Rể Quý Trời Cho

Chương 1276: Phẩm cấp không đủ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Điên lão đầu, ông nói xem lần này Lâm Thanh Diện cần thời gian bao nhiêu để có thể hoàn thành”

Triệu Ất đứng ở phía dưới hỏi, đối với Lâm Thanh Diện, mọi người ở bên Dược Thần cốc tràn ngập tự tin.

Nếu nói như cuộc tỉ thí ngày hôm nay người có tỷ lệ phần thăng lớn nhất bên Dược Thân cốc không phải Lâm Thanh Diện thì không có ai khác.

“Để có được đan dược cấp bậc hoàn mỹ, Lâm Thanh Diện đã hoàn thành rồi, tài nghệ của cậu ấy đã vượt qua chúng ta rất nhiều”

Điền Uyên chân thành nói.

“Đúng vậy đó, trong khoảng thời gian ba ngày lại có thể làm ra được hơn ba mươi viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ, lại đều mang dược khí, cái này quả thật có thể gọi như là thần tích. Tôi cảm thấy không có người nào là đối thủ của Lâm Thanh Diện, ngay cả Thường An cũng không được” Triệu Ất nói.

Khóe miệng của Điền Uyên mang theo nụ cười, hiển nhiên là ông ta cũng rất đồng ý với lời nói của Triệu Ất.

“Có điều là không thế khẳng định mọi thứ quá sớm, nhìn Thường An chắc cũng đã chuẩn bị đủ rồi, hơn nữa ông cũng đã quên hai phối phương làm đan dược mà mà sư phụ đã để lại à?”

Triệu Ất nghe xong thì cười nói: “Điền lão đầu, con người ông quá là cẩn thận, hai phương pháp luyện đan dược do sư phụ để lại dù sao cũng chỉ là phương pháp trong truyền thuyết mà thôi, trên đời này căn bản không có người nào có thể chế tạo ra nó”

Điền Uyên khẽ lắc đầu: “Nếu như tồn tại thì nói rõ nó có giá trị tôn tại, nếu không thì lúc Thường An phản bội chạy trốn khỏi Dược Thần cốc, tại sao không mang theo phối phương luyện cùng với đan dược quý báu mà lại mang theo hai bức phối phương đó?”

Triệu Ất mím miệng, cũng không nói gì thêm nữa, mắt nhìn về bệ đá cao cao.

Thần hồn du tẩu, trong lòng của Lâm Thanh Diện đang ngồi trên bãi đá cũng không có bất cứ cảm giác bối rối nào, ngược lại anh lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn và dễ chịu.

Quá trình rèn luyện trên vách núi từ lâu đã để Lâm Thanh Diện thích ứng dung hợp đan dược trong bất cứ hoàn cảnh nào.

Ở một nơi cao như thế này, căn bản không tính là cái gì.

Bách Linh Đan, khi phương pháp ra mắt cho đến ngày hôm nay vẫn chưa có người nào có thể làm ra được.

Điểm mấu chốt đó chính là bột linh tê ở trong đó vô cùng khó kiếm.

Mà sau khi đi đến khu rừng sương mù một chuyển, Lâm Thanh Diện biết là ở đây có giấu bí mật, mà tê giác cổ to lớn lại làm ghế ngồi cho Ma Thần Tu La năm đó.

Là người thừa kế duy nhất của Ma Thần Tu La, đương nhiên là Lâm Thanh Diện có thể nhẹ nhàng thu hoạch được chí bảo từ trên người của tê giác cổ, là bột linh tê.

Lúc sắp bắt đầu dung hợp đan dược, khóe miệng của Lâm Thanh Diện mang theo nụ cười, tiếc mắt nhìn sang bên cạnh.

Cách với Lâm Thanh Diện một khoảng cách không xa, Thường An cũng ngôi rất nghiêm chỉnh, ở phía trước mặt của ông ta cũng đặt mấy loại dược liệu.

Mấy ngày nay Lâm Thanh Diện ngoại trừ chế đan ra thì còn xem hết tất cả sách cổ mà Điên Uyên đặt ở trong phòng của mình, sau khi anh nhìn thấy Thường An lấy ra mấy loại dược liệu đó, lập tức rất kinh ngạc.

Bởi vì những dược liệu này theo như sách cổ ghi chép, nó nên mất tích từ mấy trăm năm trước rồi.

“Chẳng lẽ những gì được ghi ở trên sách là giả?”

Lâm Thanh Diện có chút không hiểu, nhưng mà suy nghĩ lại chắc có lẽ là mình đã nhìn lầm rồi.