi không biết, nhưng về sau chúng ta nên lễ độ với Vương Thu Cúc một chút mới được, chồng chị cùng chồng tôi hết lòng muốn mời Tiêu Sơn Viễn và Lý Song Hào nhưng có được đâu, bây giờ họ lại nhiệt tình mời Vương Thu Cúc. Có lẽ chúng ta đã sai rồi, sau này phải làm thân với Vương Thu Cúc cho bằng được mới được…”

Dương Đào gật đầu thật mạnh, đúng vậy, nhất định phải thay đổi thái độ với Vương Thu Cúc.

Lúc này Lý Song Hào nhìn Tiêu Viễn Sơn nói: “Sao rồi, tối ông có đến không? Ông suy nghĩ cho kĩ đi. Chị Vương là người được mời đến nhà tôi đấy, vợ ông cũng không phải loại hiền lành gì cho lắm, nếu bà ta dám vô lễ với chị Vương thì đừng có trách tôi trở mặt à!”

Tiêu Viễn Sơn sửng sốt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc nói: “Bà ta dám! Bà ta cho là tôi không dám ly dị bà ta thật sao? Nếu bà ta mà bất kính với chị Vương, không đến phiên ông, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho bà ta!”

Vương Thu Cúc nghe đối thoại của hai người, trong lòng hoang mang cực kỳ, từ khi nào bà trở thành người thích chèn ép người khác? Sao bà không biết gì hết vậy. Nhưng nhìn thái độ của hai người, bà nhanh chóng ngăn hai người lại: “Song Hào, Viễn Sơn. Chúng ta đều à hàng xóm mà, về sau vợ của hai người còn là chị em với tôi, chúng ta đều lớn tuổi như vậy rồi, đâu cần phải câu nệ như vậy. Cái gì mà tôn trọng hay không tôn trọng chứ, mọi người không chê tôi đã là phúc phận lớn lắm rồi. Vậy tối nay tôi sẽ dẫn Mộng Thần với Lâm Chi Diêu cùng đến.”

Mắt Tiêu Viễn Sơn cùng Lý Song Hào sáng rực lên, hai người bọn họ nói nửa ngày trời cũng chỉ đợi có câu này. Cũng là vì nể mặt Lâm Chi Diêu, nghe bà nói vậy hai người vội gật đầu: “Quyết định vậy đi, tối nay hẹn gặp chị Vương…”

Hai người nói xong muốn rời đi, Dương Đào cắn môi đột nhiên bước đến trước mặt Lý Song Hào, cười nói: “Lý tổng, tôi là Dương Đào, là chị em tốt của Thu Cúc, tối nay tôi có thể dẫn chồng tôi đến dự bữa cơm gia đình của ông không? Nhà tôi là tổng giám đốc công ty xây dựng Tùng Giang.” Dương Đào trông mong nhìn ông ta.

Lý Song Hào nhướng mày nói: “Tối nay sợ là không tiện, tối nay tôi cùng Tiêu Viễn Sơn tổ chức tiệc tại nhà để tiếp đãi chị Vương. Như vậy thì, hôm khác đi, hôm khác tôi sẽ mời các người có được không?”

Gương mặt Dương Đào cứng đờ, biết Lý Song Hào đang từ chối nhưng vẫn cười nói: “Nếu là tiệc gia đình của ngài, tôi sẽ không tham gia, chúng tôi cũng sống ở đây, nếu có thời gian mời ngài đến nhà chơi, chồng tôi vẫn luôn muốn được gặp mặt ngài một lần.”

“Được được…” Lý Song Hào qua loa gật đầu. Sau đó đi theo Tiêu Viễn Sơn.

Chờ đến khi hai người đi khuất dạng, Dương Đào mới chạy lại bên cạnh Vương Thu Cúc cười nói: “Thu Cúc, chị quen biết với Lý tổng và Tiêu tổng sao? Sao trước đây không nghe chị nói gì hết vậy?”

Vương Thu Cúc nhìn vẻ mặt lấy lòng của đám người Dương Đào, trong lòng nhất thời vui vẻ. Không phải trước đó còn vênh váo lắm sao? Cao cao tại thượng lắm mà? Xem thường tôi là đồ nhà quê mà? Sao bây giờ lại nói chuyện với đồ nhà quê này chi vậy? Không tiếp tục làm người cao quý nữa đi?

Tưởng Vương Thu Cúc bà là ai? Bà là thiên hạ đệ nhất chửi đổng đấy, tưởng bà đổi tính rồi à? Sai rồi, ba chỉ bị Lâm Chi Diên làm cảm động và chỉ thay đổi bản chất đối với mình Lâm Chi Diêu thôi. Còn mấy người khác? Ha ha…

Nghĩ dến đây Vương Thu Cúc hất cằm lên trời nói: “Bà nói Lý Sơn Hào với Tiêu Viễn Sơn á hả? Tôi cũng không thân với họ lắm, trước đây gặp mặt được có một hai lần, bản thân tôi cũng gần như quên mất, mới nảy tôi nói chuyện với họ chắc mấy bà nghe hết rồi mà?”

Dương Đào vội vàng lấy lòng Vương Thu Cúc: “Ôi trời, chị được họ mời tới dự tiệc đó, hâm mộ biết bao. Chị Vương về sau chị sẽ là người thân của em…Em không có yêu cầu gì khác, chỉ nhờ chị nói nhiều điều tốt về em trước mặt Tiêu tổng và Lý tổng….”

“Ha ha ha, cái này dễ mà…ha ha ha” Vương Thu Cúc cười lớn, trong lòng vui sướng không thôi.