Rể Quý Trời Cho

Chương 1289: Giấc mơ đẹp thành sự thật



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đại sảnh Dược Thần Cốc, Lâm Thanh Diện ngồi ở vị trí trung tâm.

Điền Uyên và Triệu Ất, còn cả trưởng lão và đệ tử khác của Dược Thần Cốc đều tập trung ở sảnh chính.

Mọi người ríu rít tò mò, vừa trở lại từ rừng rậm sương mù, nhưng khí tức trên người Lâm Thanh Diện dường như mạnh hơn nhiều so với lúc trước.

Lâm Thanh Diện thay một bộ đồ sạch sẽ, lúc này mặt mũi sáng sủa đầu óc gọn gàng, là người đứng đầu của nhà họ Lâm, một cỗ quý khí tự nhiên bất giác tản ra.

Người như thế, cho dù là ném vào trong đám đông, cũng sáng chói mắt.

“Các vị, hôm nay gọi mọi người tới đây là vì tôi sắp rời khỏi Dược Thần Cốc rồi” Lâm Thanh Diện mở miệng nói.

“Cái gì, Lâm Thanh Diện đại ca, anh phải đi sao?”

“Phải, lẽ nào không ở thêm vài ngày nữa sao?”

“Chúng tôi còn muốn đi theo anh học vài chiêu!”

Những đệ tử bên dưới rần rần nói, tỏ ra rất không lỡ.

Tiểu Điêu càng là ánh mắt mê mang, từ sau khi Lâm Thanh Diện đến Dược Thần Cốc, hai người trước là xảy ra xung đột, sau đó, Tiểu Điêu càng bị thiên phú và thực lực của Lâm Thanh Diện khuất phục.

So với người có thiên phú hơn cô ta còn cố gắng hơn cô ta!

Đây cũng là động lực luôn cổ vũ Tiểu Điêu không ngừng tiến về phía trước trên con đường tu hành này!

Phong quang rực rỡ của Dược Thần Cốc không giữ được Lâm Thanh Diện, bây giờ, anh phải đi rồi, lần đi này, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại.

Thiếu nữ hoài xuân, nhưng Tiểu Điêu cũng biết, người giống như Lâm Thanh Diện, đã định sẵn không thuộc về Dược Thần Cốc, đương nhiên, nghiêm khắc mà nói, anh không thuộc về bất cứ nơi nào!

Lâm Thanh Diện nhìn mọi người, mày kiếm mắt

sáng, khóe miệng treo nụ cười không dễ phát giác.

“Các vị, tôi còn có rất nhiều chuyện phải đi làm, huống chi, trong nhà tôi, vợ và con còn đang đợi tôi, cho nên tạm thời cáo từ rồi”

Lâm Thanh Diện chắp tay nói, anh ở Dược Thần Cốc mấy ngày, cũng nhận được sự thần kỳ mà Dược Thần Cốc cho, huống chị, linh nguyên duy nhất còn sót lại ở trái đất cũng ở nơi này, vì thế, Lâm Thanh Diện tin chắc, không cần quá lâu, anh còn trở lại.

“Được rồi, nếu cậu đã muốn đi, tôi cũng không níu giữ cậu”

Điền Uyên nói, sau đó đánh mắt với Triệu Ất.

Lòng Triệu Ất hiểu ý, xoay người lấy ra một cái rương lớn.

“Đây là?” Lâm Thanh Diện nhìn cái rương này, nhìn trông có hơi quen mắt.

Triệu Ất nói: “Cậu quên rồi sao, đây chính là chiếc rương lớn để ở trong sơn động mà tôi từng ở”

Lâm Thanh Diện gật đầu, khi anh vào sơn động trước, quả thật nhìn thấy chiếc rương lớn này.

Anh cũng rõ ràng, thứ chứa trong chiếc rương này chính là bảo vật khó thể cầu mấy lần công hội Luyện Kim tới Dược Thần Cốc.

“Không biết ông lấy chiếc rương này ra là để làm gì?” Lâm Thanh Diện hỏi.

“Mở ra!”

Điền Uyên cười nói.

Chiếc rương mở ra, bên trong để đầy các loại dược liệu.

Lâm Thanh Diện đối với dược hiệu đã rất hiểu, sau khi nhìn thấy rất là kinh ngạc.

Dược liệu trong chiếc rương, mặc kệ là màu sắc hay mùi thuốc hay phẩm chất, đều cao hơn nhiều so  với dược liệu trong Dược Thần Cốc.

“Lâm Thanh Diện, cậu lần này tới Dược Thần Cốc đã giúp chúng tôi rất nhiều, bây giờ biết cậu phải ĩ hững dược liệu quý giá mà các đời Dược Thần Cốc chúng tôi tích trữ được tặng cho cậu”

Điền Uyên nói.

Sắc mặt của Lâm Thanh Diện bình tĩnh, độ quý giá của những dược liệu này anh tự nhiên biết, đây nếu như đổi thành người khác, sớm đã không do dự mà nhận lấy rồi

“Tôi nói này Lâm thiếu chủ, cậu đừng từ chối, những dược liệu này quý giá là vì lúc đầu sư phụ đã từng dùng, có thể dùng chúng dung hợp ra đan dược Thần cấp! Hiện nay trong Dược Thần Cốc chúng tôi, người có năng lực dung hợp ra đan dược Thần cấp cũng chỉ có một mình cậu, vì thế, không cần từ chối” Triệu Ất nói trước.

“Phải đó, Lâm Thanh Diện, nếu không phải là cậu, Dược Thần Cốc chúng tôi sợ rằng bị người đeo mặt nạ đó diệt rồi, cho nên, những dược liệu quý giá này tặng cho cậu, không thể thích hợp hơn được nữa!” Điền Uyên cũng nói.

Ánh mắt hai người chân thành, không phải là sự giả dối vờ vịt.

Các đệ tử cùng trưởng lão cũng đồng thành nói: “Lâm Thanh Diện đại ca, anh nhận đi”





- -------------------