"Nghe kìa... nó đang đi xuống", Rebecca nói, và Claire cũng đã nghe thấy. Cô quay lại, thấy David đang gõ lên bàn phím với một tay, tay kia cầm đèn pin, khuôn mặt cau có.
"Anh David", Claire lên tiếng, và dừng lại khi bắt gặp cái nhìn của David, ánh mắt có ý bảo cô ấy hãy đợi. Hiển nhiên là anh vừa bị ngắt nhịp gõ số, và giờ đang hướng sự chú ý về lại bảng điều khiển.
Cô quay về phía Rebecca, thấy Rebecca cũng đang cắn môi lo lắng, quan sát David.
"Ảnh phải thử tất cả các mã", cô thì thầm với Claire, và Claire gật đầu, cảm thấy phát ốm vì lo lắng, muốn nói một cái gì đó nhưng nhận thấy rằng David cần được tập trung, nên đành thôi và nghiêng mình thì thầm với Rebecca; cô sẽ loạn trí mất nếu cứ đứng đó trong bóng đêm lạnh giá.
"Nghĩ xem có phải là Trent không?"
Rebecca cau mày rồi lắc đầu:
"Không. Em nghĩ chúng ta đã chạm phải một thiết bị báo động ẩn, hay cái gì đó tương tự. Em đã thấy ánh đèn loé lên trong thang máy trước khi cửa đóng."
Giọng Rebecca vẫn đầy sợ sệt lẫn hãi hùng, và Claire nghĩ đến sự gần gũi của cô ta với John. Có lẽ giống như Leon với chính cô. Claire chìa bàn tay ra theo bản năng cho Rebecca cầm lấy, siết chặt, cả hai cùng quan sát David.
Vài giây căng thẳng trôi qua, và David dừng gõ bàn phím. Anh quét đèn pin lên, ánh sáng phản chiếu cho phép họ nhìn thấy lẫn nhau.
"Có vẻ những con số này vô hiệu nếu thang máy đang vận hành". Giọng David điềm tĩnh và nhẹ nhàng, nhưng Claire có thể thấy quai hàm anh đang nghiến chặt, những bắp thịt hai bên gò má co rúm lại.
"Anh sẽ thử lại tất cả chúng một lần nữa, rồi lần nữa, nhưng bởi vì không ai trong chúng ta có thể truy cập đến bảng điều khiển chính của thang máy, nên cần phải tính đến những lựa chọn khác. Rebecca - em tìm kiếm xem máy quay ở đâu, kiểm tra trong các góc và trần; chúng ta cần giữ bí mật nếu muốn lưu lại đây đủ lâu. Claire, em cố tìm bất cứ công cụ nào có thể sử dụng để phá tường - sắt nguội, tua vít, gì cũng được. Nếu những mật mã không hoạt động, chúng ta sẽ thử mở đường xem sao. Có thắc mắc gì không?"
"Không ạ”, Rebecca đáp, còn Claire lắc đầu.
"Tốt. Hít đầy hơi rồi vào việc thôi."
David quay lại cái bàn phím, còn Rebecca đi tới góc tường, chiếu đèn pin lên trần nhà.
Claire hít một hơi đầy buồng phổi rồi quay ra, quan sát cái bàn đầy bụi bặm giữa phòng. Có nhiều ngăn kéo ở mặt bên kia; cô mở cái đầu tiên ra, đẩy giấy tờ và các thứ linh tinh sang bên, thầm nghĩ David quả thật rất giỏi chịu đựng áp lực.
John tiến lên trước, và Leon chỉ có thể vui mừng vì được theo sát anh ta. Mặc dù anh đã sống sót ở Raccoon, nhưng chàng cựu nhân viên S.T.A.R.S. thì đã từng vào sinh ra tử trong những trận đánh kiểu này suốt chín năm; nên dĩ nhiên anh ta phải là người dẫn đầu.
"Nằm xuống”, John nói, và khom thấp người rồi nằm sấp bụng, khẩu M-16 quấn chặt quanh cánh tay nở nang. "Nếu có mai phục, chúng sẽ ngắm ở tầm cao khi cửa mở; nên chúng ta sẽ nhắm vào đầu gối. Hy vọng mọi thứ suôn sẻ.”
Leon nằm xuống bên cạnh anh ta, tay phải làm trụ chống cho tay trái, khẩu 9 ly chĩa lỏng lẻo về phía cửa thang. Bóng tối trôi đi bên ngoài, không thấy gì khác ngoài những thanh kim loại trong hầm trục.
"Còn nếu không suôn sẻ?"
"Thì hãy chồm dậy, cậu lo bên phải, tôi lo bên trái, ráng cố thủ trong này. Nếu gặp tường chắn, hãy vòng qua và bắn dưới thấp."
John nhìn lại Leon – và không thể tin nổi, một nụ cười toe toét đang lộ ra trên mặt anh ta:
"Thiệt tức cười khi nghĩ tới lúc bọn nó bắn trượt. Chúng ta sẽ hạ gục vài tên Umbrella, và đám còn lại kẹt trong bóng tối lạnh lẽo mà không làm được gì."
Leon cười, mặc dù anh đã cố nhưng vẫn hơi gượng.
"Phải, một số người luôn gặp may mắn", anh nói.
John lắc đầu, nụ cười giãn ra. "Chúng ta đâu làm gì được ngoài việc tiếp tục cuộc chơi", anh nói, và Leon gật đầu thừa nhận. John có thể hơi không bình thường, nhưng anh ta nói đúng. Dù thế nào họ cũng đã ở đây rồi, mơ mộng viễn vông chẳng có ích gì.
Thang máy vẫn đang xuống, cả hai cùng yên lặng và chờ đợi. Leon thấy mừng vì John không phải loại ưa tán gẫu; anh ta tuy hay bông đùa, nhưng rõ ràng là không đánh giá tình hình nguy hiểm một cách khinh suất. Leon thấy John đang hít thở sâu, đặt khẩu M-16 vào tầm ngắm, sẵn sàng đối đầu bất cứ điều gì sắp xảy ra.
Leon thở sâu vài lượt, cố thả lỏng trong tư thế nằm sấp –
- và không có ai cả. Một bức tường bê tông bóng láng khoảng hai mươi feet, một cái sàn bê tông bóng láng. Toàn một màu xám.
“Đứng lên, đi thôi!”
Leon bật dậy, tim đập thình thịch. John thì yên lặng và thậm chí còn đứng lên nhanh hơn anh nữa. Sau một cái liếc mắt trao đổi, cả hai tiến một bước ra khỏi thang máy, Leon hướng khẩu VP70 của anh sang phải, sẵn sàng khai hoả, và lại cũng chẳng có gì ở đó hết. Một hành lang rộng kéo dài dường như cả dặm, mùi oi bức của bụi và chất khử trùng công nghiệp trộn lẫn vào nhau giữa bầu không khí man mát lạnh. Mát, nhưng không hoàn toàn; so với bề mặt trên thì nó chẳng khác gì mùa hè. Hành lang dài dễ đến một trăm năm mươi thước Anh, thậm chí là hơn; có vài nhánh rẽ, những bóng đèn tròn được treo cách đều dọc trên trần, không có dấu hiệu phản hồi nào và cũng không có dấu hiệu của sự sống.
“Vậy ai đưa chúng ta xuống? Để làm gì, khi mà họ không hề đón tiếp chúng ta bằng vài viên đạn?”
“Chắc cả đám mắc đánh bạc rồi”, John khẽ nói, và Leon ngoái lại, thấy ngoại trừ một vài hành lang ở bên cạnh ra, phía John cũng giống y như anh. Trống không.
"Phong tỏa khu vực", anh nói chậm rãi. "Giống như kế hoạch đã định, ít nhất là ở phần đầu. Bao vây các nhân viên trước rồi hãy tính tới cái thang máy. Chuyện tính sổ với Reston gác lại sau.”
Bất chợt John phất tay lên cắt ngang lời anh, nghiêng đầu sang một bên. Leon lắng tai, nhưng không nghe thấy gì cả. Vài giây qua đi và John hạ tay xuống. Anh ta nhún vai, nhưng đôi mắt đen láy vẫn tỏ vẻ thận trọng và giữ chắc khẩu súng trường tự động.
"Ý kiến hay". Cuối cùng anh ta nói. "Ấy là nếu chúng ta tìm được đám nhân viên chết tiệt. Cậu muốn đi bên trái hay phải?"
Leon cười nhẹ, bất chợt nhớ tới lần chọn hướng đi gần nhất. Anh đã chọn bên trái ở tầng hầm trong phòng thí nghiệm tại Raccoon, và chạy vào ngõ cụt; rồi phải quay ra và suýt trả giá bằng cả mạng sống.
"Bên phải", anh nói. "Bên trái làm tôi có liên tưởng xấu."
John nhướng mày, nhưng không nói gì; anh ta có vẻ hài lòng một cách kỳ cục với lý luận của Leon.
“Có thể vì anh ta hơi điên. Đủ điên để pha trò giữa tình cảnh này.”
Họ cùng bước dọc theo hành lang dài dằng dặc và trống rỗng, rồi rẽ phải, di chuyển chậm chạp, John quan sát phía sau còn Leon kiểm tra từng nhánh rẽ xem có gì chuyển động không. Nhánh hàng lang đầu tiên nằm bên trái, cách thang máy không đầy mười lăm feet.
"Canh chừng", John nói, và tiến vào hành lang ngắn, lướt nhanh tới cánh cửa phía sau. Anh lắc cái tay cầm, rồi vội vã trở ra, lắc đầu.
"Tôi nghĩ đã nghe thấy gì đó hồi nãy", anh nói, và Leon gật đầu, nghĩ thật dễ dàng cho kẻ nào muốn giết họ.
“Nấp trong một căn phòng khoá kín, đợi chúng ta bước qua và bùm...”
Một ý nghĩ tồi tệ. Leon xua tan nó trong lúc họ tiếp tục kiểm tra dọc theo lối đi, chú ý quan sát từng inch với vũ khí trên tay, Leon nhận thấy mặc áo ấm bên trong coi bộ là một giải pháp quá tồi, khi mồ hôi bắt đầu nhỏ giọt trên người anh - và bất ngờ tự hỏi, sao mà mọi chuyện chuyển thành tệ hại nhanh quá thể.
-----
Reston nảy ra một giải pháp.
Hắn hầu như đã hoảng loạn, sau khi nghe họ nói về những thứ mà lẽ ra họ không thể biết, trong lúc ẩn mình chỗ phòng điều khiển với cái cửa không khoá. Khi nghe một trong số họ gọi tên hắn, hắn sợ đến vỡ mật, đầu óc lởn vởn toàn những hình ảnh về cái chết kinh hoàng của chính mình. Rồi hắn đóng cánh cửa, khoá lại, ngồi bệt xuống trong lúc cố suy nghĩ, lục lọi tìm giải pháp.
Khi một trong số họ lắc cánh cửa, hắn xém nữa đã hét lên, may mà vẫn còn kìm được, không phát ra một âm thanh nào tới khi những kẻ xâm nhập đã đi xa. Hắn mất một lúc mới trấn tĩnh lại, và nhớ đến những thứ còn trong tầm kiểm soát; thật kỳ lạ, chính Trent đã dạy hắn ý nghĩ này. Trent không biết hoảng sợ. Trent luôn biết chính xác phải làm gì - và ông ta nhất định sẽ không kêu gào đòi Jackson giúp đỡ.
Bất chấp ý nghĩ đó, hắn đã nhiều lần suýt nhấc điện thoại lên khi theo dõi trên màn hình, chứng kiến hai kẻ xâm nhập bố ráp các nhân viên. Họ ra tay rất gọn ghẽ, không như đám đồng bọn còn đang loay hoay xoay sở với cái thang máy trên bề mặt. Họ chỉ cần năm phút để tới khu sinh hoạt và vây các nhân viên lại; thật tiện khi chỉ có năm tay còn thức và chơi bài trong nhà ăn, gồm ba thợ xây và hai thợ máy. Tên da trắng trẻ tuổi đứng canh chừng, trong lúc tên kia đến phòng ngủ tập thể và đánh thức các nhân viên khác, lùa họ trở lại nhà ăn, uy hiếp bằng khẩu súng tự động.
Reston kiểm tra phòng thử nghiệm đầu tiên, rồi chuyển lần lượt sang các máy quay từ khu Một tới khu Bốn. Không có ai cả. Hắn thử sang khu kỹ thuật cao bên cạnh, những phòng phẫu thuật, phòng thí nghiệm hoá học, thậm chí cả phòng lưu trữ; lại vẫn không có ai.
“Anh ta không thể ở trong các khu nhà, vì bọn chúng chắc chắn đã lùa hết mọi người ra ngoài rồi... và anh ta cũng không lý nào ở trên bề mặt được...”
Cole đang ngồi trên sàn nhà giữa ngăn số một và số chín, sắp xếp một cái hộp chứa những mảnh kim loại mỏng, đôi chân gầy guộc của anh ta bẹt rộng ra đằng trước.
Reston nhìn ngoái lại nhà ăn, nhìn thấy hai gã có vũ trang dường như đang bàn bạc, quan sát nhóm nhân viên vô dụng đang dồn túm tụm. Trên bề mặt, ba tên đồng bọn vẫn gõ liên tục trên bàn phím và tìm kiếm cái gì đó...