Rể Quý Rể Hiền

Chương 502: Anh ta chết rồi!



Mọi người nhanh chóng đưa Cao Kim Thành lên trực thăng, cánh quạt một lần nữa lại chuyển động, tạo lên áp suất gió lớn.

Chiếc trực thăng tăng tốc bay lên không rồi bay nhanh về hướng đông nam. Hướng đó là vị trí của nhà họ Cao ở Đà

Năng.

"Cậu chủ Phong, phương pháp chữa trị của dòng họ cực kỳ tiên tiến, dẫn đầu thế giới nên anh Thành sẽ không sao đây Quân nhân nhà họ Cao bên cạnh an ủi một cậu.

Cao Phong đưa mắt nhìn chiếc trựcthăng đang rời xa dần cho đến khi không thấy nữa mới thu hồi tầm mắt, chậm rãi gật dâu.

"Chỗ này cứ làm theo những gì tôi nói trước đây đi."

Cao Phong với khuôn mặt không chút biểu cảm, sau khi xong liền xoay người rời đi khỏi biệt thự nhà họ Ngô.

“Vâng, cậu chủ Phong!" Người đàn ông vạm vỡ mặc bộ đồ đen khom người cúi đầu, sau đó xoay người cầm súng bước vào biệt thự của Ngô gia.

"Binh lính nhà họ Cao theo lệnh, toàn bộ đều lên đạn nhằm vào Ngô Minh An. Bắn liên tục, một viên cũng không được phép bay lệch ra ngoài!"

"Người nhà họ Ngô ai dám cản sẽ bị giết ngay tại chỗ! Báo thù cho anh Thành " Người đàn ông to cao vạm vỡ mặc đồ đengầm lên.

Nợ máu thì phải trả bằng máu

Hận thù, tất nhiên phải dùng máu của kẻ thù để gột rửa

"Pång pång pång pång!"

Tiếng súng liên tục nổ vang, ngọn lửa từ đầu ngọn súng lóe ra như ánh đèn flash, lập lòe không ngừng trong biệt thự nhà họ Ngô.

"A, đừng mà, Minh An! Minh An!"

"Các người, các người! Nghiệp chưởng..."

“Trời diệt nhà họ Ngô của tôi, trời diệt nhà họ Ngô của tôi rồi!"

Phía sau biệt thự của nhà họ Ngô

vang lên những tiếng nổ súng dồn dập

Nó xen lẫn với tiếng gào thét của đám người họ Ngô cùng tiếng kêu là của Ngô Minh An. Ngay cả khi không ở trong biệtthự thì cũng có thể tưởng tượng ra những gì đang xảy ra bên trong.

Cao Phong dừng lại, hai mắt đấu tranh vài giây, cuối cùng vẫn là kiên định rời đi.

Cao Kim Thành nói không sai, đối với một số người, cử yếu đuối, nhu nhược như đàn bà sẽ làm hại chính bản thân mình.

Hôm nay, Ngô Minh An đã dạy cho Cao Phong một bài học vô cùng sống động. Nhân từ với kẻ thù là đối xử tàn nhẫn với chính bản thân mình.

Thở dài một tiếng, ánh mắt Cao Phong trở nên vô cùng kiên định.

Anh không phải là một vị thánh, cũng không thể dành sự quan tâm cho tất cả mọi người trên thế giới.

Điều có thể làm là đảm bảo an toàn cho những người xung quanh và những người mình quan tâm.Về phần những người khác, Cao Phong không quản được, cũng không muốn quan tâm.

Bất cứ chuyện gì đe dọa người xung quanh, Cao Phong đều sẽ cắt xé thành từng mảnh.

"Cậu chủ Phong, dù sao vẫn còn có chút nhân từ!" Trợ thủ của Lục Khải Thành sau khi nhìn Cao Phong lên xe thì không khỏi khẽ thở dài.

Người đàn ông vạm vỡ kia gật đầu, trầm ngâm hai giây rồi nói: "Chính vì vậy nên tôi mới trung thành với cậu chủ Phong! Ba đời con cháu nhà họ Cao, ngoài dòng chi trưởng của cậu chủ Phong thì còn có bao nhiêu chi, nhiều không kể xiết?"

"Nhưng chỉ có cậu chủ Phong là người duy nhất mà từ trước đến nay không bao giờ làm bộ làm tịch. Thậm chí còn đối xử rất tốt với những người như người làm chúngNhà họ Cao nhiều người làm như vậy, ta.... nhưng có ai lại chưa từng nhận qua sự giúp đỡ của cậu chủ Phong chứ?".

Trợ thủ nghe xong thì im lặng một hồi, đương nhiên anh ta cũng đã nhận được ân huệ từ cậu chủ Phong.

Lúc đầu, chỉ vì anh ta không làm tốt một chuyện mà suýt chút nữa đã bị xử theo gia pháp phải phế đi đôi chân, lúc đó nhờ có Cao Phong cậu xin giúp anh ta.

"Tính cách của cậu chủ Phong rất tốt Nhưng chúng ta cũng đã từng chứng kiến sự cạnh tranh giữa các dòng họ lớn rồi! Để thành công sẽ phải giảm lên xác chết của vô số người!"

Sự ganh đua của các dòng họ lớn cũng giống như sự tranh giành ngôi vị hoàng đế, vì vị trí đỉnh cao đó, nhiều người không nhận cả người thân họ hàng, thậm còn làm gia chuyện tự giết người thân.Tay chân tương tàn, dùng hết mọi thủ đoạn, đây đều giống như là chuyện thường tình.

Dù sao thì vị trí trên đỉnh kia cũng chỉ dành duy nhất cho một người.

Với người có tính cách như Cao Phong, nếu như phải đối diện với sự tranh đấu của dòng họ, chắc chắn anh ấy sẽ gặp nhiều thiệt thòi.

Người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen nghiêm túc nói: "Tôi tin rằng cậu chủ Phong sẽ dần trưởng thành lên."

Trợ thủ chậm rãi gật đầu, giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói: "Không sai! cậu chủ Phong cần quá trình để trưởng thành. Tôi mong chờ có ngày cậu chủ Phong sẽ có được tinh thần vững vàng, dứt khoát quyết liệt để giải quyết vấn đề "

"Mà quá trình trưởng thành của cậu chủ Phong cần được chúng ta bảo vệ, thàchết, quyết không chối từ "

Người đàn ông vạm vỡ bên cạnh cũng dùng thái độ nghiêm túc, nghiêm giọng nói: "Vì cậu chủ Phong, thà chết, quyết không chối từ!"

Trong biệt thự được trang hoàng lộng

lẫy.

Trên tấm thảm lông dê mềm mại, một số đồ lót của những cô gái vương vãi khắp ndi.

Trong phòng tắm có tiếng nước chảy tí tách, qua cửa kính mờ ảo có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ duyên dáng bên trong.Một lúc sau, tiếng nước ngừng lại, trong phòng tắm vang lên đầy âm thanh.

"Lach cach!"

Cửa phòng tắm được mở ra, bên trongmột cô gái cao gầy bước ra khỏi đó. Cô gái này, nếu như không phải Hạ Vy thì còn có thể là ai nữa?

Bỏ qua những thứ không đáng nói, tướng mạo và vóc dáng của Hạ Vy tuyệt đối là đỉnh cao.

Cho dù không bằng Kim Tuyết Mai nhưng nhất định cũng phải được chín điểm.

Nếu không thì cô ta sẽ không thể móc nối được với một tên nhà giàu như Ngô Minh An.

Hạ Vy quấn trên người một chiếc khăn tắm rất ngắn, chỉ có thể miễn cưỡng chế được một phần cơ thể.

Vừa lấy khăn lau tóc, vừa nhìn vào chiếc điện thoại đặt cạnh giường.

"Làm sao vậy? Còn chưa tới đây!"

Giọng điệu của Hạ Vy có chút oán hận,nhưng cô ta đã hẹn với Ngô Minh An rằng hôm nay sẽ đại chiến ba trăm hiệp. h

Sau khi tiệc rượu kết thúc, Hạ Vy liền đi đến biệt thự mà Ngô Minh An mua ở khu dân cư Đông Phương rồi đợi ở đây.

Tuy nhiên, lâu như vậy rồi mà Ngô Minh An vẫn chưa tới, Hạ Vy không khỏi có chút nóng nảy.

Tìm được số điện thoại của Ngô Minh An, Hạ Vy liền bấm gọi đi. Còn việc đến nhà họ Ngô để tìm Ngô Minh An thì Hạ Vy thật sự không dám.

Cho dù gan cô ta có to cỡ nào, nhà họ Ngô vẫn chưa công nhận cô ta thì sao cô ta dám dễ dàng đến đấy.

"Bíp! Bíp!" Tiếng bíp phát ra từ điện thoại, cho biết cuộc gọi đã được kết nối. Tuy nhiên, không ai nghe điện thoại.

"Xin chào, thuê bao quý khách vừa gọitạm thời không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Quả nhiên, hơn chục tiếng bíp trôi qua, điện thoại truyền đến âm thanh nhắc nhở khi điện thoại không có người nghe.

Hạ Vy bấm gọi lại lần nữa, nhưng vẫn không có ai trả lời, không cam tâm nên lại gọi lại lần thứ ba.

Lúc này trong lòng Hạ Vy đã có chút bất an.

Giác quan thứ sáu của người phụ nữ phát huy tác dụng và một linh cảm không tốt lành gì đang dần dần dâng lên.

Cuộc gọi thứ ba được kết nối và lần này cuối cùng cũng có người trả lời.

Hạ Vy vội vàng nũng nịu nói: "Này, Minh An, sao anh còn chưa tới đây. Người ta đợi anh gấp lắm rồi đây này!"

Tuy nhiên, bên kia điện thoại không cóai trả lời, Hạ Vy mơ hồ có thể nghe thấy từng đợt âm thanh huyên náo. h

“Minh An, anh có phải là Minh An không?" Trong lòng Hạ Vy có chút lo lắng, thấp thỏm không yên.

"Anh ta đã chết rồi."

Từ bên kia điện thoại vang lên một giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông, còn chưa đợi Hạ Vy hỏi anh ta đã cúp máy điện thoại. Hạ Vy lập tức trợn tròn mắt, chưa kịp suy nghĩ đã vội vàng gọi lại, nhưng lần này đã rơi vào trạng thái tắt máy.

Anh ta đã chết rồi!

Hạ Vy ngần người ngồi bên giường, bốn chữ này vẫn còn vắng vắng trong đầu.

Ai chết?

Anh ta là ám chỉ Ngô Minh An sao?

Hạ Vy biết Ngô Minh An sẽ không bao giờ đùa giỡn với cô ta như vậy.Nếu là bạn của Ngô Minh An đi chăng nữa thì chắc chắc cũng sẽ không dám nói như vậy.

Càng nghĩ đến đây, lòng Hạ Vy càng hoảng loạn. Đột nhiên cô ta nghĩ đến dáng vẻ bình tĩnh của Cao Phong khi kết thúc buổi tiệc rượu vào hôm nay.

* Lúc đó, Hạ Vy còn nói, nếu Cao Phong làm được, cô ta không chỉ quỳ xuống trước mặt Cao Phong, mà còn gọi Cao Phong một tiếng ba.