Rể Hổ Hào Môn

Chương 49: Nhân viên kinh doanh xuất sắc nhất



Hoàng Ny Ny hoàn toàn chết lặng, không ngờ đơn kinh doanh này lại không phải do Phó Xuân sắp đặt.

Cô ta càng không ngờ rằng Phó Xuân lại bị tập đoàn cách chức, thậm chí còn lôi kéo cô ta làm tiểu tam.

Nhưng, nhưng chuyện này không thể nào: "Rõ ràng ông ta đã nói với tôi rằng, ông ta là anh em thân thiết của chủ tịch tổng bộ tập đoàn, được tổng bộ cử xuống..."

“Chủ tịch tổng bộ tập đoàn ư?” Hoàng Ny Ny còn chưa kịp nói hết, giám đốc Trịnh đã chế giễu đáp lại: “Cô cũng thật là, năm nay chủ tịch tổng bộ tập đoàn của chúng tôi đã ngoài bảy mươi tuổi, vậy mà lại tìm một người anh em thân thiết tầm bốn mươi tuổi ư? Chỉ có người không có đầu óc như cô mới tin điều đó thôi."

"Theo tôi thấy, cô đã bị ông ta lừa rồi. Phó Xuân này đã mượn danh nghĩa của tập đoàn, lừa gạt không ít phụ nữ, nhưng đó đều là chuyện của mấy năm trước. Mấy năm gần đây có quá ít cô gái ngốc, nên ông ta không gặp phải, nên cô là người duy nhất..."

Tim Hoàng Ny Ny nhất thời 'đập mạnh', hoàn toàn hoảng loạn.

Không ngờ Phó Xuân lại lừa cô ta, ông ta hoàn toàn không phải là anh em thân thiết của chủ tịch, mà chỉ là một tên lừa gạt.

Sau khi ý thức được chân tướng, Hoàng Ny Ny cực kỳ nổi nóng, cô ta rất muốn cầm chiếc kéo trên bàn lên để tiến hành phẫu thuật tên lừa gạt kia.

Nhưng cô ta còn chưa kịp xem xét tính khả thi của ý tưởng này, thì tiếng bàn tán của mọi người đã vang lên trong khu vực văn phòng:

"Ồ, hóa ra nhân viên kinh doanh có năng lực nhất chính là năng lực này, quả thật chúng tôi không bằng cô."

"Hoàng Ny Ny, cô giỏi lắm, để đạt được mục đích mà cô không từ một thủ đoạn, không ngờ cô lại làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy."

"‘Tôi lấy được đơn của tập đoàn Đại Minh’, ‘Tô Tuyết không có bản lĩnh như tôi’... Hoàng Ny Ny, cô hãy nói cho tôi biết là do cô mặt dày hay là vì cô không biết xấu hổ thế? Cô còn muốn leo lên chức phó phòng để dạy dỗ từng người chúng tôi. Dựa vào cái gì chứ, dựa vào việc cô giang rộng hai chân của mình à? Thật lợi hại!"

"Thật có tiền đồ! Tuổi còn trẻ làm chút gì đó không tốt ư, không ngờ lại đi làm tiểu tam cho người ta, đúng là mất mặt chết đi được…"

Những lời chế giễu cứ nối tiếp nhau, lúc trước sự ngông cuồng của Hoàng Ny Ny đã khiến bọn họ cực kỳ bất mãn, nhưng lại vướng chuyện Hoàng Ny Ny đã lấy được đơn kinh doanh của tập đoàn Đại Minh, nên bọn họ không dám nói gì. Nhưng bây giờ thì khác, giám đốc Trịnh đã nói rất rõ rằng, đơn kinh doanh này không liên quan gì đến Hoàng Ny Ny, Hoàng Ny Ny chỉ là một con ngốc bị lừa mà thôi.

Nếu đã như vậy, bọn họ sẽ không keo kiệt với những lời chế giễu.

Nghe thấy những lời chế giễu mỉa mai giống như mưa to gió dữ này, Hoàng Ny Ny cảm thấy cực kỳ mất mặt.

Cô ta vốn định dựa vào mối quan hệ với Phó Xuân mà chào đón một tương lai tươi đẹp xán lạn, nhưng bây giờ lại chào đón những tiếng cười nhạo vô tận.

Trong tiếng chế giễu của mọi người, Hoàng Ny Ny ôm mặt chạy ra ngoài, cô ta không thể nào làm việc ở công ty này được nữa, thậm chí còn không có mặt mũi ở lại thành phố này, cô ta hoàn toàn không dám tưởng tượng sau này sẽ phải đối mặt như thế nào với các đồng nghiệp. Vì thế, cô ta đã quyết định về quê, không bao giờ quay lại nơi này nữa…

Hoàng Ny Ny bỏ chạy, nhưng không ai chú ý đến việc cô ta đã chạy đi đâu, bởi vì mọi người đều đang chú ý đến câu hỏi của Trương Tứ Hải.

Trương Tứ Hải tò mò hỏi giám đốc Trịnh: "Nếu đơn kinh doanh này không phải do Hoàng Ny Ny lấy được, vậy thì lần này giám đốc Trịnh tới đây là vì ai?"

"Nếu ông không nhắc thì tôi cũng quên mất. Phó chủ tịch Triệu của chúng tôi đã sớm đặc biệt căn dặn về chuyện này rồi."

"Trước khi rời đi, cô ấy đã nói với tôi rằng Trần Thanh Xuyên - nhân viên kinh doanh của công ty ông đã biểu hiện cực kỳ xuất sắc, chính tấm lòng chân thành của anh ấy đã làm phó chủ tịch Triệu của chúng tôi cảm động, hơn nữa phó chủ tịch Triệu của chúng tôi còn nhờ tôi chuyển lời với anh ấy rằng, nếu anh ấy muốn có tiền đồ phát triển hơn thì hoan nghênh anh ấy gia nhập tập đoàn Đại Minh của chúng tôi.”

Không ngờ lại là Trần Thanh Xuyên?!

Bây giờ mọi người đều trợn mắt há mồm, kể cả Trương Tứ Hải.

Trương Tứ Hải không thể ngờ rằng đơn của tập đoàn Đại Minh lại do Trần Thanh Xuyên lấy được.

Mặc dù lúc trước ông ta từng nói Trần Thanh Xuyên cũng có thể thử, nhưng ông ta chỉ là thử mọi cách trong lúc tuyệt vọng mà thôi, hơn nữa còn hơi đùa giỡn. Ai ngờ Trần Thanh Xuyên thật sự lấy được đơn của tập đoàn Đại Minh một cách lặng lẽ.

"Trưởng phòng Trương, chúng ta hãy bàn chi tiết về chuyện hợp tác trước đi, thời gian của tôi rất gấp."

Câu nói của giám đốc Trịnh khiến Trương Tứ Hải hoàn hồn lại, vội vàng mời anh ta vào phòng làm việc.

Sau khi hai người rời đi, khu vực văn phòng nhất thời bùng nổ.

"Trời ơi, chuyện này thật đáng sợ! Không ngờ Trần Thanh Xuyên lại lấy được đơn kinh doanh của tập đoàn Đại Minh."

"Tôi thật sự không thể tưởng tượng được, tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến việc Văn hóa Đông Tinh của chúng ta sẽ ký hợp đồng với tập đoàn Đại Minh. Chúng ta giống như con kiến nhỏ, sao có thể lọt vào mắt xanh của tập đoàn Đại Minh cơ chứ? Nhưng Trần Thanh Xuyên không những dám nghĩ đến mà còn làm được, thật lợi hại!"

"Coi như tôi đã hiểu tại sao anh ta lại nằm ngủ trên bàn cả ngày, bởi vì anh ta đã đặt sự nỗ lực vào chỗ mà chúng ta không thể nhìn thấy. Phần lớn công việc của chúng ta đều làm vào ban ngày ở công ty, nên ít nhiều gì cũng có chút không lý tưởng, còn người ta thì sao? Người chịu khổ nhọc, buổi tối ra ngoài bàn chuyện kinh doanh, ban ngày ở công ty chợp mắt một lát, tinh thần phấn đấu này rất đáng để chúng ta học hỏi..."

Trần Thanh Xuyên cực kỳ cạn lời, anh chỉ đơn giản là cảm thấy tẻ nhạt nên mới ngủ một giấc thôi, sao lại đáng học hỏi cơ chứ?

Nhưng chuyện này khó mà giải thích được, chỉ cần bạn thành công, cho dù bạn đánh rắm thì cũng được hiểu theo nhiều nghĩa khác nhau, nhưng phải tràn đầy năng lượng tích cực, được viết thành câu chuyện truyền cảm hứng cho từng người, còn khiến người khác cực kỳ cảm động.

...

Hơn năm giờ chiều hôm đó, Trương Tứ Hải đã ký xong hợp đồng, liền đi đến khu vực văn phòng vỗ tay nói.

"Mọi người, hãy ngừng công việc ở trong tay lại trước đã, tôi có một chuyện muốn tuyên bố."

"Lúc trước tôi đã từng nói, ai lấy được đơn của tập đoàn Đại Minh thì người đó sẽ làm phó phòng. Con người tôi nói là làm, nếu Trần Thanh Xuyên đã lấy được, vậy thì sau này vị trí phó phòng này sẽ giao cho Trần Thanh Xuyên. Mọi người hãy chúc mừng cậu ta đi."

Dứt lời, Trương Tứ Hải vỗ tay trước, rồi toàn bộ khu vực văn phòng vang lên tràng pháo tay nồng nhiệt.

Trần Thanh Xuyên thật sự không có hứng thú với vị trí phó phòng này, chẳng phải nó đang làm lỡ thời gian ngủ của anh hay sao?

Nhưng anh còn chưa kịp phản bác, Trương Tứ Hải đã nói tiếp: "Trần Thanh Xuyên, tôi cảm thấy mình cần phải xin lỗi cậu trước mặt mọi người. Lúc cậu mới tới đây, trong lòng tôi còn cho rằng cậu chính là tên vô dụng, nên chưa bao giờ cho cậu sắc mặt tốt."

"Nhưng trước đó cậu đã hoàn thành việc gia hạn hợp đồng với Cố Đại Bằng - khách hàng lớn của công ty, bây giờ còn lấy được đơn hợp tác kinh doanh của tập đoàn Đại Minh. Tôi tin chắc rằng đây không phải là sự trùng hợp, mà nó chính là thành quả sau khi cậu đã vất vả cố gắng."

"Có lẽ ông trời sẽ không cho một người thành công, nhưng sẽ không bao giờ bạc đãi từng sự cố gắng sau khi gặp thất bại của cậu. Có lẽ trước đây cậu không phải là nhân viên giỏi, nhưng bây giờ thì phải, sự nỗ lực của cậu đã đổi lấy thành tựu cực kỳ to lớn, nên tôi khâm phục cậu."

"Tôi không chỉ khâm phục cậu, mà tôi còn muốn xin lỗi cậu lần nữa, vì tôi đã nhìn nhầm cậu, bởi vì sự cố gắng của cậu đã giành được sự tôn trọng của tôi, cậu là nhân viên kinh doanh xuất sắc nhất mà tôi từng gặp trong sự nghiệp mấy năm qua của tôi."

Trương Tứ Hải vừa dứt lời, mọi người lại vỗ tay vang dội, như sấm rền.

Bây giờ Trần Thanh Xuyên có hơi xấu hổ, ngoài việc cố gắng ngủ ra thì anh chẳng còn cố gắng chuyện gì cả.

Nhưng mọi người lại không nghĩ thế, thậm chí còn tìm ra lý do hợp lý cho việc anh ngủ trong giờ làm việc.

Còn Trương Tứ Hải, anh cũng nghe ra giọng điệu và vẻ mặt của Trương Tứ Hải đều tràn đầy chân thành, xuất phát từ tận đáy lòng.

Nếu đã như thế, tất nhiên Trần Thanh Xuyên sẽ không so đo với ông ta nữa, dù gì Trương Tứ Hải cũng không có thù oán cá nhân gì với anh, mà chỉ vì công trạng của phòng mà thôi. Nếu bây giờ ông ta đã nói ra rồi, tất nhiên anh sẽ không còn khúc mắc nào nữa. Đàn ông mà, phải rộng lượng một chút!

Nhưng anh vẫn còn một chuyện cực kỳ chú trọng: “Vậy phó phòng có phòng làm việc không?”

Trương Tứ Hải nghe anh hỏi vậy thì ngạc nhiên đáp: "Có chứ, là phòng kế bên phòng làm việc của tôi, sao thế?"

Hiếm khi Trần Thanh Xuyên cảm thấy hơi xấu hổ.

"Tôi có thể xin công ty đặt một chiếc giường ở trong phòng làm việc của tôi được không?"

Trương Tứ Hải cực kỳ cạn lời, tên này đã được đề bạt rồi, tại sao vẫn còn muốn ngủ trong giờ làm việc thế...