Rể Hổ Hào Môn

Chương 60:  



Trần Thanh Xuyên chỉ xua tay trước lời xin lỗi của Trịnh Lỵ Lỵ.

"Trong lòng tôi biết rõ cô có thật lòng xin lỗi hay không, mà trong lòng cô càng hiểu rõ hơn tôi, nên cô không cần phải xin lỗi đâu."

Trần Thanh Xuyên chỉ nói một câu đã vạch trần toàn bộ tâm tư của Trịnh Lỵ Lỵ.

Quả thật, lời xin lỗi này của cô ta chỉ là khẩu phục chứ tâm không phục, trong lòng cô ta vẫn cực kỳ oán hận, cô ta chỉ bất đắc dĩ mới xin lỗi mà thôi.

Nhưng sau khi bị Trần Thanh Xuyên vạch trần, cô ta lại cảm thấy hơi sợ hãi, ngộ nhỡ Trần Thanh Xuyên kiên quyết không tha cho cô ta...

Trịnh Lỵ Lỵ không biết phải làm gì, nên nhìn Trần Thanh Xuyên bằng ánh mắt hoang mang.

Nhưng Trần Thanh Xuyên lại giữ im lặng, chỉ nhìn chằm chằm cô ta.

Ánh mắt đó khiến Trịnh Lỵ Lỵ cảm thấy hơi bất ổn, thậm chí còn loáng thoáng có suy nghĩ xấu xa.

Dù gì Trần Thanh Xuyên cũng là ông chủ nóng tính, còn cô ta lại trẻ trung xinh đẹp, body chuẩn, còn là người nổi tiếng trên mạng, nếu Trần Thanh Xuyên muốn làm gì cô ta thì cô ta phải làm sao đây? Nghĩ đến đây, Trịnh Lỵ Lỵ càng hoảng loạn hơn.

Thậm chí cô ta còn hối hận vì hôm nay đã mặc váy ngắn và mang tất đen khi đến đây, hình như bây giờ trang phục gợi cảm này đã nguyên nhân của sự rắc rối.

Hai tay cô ta kéo váy ngắn xuống hết mức có thể, để khỏi quyến rũ Trần Thanh Xuyên.

Trần Thanh Xuyên đã chứng kiến hết hành động của cô ta.

"Cô đừng kéo nữa, nếu cô còn kéo nữa sẽ tuột xuống đấy."

Nghe thấy câu nói này, gương mặt xinh đẹp của Trịnh Lỵ Lỵ nhất thời đỏ bừng.

Cô ta cảm thấy Trần Thanh Xuyên giống như ma quỷ, mặc kệ cô ta làm gì cũng bị anh bắt nạt, kể cả suy nghĩ trong lòng cũng thế.

Nhưng rõ ràng cô ta đã nghĩ sai một điều, đó chính là Trần Thanh Xuyên không hề có ý đồ gì với cô ta.

"Cô có thể quay về công ty làm việc, nhưng nhớ ký hợp đồng lao động với Wood."

"Ngoài ra cô còn phải hợp tác với Văn hóa Đông Tinh. Chuyện này không cần tôi phải nói thêm nữa thì trong lòng cô cũng tự hiểu rõ."

Trần Thanh Xuyên vừa dứt lời, Trịnh Lỵ Lỵ nhất thời vui mừng khôn xiết, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ dốc hết sức lực bán hàng giúp Văn hóa Đông Tinh, đồng thời sẽ không nhận hoa hồng."

Trần Thanh Xuyên xua tay nói: "Không cần đâu, tôi vẫn chưa đến nỗi vơ vét tiền của cô. Toàn bộ đãi ngộ trước đây đều sẽ không thay đổi, nên cô cứ yên tâm mà làm việc. Nếu cô còn giở trò gì thì tôi bảo đảm, cả đời này cô đừng hòng ăn được bát cơm này."

Không ngờ, ngay cả đãi ngộ cũng không thay đổi?

Phải biết rằng, Trịnh Lỵ Lỵ vốn nghĩ rằng sau vụ ầm ĩ lần này, chắc chắn đãi ngộ của cô ta sẽ giảm mạnh, thậm chí trong lòng đã dự định sẽ giảm xuống một phần ba, đây là giới hạn mà cô ta có thể chấp nhận được. Không ngờ, Trần Thanh Xuyên lại hoàn toàn khinh thường chuyện này.

Đây chính là lòng dạ và thủ đoạn của ông chủ lớn.

Cuối cùng bây giờ Trịnh Lỵ Lỵ cũng hiểu được ý nghĩa câu nói: Thủ đoạn kim cương, trái tim Bồ Tát!

"Cám ơn ông chủ, cám ơn ông chủ, sau này tôi sẽ cố gắng làm việc, sau này sẽ không dám làm như trước nữa."

...

Đối với sự trở lại của Trịnh Lỵ Lỵ, mọi người trong công ty đều trợn mắt há mồm, ai cũng cho rằng Trần Thanh Xuyên nên đi cầu xin mới đúng.

Nhưng rõ ràng sự thật lại hoàn toàn khác biệt so với những gì bọn họ tưởng tượng, không ngờ Trịnh Lỵ Lỵ lại đi cầu xin Trần Thanh Xuyên, hơn nữa sau khi quay về còn cực kỳ cung kính Trần Thanh Xuyên, mỗi lần nhắc đến đều là chủ tịch Trần thế này thế nọ, trong lòng cực kỳ kính trọng.

Mọi người đều sửng sốt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng Wood lại biết, cũng chính vì ông ta biết, nên ông ta mới tràn đầy kính phục Trần Thanh Xuyên.

Ông ta không dám tưởng tượng rằng, Trịnh Lỵ Lỵ vốn luôn kiêu căng ngạo mạn, vậy mà bây giờ lại trở nên khiêm tốn lễ phép như vậy.

"Chủ tịch Trần thật cao tay!"

Wood kính nể cảm thán, đương nhiên Trần Thanh Xuyên sẽ không hay biết mấy chuyện này, bởi vì bây giờ anh đang ở Văn hóa Đông Tinh thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm.

Nhưng đúng lúc này Tô Tuyết lại đến tìm anh, muốn mời anh đi ăn tối.

"Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, mà chỉ muốn cảm ơn anh về chuyện lần này."

"Nếu không có anh, công ty sẽ gặp phải rắc rối lớn, thậm chí rất có khả năng bị đối tác kiện. Vì anh đã giúp đỡ mời đuợc Trịnh Lỵ Lỵ, nên công ty mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn, do đó bữa cơm này tôi nhất định phải mời."

Được thôi, chỉ là đi ăn thôi mà, chẳng có gì to tát cả, nên ăn ở đâu mà chẳng được.

Sau khi lên xe của Tô Tuyết, cả hai đã lái xe rời đi.

Sau khi đến nhà hàng, cả hai tiến vào phòng bao, tùy ý gọi mấy món ăn, rồi vừa ăn vừa trò chuyện.

Bây giờ bọn họ đã ly hôn, đương nhiên sẽ nói về chủ đề công ty.

Nhưng chuyện trong công ty đâu có nhiều như vậy, mà chỉ có mấy câu đã kết thúc, nên Tô Tuyết cảm thấy bầu không khí có hơi lúng túng.

Để tránh bầu không khí tĩnh lặng này tiếp tục trở nên lúng túng, Tô Tuyết ngẫm nghĩ một chút rồi nói với Trần Thanh Xuyên: "Gần đây trông anh có vẻ rất có duyên với phụ nữ đấy, trước là Triệu Hồng Vũ, sau là cô gái mang đàn ghi ta, chính giữa còn có Hoàng Ny Ny vừa từ chức khỏi công ty của chúng ta, bây giờ lại có thêm Trịnh Lỵ Lỵ, tôi nghĩ sắp được uống rượu mừng của anh rồi."

Trần Thanh Xuyên chỉ ‘ừ’ một tiếng: "Cũng sắp rồi, nhưng vẫn còn thiếu một ứng cử viên làm phù dâu, không cần phải quá xinh đẹp hay body chuẩn, nếu cô rảnh thì hãy đến làm phù dâu giúp tôi đi."

Tô Tuyết ngẩn người, bảo vợ cũ làm phù dâu ư? Chuyện này có thích hợp không?

Nhưng cô nhanh chóng nhận ra chủ đề của Trần Thanh Xuyên cũng không nằm ở đây, mà là điều kiện để làm phù dâu kia.

"Anh không cần người quá xinh đẹp và body chuẩn nên bảo tôi đi, Trần Thanh Xuyên, ý anh là sao? Anh đang nói tôi xấu, vóc dáng không hoàn hảo à?"

Tô Tuyết đã lớn như vậy, luôn lớn lên trong lời khen ngợi và theo đuổi của các chàng trai. Đây là lần đầu tiên có người chê cô xấu xí, vóc dáng không hoàn hảo khiến cô không thể nào chấp nhận được.

Một giây sau, cô siết chặt bàn tay trắng mịn, ra vẻ muốn đánh.

Đương nhiên, cô biết Trần Thanh Xuyên đang nói đùa, nên không đánh xuống, nhưng…

Nhưng cô nhanh chóng cảm thấy hành động này hơi thái quá, dù gì hai người cũng ly hôn rồi, quan trọng là trước khi ly hôn bọn họ cũng không thân thiết như vậy.

Tô Tuyết buông nắm đấm trắng mịn ra, đỏ mặt cầm đũa lên, cúi đầu ăn.

Trong lòng cô hơi hoảng loạn, không biết tại sao lúc nãy lại đột ngột làm ra hành động như vậy với Trần Thanh Xuyên.

Đến khi ăn xong, cô cũng không dám nói gì nữa, nhưng lúc Trần Thanh Xuyên nói chuyện, cô chỉ “ừm”, “à” cho qua loa, nhưng giọng nói lại cực kỳ dễ nghe, khiến Trần Thanh Xuyên nói: "Cô ừm thêm vài tiếng nữa đi, rất kích thích đó."

Tô Tuyết ngẩn người, nhất thời không kịp phản ứng lại.

Mãi đến khi nhớ lại 'ừm' và 'à' của mình ban nãy, cô mới chợt phản ứng lại, mặt mày đỏ bừng.

"Chúng ta chỉ mới ly hôn có mấy ngày, sao anh lại trở nên lưu manh như vậy?"

Trần Thanh Xuyên tò mò hỏi lại: "Vậy ý của cô là, cô chê tôi lúc chưa ly hôn đã không giở trò lưu manh với cô à?"

Tô Tuyết xấu hổ, không thể nào ăn tiếp được nữa, làm gì có cuộc trò chuyện nào như vậy...

Ăn xong, Trần Thanh Xuyên và Tô Tuyết rời khỏi nhà hàng.

Nhưng bọn họ vừa rời đi, bỗng có một chiếc xe thể thao phóng nhanh tới, cuối cùng dừng lại trên đường trước cửa nhà hàng.

Ngồi trong xe là một nam thanh niên trạc hai mươi tuổi, trông rất phóng đãng tiêu sái.

Anh ta nghiêng đầu nhìn Tô Tuyết, rồi tấm tắc khen ngợi:

"Thật xinh đẹp, tôi nhớ kỹ em rồi, tôi nhất định sẽ biến em trở thành người phụ nữ của tôi!"