Rể Quý Rể Hiền

Chương 603: Món quà đầu tiên



Bà cụ Kim nghe thấy vậy cũng hơi sửng sốt, trong ánh mắt lại thoáng qua một chút khổ sở.

Suýt chút nữa thì con cháu của bà đã ép bà chết ngay trong nhà, phạm vào tội lớn như vậy, nhưng mà lại không có dũng khí gánh vác trách nhiệm.

Nếu như không phải bà được cứu sống trở lại, sợ rằng là vĩnh viễn cũng không có ai biết, rốt cuộc bọn họ đã làm gì? "Không nói nữa, không nói nữa... Bà cụ Kim chậm rãi khoát tay, dựa cả người vào ghế.

Vừa trở về từ Quỷ Môn Quan, bây giờ nhìn bà cụ Kim cũng tiều tụy đi nhiều.

Hôm nay đã hoàn thành được nguyện vọng của ông cụ Kim, bà cũng cảm thấy mình không còn điều gì tiếc nuối nữa rồi.

Quan trọng hơn chính là có Cao Phong này ở đây, chỉ cần Cao Phong vẫn còn ở nhà họ Kim thì có thể bảo đảm nhà họ Kim sẽ không bị suy yếu. Bà cũng thỏa mãn rồi.

Cho dù bây giờ chết đi, bà cũng có thể nhắm mắt xuôi tay. "Bắt đầu từ bây giờ, bà sẽ chia đều cổ phần cho cả ba anh em. Sau này, không cần phải tới quấy rầy bà nữa." Bà cụ Kim than nhẹ một tiếng.

Cao Phong khẽ cau mày, thu hết những biến đổi trên khuôn mặt bà cụ Kim vào trong mắt, trong lòng hơi suy nghĩ.

Quan trọng nhất chính là anh lại không đồng ý với cái quyết định này của bà cụ Kim.

Chia đều cổ phần cho cả Kim Nhạc Sơn và Kim Phúc Khang thì không phải là vô duyên vô cớ tặng cho Kim Tuyết Mai hai kẻ thù lớn hay sao?

Đừng nói đến chuyện cải tà quy chính, Cao Phong sớm đã nhìn thấu bản chất thật sự của bọn họ rồi. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, có vài người vĩnh viễn cũng không thể thay đổi được.

Hơn nữa, giao cổ phần công ty của nhà họ Kim cho hai người Kim Nhạc Sơn và Kim Phúc Khang như vậy, nhất định chính là tự tìm đường chết. "Bà làm như vậy là suy nghĩ chưa thấu đáo rồi." Cao Phong trực tiếp phản bác lại bà cụ Kim. "Bà biết. Nhưng dù sao thì hai người bọn họ cũng là con trai bà, thịt trên mu bàn tay hay là trong lòng bàn tay thì cũng đều là thịt” "Nếu như bà không để lại cho bọn họ một chút đồ, coi như bà chết đi, bọn họ cũng sẽ không tiễn bà đến cuối đường đâu. Bà cũng không có cách nào đối mặt với lão già ở dưới suối vàng" Biểu cảm của bà cụ Kim có chút thống khổ. "Nếu như ông nội biết, chắc chắn ông ấy sẽ không để cho bà làm như vậy đâu. Bởi vì hai nhà kia cũng chỉ là lòng lang dạ sói mà thôi." "Bà phải hiểu một điều, không phải là bởi vì bà muốn

Tuyết Mai một mình được hưởng cổ phần nhà họ Kim nên mới cố ý chế sau lưng bọn họ." "Cho dù là một trăm phần trăm cổ phần của nhà họ Kim, ở trong mắt cháu cũng chẳng đáng là gì cả.” Những lời này của Cao Phong vô cùng không khách khí, nhưng bà cụ Kim biết, Cao Phong chỉ là nói thật mà thôi.

Trước mặt nhà họ Cao ở Đà Nẵng, cho dù là Tập đoàn Thiên Long, tập đoàn đáng giá gần hai mươi nghìn tỷ ấy cũng chẳng đáng là gì cả. Huống chi là nhà họ Kim bọn họ. "Bà còn không biết sao, trong quá trình bà cấp cứu, chỉ có hai người Tuyết Mai và cha vợ cháu là vô cùng lo lắng. Còn đám người Kim Hồng Vũ thì đang bàn bạc việc chia tài sản sau khi bà chết rồi.” 

Cao Phong nở một nụ cười hài hước.

Nếu như bà cụ Kim thật sự đưa ra quyết định chia đều tài sản hoang đường như vậy thì Cao Phong cũng phải nể mặt ông cụ Kim mà tôn trọng quyết định của bà cụ Kim. Nhưng mà anh sẽ bảo với Kim Tuyết Mai là từ bỏ phần thừa kế bà để lại, đưa Kim Tuyết Mai rời khỏi nhà họ Kim.

Sau đó Xí nghiệp Kim Thiên có phát triển ra làm sao thì cũng mặc kệ bọn họ tự sinh tự diệt.

Nghe đến đây, bà cụ Kim ngẩng đầu lên nhìn Cao Phong, không nói được câu nào. Vốn dĩ bà chỉ nghĩ, dù gì Kim Nhạc Sơn cũng là con trai của mình. Tuy rằng nói mình bị ngã là do tức giận bọn họ, nhưng mà bọn họ vẫn đưa mình đến bệnh viện trước tiên. Nhưng nghe Cao Phong nói như vậy, căn bản bọn họ không hề coi mình là mẹ.

Cao Phong biết, nói những chuyện này cho bà cụ Kim thì bà cụ sẽ rất đau khổ. Nhưng mà dù sao thì cũng phải nhìn nhận rõ thực tế. "Từ sau khi bà từ phòng cấp cứu đi ra, Tuyết Mai vẫn luôn đứng canh ở của suốt mấy tiếng đồng hồ không uống một giọt nước nào. Còn hai nhà bọn họ thì lại đến văn phòng tìm luật sư, định làm hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. “Cha vợ cháu vô cùng buồn bã, từ bỏ việc tranh giành tài sản ngay tại chỗ. Đây đều là sự thật” Cao Phong nói tiếp.

Tuy rằng anh chẳng cần thiết tha gì cái Xí nghiệp Kim Thiên kia nhưng mà Kim Tuyết Mai cần.

Đó là tâm huyết của ông cụ Kim, đối với Kim Tuyết Mai mà nói thì ý nghĩa rất sâu xa.

Đối với Cao Phong mà nói cũng giống như vậy, giá trị lớn nhất của Xí nghiệp Kim Thiên chính là gửi gắm nỗi nhớ nhung đến ông cụ Kim.

Cho nên, nếu như có thể tranh thủ thì Cao Phong vẫn muốn cố gắng một chút.

Nếu không thì ngay cả những lời như thế này, anh cũng sẽ không nói nhiều. "Đây, đây đều là sự thật sao?" Bà cụ Kim vô cùng khiếp

SỢ.



Nếu như là như vậy thì Kim Nhạc Sơn và Kim Phúc Khang còn gọi là con trai cái nỗi gì nữa, không phải là tới vì lợi ích thôi sao?

Ngay cả một người đi đường, bọn họ cũng không bằng. Mặc dù với thân phận của Cao Phong thì chẳng lần lừa gạt bà làm gì cả. Nhưng mà dù sao thì im Nhạc Sơn và

Kim Phúc Khang vẫn là con trai của mà, bà không muốn chỉ nghe lời từ một phía của Cao Phong.

Nói thế nào đi chẳng nữa thì trong người mấy người Kim Nhạc Sơn bọn họ cũng chảy dòng máu của nhà họ Kim, là khúc thịt từ trên người bà mà ra. Trừ khi tận mắt chứng kiến, tận tai nghe được nếu không thì bà làm sao dám tùy tiện tin tưởng?

Cao Phong có thể nhìn ra suy nghĩ bà cụ Kim, nhưng mà cũng không cảm thấy là bà cụ Kim đang ngoan cố, không chịu thay đổi.

Bởi vì, đây là chuyện thường tình thôi mà.

Bà cụ Kim thân là mẹ của Kim Nhạc Sơn, nhìn bọn họ lớn lên, cho nên vô cùng hiểu bọn họ.

Nhưng mà trên cái thế giới này, cho đến tận bây giờ thì cũng không thiếu những người vong ơn, bất hiếu với ba mẹ. “Nếu đã nói đến đây rồi, vậy thì cứ như vậy đi. Cháu đi thông báo cho Tuyết Mai trước, bảo bọn họ đến chỗ ở chờ bà." 

Cao Phong vừa nói, vừa lấy điện thoại di động ra gửi cho Kim Tuyết Mai một đoạn tin nhắn. "Sau đó, sau đó thì sao?" Lúc này, bà cụ Kim bày ra dáng vẻ để mặc cho Cao Phong sắp xếp. "Sau đó." Cao Phong nhìn người điều khiển, sau đó hạ thấp giọng, nói kế hoạch của mình cho bà cụ Kim.

Bà cụ Kim nghe xong kế hoạch của Cao Phong thì hơi trầm ngâm một chút, rồi sau đó trực tiếp gật đầu đồng ý.

Nếu như sau khi kế hoạch này được thực hiện thì lập tức có thể chứng minh được rốt cuộc những đứa con này đối xử với mình như thế nào. “Cậu chủ Kình Thiên, chúng ta đáp xuống đâu đây?” Người điều khiển nhẹ giọng hỏi ý kiến.

Cao Phong hơi trầm ngâm một chút, nói: "Đáp xuống ngoại thành đi. Tôi sẽ cho người qua đón.

Dù sao thì những loại trực thăng như thế này rất dễ gây ra náo loạn. Nếu mà rêu rao quá mức thì bên trên cũng sẽ không cho phép. “Vâng, cậu chủ Kình Thiên.” Người điều khiển đáp lại, sau đó không nói gì nữa mà chỉ chuyên tâm lái trực thăng.

Ngón tay Cao Phong gõ nhẹ vào chỗ tay vịn. Tài sản của nhà họ Kim chính là món quà đầu tiên cho Kim Tuyết

Mai.

Thành phố Hà Nội.

Biệt thự trung tâm ở khu Phương Đông. “Mai, không phải là Cao Phong đã nói sẽ trở về đón sinh nhật của con sao? Người đâu rồi?” Kiều Thu Vân từ trong phòng đi ra, hỏi Kim Tuyết Mai. “Mẹ, mẹ đừng làm loạn lên thêm nữa được không? Bây giờ, bà nội còn chưa biết sống chết ra sao, đón sinh nhật cái gì chứ?” Kim Tuyết Mai cau mày trả lời.

Kiều Thu Vân phủi miệng, hừ lạnh nói: "Mẹ chỉ muốn nhắc đến chuyện đã nói mà không làm được mà thôi.” Kim Tuyết Mai lười giải thích với Kiều Thu Vân, cúi đầu không nói thêm gì nữa.

Đúng lúc ấy thì tin nhắn của Cao Phong gửi tới.

Kim Tuyết Mai vội vàng mở ra xem, sau đó lập tức đứng dậy hô: "Cha, Cao Phong vừa gửi tin nhắn đến, mau ra đây đi."

Lúc này, Kim Ngọc Hải chạy vọt ra từ trong phòng. Cả gương mặt đầy râu rậm rạp, trông vô cùng tiều tụy. Không chỉ là Kim Ngọc Hải mà trên mặt Kim Tuyết Mai cũng rất tiều tụy, nhưng lúc này đã bị kem nền phủ kín. “Cao Phong gửi tin nhắn đến, anh đưa bà nội trở về, bào chúng ta gọi điện thông báo cho bác cả và chú út tới chỗ bà nội tập hợp." Kim Tuyết Mai giơ điện thoại di động lên, vô cùng vui vẻ nói. "Bà nội như thế nào rồi, có phải, có phải.." Kim Ngọc

Hải liền vội vàng hỏi.

Kim Tuyết Mai ngừng một lát, sau đó trả lời: "Con cũng không biết. Cái này Cao Phong không có nói, chỉ bảo chúng ta tới đó tập hợp trước thôi. Anh ấy cũng sẽ đến đó luôn.” "Được. Mau mau, đi trước thôi. Trên đường đi cha gọi điện thoại cho cả nhà bác cả và chú út."

Kim Ngọc Hải cũng không kịp rửa mặt, vội vã xỏ dép, cầm chìa khóa rồi đi ra ngoài.

Đương nhiên Kim Tuyết Mai cũng vội vàng đuổi theo. Kiều Thu Vân hơi do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn đi theo hai người họ.