Rể Quý Trời Cho

Chương 1304: Lần đầu tiên thực chiến



Bảy tám người đàn ông người đầy sẹo đã đi tới trước mộ Tần Vương đã bị cát vàng nhấn chìm.

“Mấy người chắc chắn, tiếng nổ lúc nãy phát ra từ nơi này?”

Một người trong đó hỏi.

“Tôi chắc chắn.”

Tên đại ca cầm đầu nói, ông ta là cường giả Hóa Cảnh duy nhất trong mấy người này, nên không ai dám nghi ngờ lời nói của ông ta.

“Mấy người nói thử xem, liệu lão đại có ở đây không, có phải tiếng nổ lúc nãy là do lão đại gây ra không?” Một người đàn ông có vẻ mặt gian xảo nói.

“Có lẽ là vậy, mọi người mau tìm thử xem, nếu không tìm thấy thì chúng ta quay về.”

Người cầm đầu nói.

Rồi bảy tám người này bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, hy vọng có thể tìm thấy lão đại của mình.

Đúng lúc này, Lâm Thanh Diện nhảy ra từ trong bụi cỏ bên cạnh, lúc tới đây anh mặc bộ đồ vest mình vừa mới được đặt may, nhưng do lúc nãy chiến đấu nên trông hơi cũ kỹ, bên ngoài cũng dính đầy cát vàng.

“Mẹ kiếp, dọa ông đây giật cả mình, thằng ranh này nhảy ra từ đâu vậy, mau tới đây cho tôi!”

Người đàn ông có khuôn mặt xấu xí nói với Lâm Thanh Diện, mấy người còn lại cùng nhìn anh.

“Ông đang nói chuyện với tôi?”

Lâm Thanh Diện bình tĩnh hỏi, rồi đi tới trước mặt bọn họ.

“Phí lời, tôi hỏi cậu, ở đây ngoài cậu ra, cậu còn nhìn thấy người nào khác không?” Người đàn ông mỏ nhọn nói.

“Người nào khác?” Lâm Thanh Diện cố ý trêu chọc, cười nói: “Tất nhiên là có rồi.”

“Cậu nhìn thấy à? Vậy cậu mau nói cho chúng tôi biết người đó đang ở đâu, bằng không, ông đây sẽ giết cậu ngay!” Đối phương cảnh cáo.

Lâm Thanh Diện hờ hững nói: “Chẳng phải người khác mà tôi nhìn thấy là các ông à?”

“Chúng tôi?”

Người đàn ông mỏ nhọn sửng sốt một lát, rồi phản ứng lại ngay.

Ông ta rút dao bầu ra ngay, chỉ về phía Lâm Thanh Diện mắng: “Thằng ranh này, mày dám trêu tao, ông đây chém chết mày!”

“Ngừng tay!”

Sắc mặt người cầm đầu thâm trầm, nhìn Lâm Thanh Diện nói: “Nếu cậu không nhìn thấy người nào khác, vậy tôi hỏi cậu, cậu là ai, sao cậu lại tới hòn đảo nhỏ này?”

Lâm Thanh Diện nhếch miệng cười: “Ông vẫn chưa đủ tư cách để biết tôi là ai.”

“Đúng là ranh con ngông cuồng, mẹ kiếp, ông đây chém chết mày!”

Người đàn ông mỏ nhọn hùng hổ, vung dao bầu lên ngay.

Lần này, người đàn ông cầm đầu không ngăn cản nữa, đối với họ, giết người chỉ là chuyện thường tình như ăn cơm bữa.

Hơn nữa, người đàn ông cầm đầu này không hề cảm nhận được linh khí trên người Lâm Thanh Diện, nên ông ta cho rằng, đối phương chỉ là một thằng nhóc ngu xuẩn không có tu vi.

Nhưng ông ta đã bỏ qua một điều, nếu không cảm nhận được cảnh giới trên người đối phương thì sẽ có hai khả năng, một là đối phương hoàn toàn không có tu vi, hai là cảnh giới người đó cao hơn mình rất nhiều, nên mình không thể thăm dò được.

Rõ ràng, Lâm Thanh Diện thuộc vế sau.

Dao bầu vung thẳng xuống, mắt thấy sắp đánh trúng người Lâm Thanh Diện.

Nhưng Lâm Thanh Diện lại khẽ cười, nhanh chóng ra tay, anh chỉ dùng hai đầu ngón tay búng nhẹ một cái, người đàn ông mỏ nhọn đó đã bay xa mười mét, rồi phun máu, chết ngay tức khắc.

Chỉ là một Tông Sư Cảnh mà thôi, nên Lâm Thanh Diện dễ dàng bóp chết ông.

Mấy người còn lại không khỏi lùi về sau mấy bước, một tu vi Tông Sư Cảnh, mà lại bị người khác búng chết tại chỗ?

Trên mặt bọn họ đều hiện lên vẻ khiếp sợ, ai cũng biết rằng, mình hoàn toàn không trêu nổi người đàn ông trước mặt, ngay cả người cầm đầu là cao thủ Hóa Cảnh, cũng không dám tự tại như Lâm Thanh Diện.

Ba giây sau, bọn họ vội co cẳng bỏ chạy.

Lâm Thanh Diện mỉm cười đứng tại chỗ, anh đã sớm đoán được hành động này của đối phương rồi, nên chẳng muốn đuổi theo.

Toàn bộ đệ tử trong Trảm Tiên Minh nhanh chóng nhảy ra từ bên cạnh, bao vây tất cả bọn họ.

Thấy nháy mắt đã xuất hiện nhiều người như vậy, hơn nữa ai cũng có tu vi siêu phàm.

Trong đó Bạch Kiếm đã tới gần Hóa Cảnh đỉnh phong, Bạch Chỉ cũng tới Hóa Cảnh sơ kỳ, còn lại cũng có mấy người đạt được Hóa Cảnh, thấp nhất cũng là Tông Sư Cảnh viên mãn.

Lâm Thanh Diện chậm rãi đi tới bên này, khẽ hỏi: “Giờ đến lượt tôi hỏi các ông rồi.”

“Nói đi, các ông là ai, tại sao lại tới hòn đảo nhỏ này, có quan hệ gì với Nguyễn Hùng?”

Anh liên tục chất vấn, làm đối phương sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.

Người cầm đầu vội lên tiếng: “Chúng... chúng tôi là Người Có Tội, là Nguyễn Hùng... bảo chúng tôi tới đây, nói ông ta có thể giúp chúng tôi tăng thực lực.”

“Người Có Tội?”

“Đúng vậy.”

Người cầm đầu nói tiếp: “Thật ra chúng tôi đều là tù nhân, mấy vết sẹo trên người đều là vết thương do hồi trước ẩu đả với người khác gây ra, Nguyễn Hùng thấy thực lực chúng tôi không tầm thường, nên mới tập hợp tất cả, rồi thành lập tổ chức Người Có Tội.”

“Ha ha, Người Có Tội cái quỷ gì, chẳng qua chỉ là một đám người ô hợp.”

Lâm Thanh Diện tức giận nói, nếu là tù nhân, thì chắc chắn lúc trước đã làm rất nhiều chuyện ác.

Nghe bọn họ nói, Nguyễn Hùng bảo họ tới hòn đảo này tìm mình, là vì muốn giúp cho tăng thực lực.

Nghĩ tới mấy thùng đan được cấp bậc hoàn mỹ kia, Lâm Thanh Diên chợt vỡ lẽ.

Đan dược cấp bậc hoàn mỹ không có tác dụng với Nguyễn Hùng, nhưng lại rất có ích với mấy người này.

Vậy thì mấy người này cũng tới đây vì đan dược cấp bậc hoàn mỹ.

“Xin cậu tha cho chúng tôi, chúng tôi chỉ đánh bậy đánh bạ tới đây thôi, không ngờ lại kinh động đến thần tiên, thật sự xin lỗi cậu.”

Người cầm đầu nói tiếp.

Trong mắt đối phương, hành động lúc nãy của Lâm Thanh Diện thật sự không khác gì thần tiên.

“Tha cho các ông? Ông cảm thấy có thể à? Mấy ông là người ở thế giới này, mà lại nhận Nguyễn Hùng làm lão đại, nói ông là kẻ phản bội cũng chẳng có gì quá đáng.” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nói, anh không định thả đối phương đi dễ dàng như thế.

Cảm nhận được sự lạnh lẽo trong mắt Lâm Thanh Diện, người cầm đầu đó run rẩy nói: “Cậu... cậu đừng giết chúng tôi, tôi có thể nói cho cậu biết một bí mật!”

“Bí mật?” Lâm Thanh Diện nhíu mày hỏi.

“Đúng vậy.”

Đối phương gật đầu nói: “Không sai, trước kh tôi nói bí mật cho cậu biết, cậu có thể bảo đảm không giết chúng tôi không?”

Lâm Thanh Diện hừ lạnh: “Ông cảm thấy giờ ông có tư cách đàm phán với tôi à?”

“Tôi...”

Dưới áp lực nặng nề của cường giả Thần Cảnh, đối phương đành phải cúi đầu, giờ thi thể của người đàn ông mỏ nhọn vẫn đang nằm gần đó, đối phương tin rằng, nếu Lâm Thanh Diện muốn giết mình, chắc chắn sẽ không hề do dự.

“Ông nói đi, nếu tôi hài lòng với bí mật này, thì tôi có thể bảo đảm không giết các ông.” Lâm Thanh Diện lạnh nhạt nói.

Người cầm đầu vội gật đầu nói: “Nguyễn Hùng bảo chúng tôi tới hòn đảo nhỏ này, để tăng thực lực cho chúng tôi, nhưng thực chất là muốn chúng tôi làm giúp ông ta một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Lâm Thanh Diện hỏi.

“Ông ta nói, ở nơi nào đó tồn tại một bí cảnh, nhưng vì tính đặc thù của bí cảnh, không cho hồn phách của Nguyễn Hùng tiến vào, nên ông ta mới vừa ý với chúng tôi.” Người đàn ông cầm đầu nói.

Bí cảnh?

Lâm Thanh Diện khẽ nhíu mày, anh biết, trên mặt đất nước C tồn tại rất nhiều bí cảnh, anh cũng từng đặt chân đến đó rồi, đáy hồ trung tâm lúc trước là một trong số đó.

Bí cảnh có tính phong ấn đặc thù, sự hạn chế tiến vào mỗi bí cảnh cũng sẽ khác nhau.

“Ông ta bảo các ông vào trong bí cảnh làm gì?” Lâm Thanh Diện hỏi.

“Nguyễn Hùng định tăng thực lực cho chúng tôi, rồi cho chúng tôi vào trong bí cảnh, để hái một quả ở trong đó.”

“Quả?”

“Đúng vậy, quả đó tên là Thánh Quả, ông ta nói ông ta từng nghe người khác nhắc đến, nên bảo chúng tôi vào trong bí cảnh, để hái Thánh Quả cho ông ta.”

Lâm Thanh Diện ngẫm nghĩ, Nguyễn Hùng đã sống hơn 200 năm, nên chắc chắn ông ta sẽ hiểu biết nhiều hơn anh.

Nếu ông ta dốc hết tâm tư để vào trong bí cảnh hái Thánh Quả đó, thì có thể tưởng tượng được, chắc chắn Thánh Quả này không phải vật tầm thường.

“Bí cảnh ở đâu?” Lâm Thanh Diện hỏi.

“Tôi cũng không biết, Nguyễn Hùng chỉ nói nó nằm ở hoang mạc phía Tây Bắc, nhưng ông ta có đưa bản đồ cho tôi.”

Nói xong, người đàn ông cầm đầu lấy bản đồ ra.

Lâm Thanh Diện cầm lấy, rồi mở bản đồ ra xem, mặt trên cũng khá rõ ràng, bên cạnh viết rất nhiều chữ nhỏ, trông giống như mấy gợi ý.

Lâm Thanh Diện cất bản đồ, định lát nữa sẽ nghiên cứu kỹ càng.

“Tôi đã nói hết những chuyện tôi biết cho cậu rồi, cậu có thể thả chúng tôi đi không?” Người đàn ông đáng thương nói với Lâm Thanh Diện.

Dù ông ta là cường giả Hóa Cảnh có thể làm mưa làm gió ở bên ngoài, nhưng trước mặt Lâm Thanh Diện, ông ta chỉ có thể vẫy đuôi cầu xin. Đây chính là thực lực.

Lâm Thanh Diện bình tĩnh nói: “Bí mật mà ông nói cũng không tệ, tôi có thể không giết ông.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Người đàn ông vội cúi người nói, rồi nói với mấy người phía sau: “Chúng ta mau đi thôi!”

Nhưng bọn họ mới đi được hai bước, Lâm Thanh Diện đã liếc mắt ra hiệu, toàn bộ người trong Trảm Tiên Minh liền chặn đường bọn họ.

“Vậy... là sao?”

Người đàn ông khó hiểu quay đầu nhìn Lâm Thanh Diện.

Lâm Thanh Diện nhún vai nói: “Tôi chỉ nói không giết các ông, chứ không nói không dạy các ông một bài học, ông yên tâm, lần này tôi hứa không nhúng tay vào.”

Đây là buổi thực chiến đầu tiên từ khi Trảm Tiên Minh thành lập, mấy ngày nay các sư huynh đệ của Lâm Thanh Diện đã chịu rất nhiều uất ức dưới tay Nguyễn Hùng, nên đã sớm tìm được cơ hội để phát tiết nỗi oán hận trong lòng.

Trảm Tiên Minh đối đầu với Người Có Tội, năm phút sau, thắng bại đã rõ, ngoài người đàn ông thực lực Hóa Cảnh có thể miễn cưỡng quỳ một chân, thì mấy người khác đều nằm la liệt dưới đất.

“Tất cả cút hết cho tôi, sau này không được tới hòn đảo này nữa, nghe rõ chưa?”

Lâm Thanh Diện lạnh lùng quát, bọn họ vội dìu dắt nhau rời khỏi đây, rất sợ phía sau lại xảy ra biến cố gì.