Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 35: Thân thủ của Lâm Hàn



“Bố, có chuyện gì vậy?”, Lâm Hàn hỏi ngay.

“Sao cậu lại chậm chạp như vậy?”, Dương Cảnh Đào rất bất mãn, liền chỉ vào ông già đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt đầy tức giận:

"Lão ta muốn ăn vạ".

“Ăn vạ?”

Lâm Hàn nhìn ông già đang nằm trên mặt đất, nét mặt méo mó, không giống như đang ăn vạ.

“Ông ơi, ông bị đụng ở đâu?”, Lâm Hàn quỳ xuống hỏi.

"Ở đây... Khụ khụ, đau chết tôi rồi! Khụ khụ khụ!"

Phổi của ông già hình như có vấn đề, vừa ho vừa mở ống quần ra, đầu gối trái đã đỏ tấy và sưng lên, nửa cẳng chân đang run rẩy.

“Nghiêm trọng vậy”, Lâm Hàn đoán chừng xương cốt của ông già đã nứt, liền lấy điện thoại ra: “Phải mau gọi xe cấp cứu đến cứu người, có chuyện gì thì để sau nói".

"Gọi cấp cứu cái gì chứ!"

Dương Cảnh Đào giật điện thoại của Lâm Hàn rồi lạnh lùng nói:

"Lão già này thấy tôi lái xe Mercedes-Benz, rõ ràng là đi qua cố tình đụng vào, cho đáng đời! Muốn gọi cấp cứu thì bảo lão ta tự gọi!"

"Cái ông này, tôi không ăn vạ mà!"

Ông già nói: "Tôi vừa qua đường lúc có tín hiệu đèn giao thông, rõ ràng là ông vượt đèn đỏ! Khụ khụ khụ, ông này, tuy rằng nhà tôi không có tiền, nhưng tôi đều dựa vào chính bàn tay của mình để kiếm ra tiền, tôi không bao giờ làm những việc như ăn vạ mà ông nói!"

"Hừm, đừng có mà nói bậy!"

Dương Cảnh Đào hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng cảm thấy chột dạ, liền nói: "Trong xã hội này đầy rẫy những kẻ giống như ông, cố tình đụng phải xe hạng sang để ăn vạ! Ông quả nhiên có kinh nghiệm, nhìn thấy không có camera giám sát liền xông lên để không lưu lại bằng chứng được!"

"Lâm Hàn, cậu ở đây chờ cảnh sát giao thông tới xử lý chuyện này! Tôi còn có việc phải làm", Dương Cảnh Đào nói xong liền định rời đi.

Lâm Hàn ngay lập tức ngăn Dương Cảnh Đào:

"Bố à, chuyện này cả hai bên đều có lý, chúng ta hãy chờ cảnh sát giao thông tới! Bố không thể cứ như vậy bỏ đi được!"

"Tại sao tôi không thể đi hả?"

Dương Cảnh Đào nhìn thẳng Lâm Hàn, lớn tiếng nói: "Cậu đúng là đồ bỏ đi, ở nhà họ Dương của tôi lâu như vậy, tôi cho cậu ăn cho cậu uống, bây giờ tôi có chút chuyện cậu lại không giúp tôi giải quyết sao?"

Lâm Hàn chợt hiểu ra, mười phần thì hết tám phần là Dương Cảnh Đào đã vượt đèn đỏ và đụng vào ông già kia.

Ông ta gọi Lâm Hàn đến chỉ vì muốn Lâm Hàn phải chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra.

“Bố, con có thể giúp bố giải quyết chuyện này”, Lâm Hàn lạnh lùng nói:

"Nhưng nếu thật sự đã đụng phải người ta thì nhất định không được chạy trốn, nếu bây giờ bố chạy trốn thì sẽ phải ngồi tù!"

“Tôi nói rồi, tôi không có đụng ai hết, chính là lão ta đến ăn vạ thôi!”, Dương Cảnh Đào lớn tiếng nói.

“Ông này, tôi thề với lương tâm của mình, nếu tôi cố tình ăn vạ ông thì sẽ bị sấm sét đánh chết!”, ông già nằm trên mặt đất bật khóc:

"Cho dù có tiền cũng không được ăn hiếp người khác như thế! Rõ ràng là vượt đèn đỏ, còn phải nói là tôi ăn vạ mới chịu được hay sao! Ây da, đau chết đi được! Khụ khụ khụ khụ..."

Ông già lại không ngừng ho.

"Bố à, con không biết rốt cuộc là bố có đụng người ta hay không".

Nét mặt của Lâm Hàn không cảm xúc, anh nói: "Nhưng bây giờ bố không thể đi. Khi cảnh sát giao thông đến, mọi thứ sẽ được đưa ra ánh sáng. Nếu bố thật sự đụng vào người ta mà bỏ đi thì bố sẽ phải vào tù. Con làm thế này là vì muốn tốt cho bố thôi".

"Lâm Hàn, cái thằng bỏ đi này, cậu đang muốn leo lên đầu tôi ngồi phải không?"

Dương Cảnh Đào gầm lên thu hút rất nhiều ánh nhìn của người qua đường: "Cậu đến nhà họ Dương của tôi cũng không có đóng góp gì, ngày nào cũng chỉ biết ăn không ngồi rồi, bây giờ còn dám chống lại tôi, cậu có phải là con người không! Tránh ra, tôi phải đi!"

Dương Cảnh Đào tiến lên một bước.

Lâm Hàn đưa tay ra và nắm lấy cổ tay của Dương Cảnh Đào.

“Ây da... đau!”

Dương Cảnh Đào hít vào một hơi, cảm thấy cổ tay như bị kẹp sắt kẹp chặt, không cử động được, rất đau.

“Thằng nhóc này trông gầy yếu, sao lại có sức lực mạnh như vậy!”, Dương Cảnh Đào kỳ quái liếc nhìn Lâm Hàn.

Làm sao ông ta có thể biết được sự giáo dục của gia đình đối với Lâm Hàn từ nhỏ chính là sự phát triển toàn diện về đạo đức, trí tuệ, thể chất và nghệ thuật, không chỉ là tài năng, mà ngay cả thân thủ của Lâm Hàn cũng rất nhanh và mạnh.

Từ khi còn nhỏ thì anh đã được huấn luyện với cường độ mà không một người bình thường nào có thể chịu nổi.

Lâm Hàn cho rằng dựa vào thân thủ của mình thì cho dù trước mặt có hơn một chục tên đầu gấu anh vẫn có thể giải quyết dễ dàng.

“Bỏ tôi ra!”

Dương Cảnh Đào cố gắng thoát khỏi lòng bàn tay của Lâm Hàn, nhưng ông ta không thể nào di chuyển được.

“Nhóc con, cậu thật là hỗn hào, còn muốn đánh bố vợ của mình hay sao?”, Dương Cảnh Đào trừng mắt nhìn Lâm Hàn, trong mắt bừng bừng lửa giận.

"Bố, con chỉ muốn tốt cho bố mà thôi".

Thái độ của Lâm Hàn rất kiên quyết: "Con sẽ không để cho bố đi trước khi cảnh sát giao thông đến, con không thể để cho bố từ việc vướng phải một vụ tai nạn xe bình thường lại trở thành một vụ đụng người rồi chạy trốn!"

Anh lại liếc nhìn ông già đang đau đớn nằm trên mặt đất và nói:

"Khi về nhà bố muốn mắng con, chế nhạo con hay đuổi con ra khỏi nhà cũng được, Lâm Hàn này có thể chịu đựng hết, bởi vì bố là bố của con và Tiểu Lệ".

"Bố gọi cho con vì bố muốn con phải gánh vác chuyện này thay cho bố, con biết điều đó. Nhưng hành vi của bố đã làm tổn thương người khác. Con không thể để cho bố phạm sai lầm hết lần này đến lần khác!"

“Cậu…”

Nghe vậy, Dương Cảnh Đào tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, ông ta thở dài nói: "Tại sao tôi lại có một thằng con rể vô dụng như thế này chứ? Chút chuyện cỏn con này mà cũng không xử lý được sao?"

Một lúc sau, cảnh sát giao thông đến, ý nghĩ muốn rời đi của Dương Cảnh Đào cuối cùng cũng đã biến mất.

Mười phút sau, cảnh sát giao thông đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.

"Chủ xe vượt đèn đỏ rồi va chạm vào người khác thì phải hoàn toàn chịu trách nhiệm, việc giám sát đã được quay phim lại", người cảnh sát giao thông tịch thu bằng lái xe và nói:

"Xe cấp cứu sẽ đến sau và đưa những người bị thương đến bệnh viện. Việc mua bảo hiểm hay trả tiền bồi thường là do tùy ông quyết định. Ha ha, ông vẫn còn có ý thức tuân thủ pháp luật tốt đấy, không hề bỏ trốn".

"Một chủ xe ô tô hai ngày trước đã vượt đèn đỏ và đụng vào một người trên đường, sau đó chạy trốn. Anh ta bị cảnh sát bắt chỉ trong vòng hai giờ. Anh ta hiện đã sẵn sàng ra tòa và vào tù rồi".

Nghe vậy, Dương Cảnh Đào cúi đầu xấu hổ.

Lâm Hàn bất lực mỉm cười, ông bố vợ của anh vẫn có chút lo lắng, ngay khi chiếc xe được đưa cho ông ta thì hôm sau ông ta đã vượt đèn đỏ và đụng phải người khác rồi.

Đương nhiên, Lâm Hàn cũng sẽ không bỏ bê ông già bị thương, anh để Dương Cảnh Đào lái xe về nhà, còn Lâm Hàn bắt xe cấp cứu đi cùng ông già kia đến bệnh viện.

Hai giờ sau, vết thương trên cơ thể ông già đã được xử lý.

“Bác sĩ, vết thương có nặng lắm không?”, Lâm Hàn hỏi khi bác sĩ bước ra ngoài.

"Cậu Lâm đừng lo lắng, ông ấy chỉ bị nứt xương, nghỉ ngơi vài tháng thì sẽ không sao đâu. Sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng!", bác sĩ cười nói.

Ngay khi Lâm Hàn đến bệnh viện, Lý Cường đã nhận được tin báo và ngay lập tức sắp xếp một bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình giỏi nhất cho Lâm Hàn.

Vì mối quan hệ với Lý Cường, các bác sĩ trong bệnh viện rất tôn trọng Lâm Hàn.

“Thật tốt quá”, Lâm Hàn thở phào nhẹ nhõm bước vào phòng bệnh.

"Chàng trai, lần này cám ơn cậu nhiều lắm! Khụ khụ...", nhìn thấy Lâm Hàn, ông già cảm kích nói:

"Các người đều là người có tiền, đụng phải người khác, nếu như có quan hệ thì cũng không phải tốn tiền bồi thường! Nếu như các người có nói tôi ăn vạ, thì tôi cũng không chối nổi!"

"Đừng nói vậy, đó là lỗi của chúng tôi. Chúng tôi đã đụng vào ông. Ông nói lời cảm ơn, vậy chúng tôi cũng nên nói lời cảm ơn. Cảm ơn sự rộng lượng bỏ qua của ông", Lâm Hàn nghiêm túc nói.

“Thật là một chàng trai lễ phép!”, ông già kêu lên, rồi nói: “Chàng trai, tôi có thể nhờ cậu một chuyện được không?"

"Có chuyện gì thì ông cứ nói".