Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương

Chương 5



5.

"Lão Chu, đây là con gái lớn của tôi – Tần Bối Tháp!"

Tôi cười chào hỏi ông ấy: "Chú Chu!"

Ông chú ‘Yếu Khí’ gật đầu: "Đã từng nghe ba nói về cháu, sức khỏe có khá hơn chút nào không?"

"Rất tốt ạ!"

"Vậy thì..."

"Nhưng mà dường như sức khỏe của chú không được tốt lắm thì phải!"

Không khi yên tĩnh chừng một giây.

Ba tôi vội vàng đứng ra giảng hòa: "Con bé này từ nhỏ đã ngờ nghệch rồi. Ông cứ mặc kệ nó, đừng quan tâm làm gì."

Tần Nhĩ cũng mời rượu chú Chu: "Chị cháu không được khéo léo cho lắm, cháu thay mặt chị ấy mời chú một ly!"

Lúc hai người đang định cụng ly thì tôi lại kéo tay Tần Nhĩ lại: "Đừng, nếu còn uống nữa thì chú ấy không cứu được nữa đâu!"

Mặt ba tôi thộn ra không thể lấp liếm được gì nữa. Nhưng dù sao vẫn là chủ một tập đoàn lớn lõi đời nên rất nhanh đã che giấu cảm xúc nhưng trong mắt chú Chu lại đầy hứng thú: "Cháu thử nói xem tại sao chú lại hết cứu chứ?"

"Luồng khí trên người chú nói cho cháu điều đấy!"

Chú ấy dừng lại một chút rồi cười: "Đã nghe danh con gái lớn của lão Tần vì sức khỏe không tốt mà đã đưa đến đạo quan tĩnh dưỡng, xem ra lời đồn cũng không sai rồi. Cô nhóc này còn biết xem tướng số!"

Tôi nhún nhún vai.

Người nhà vẫn nói với bên ngoài là sức khỏe tôi không tốt nhưng thật ra sức khỏe của tôi còn tốt hơn nhiều người khác. Bởi vì thể chất đặc thù, khi vừa sinh ra, tôi đã bị các môn phái huyền học lớn ‘Đặt chỗ trước’ nhưng ba mẹ không nỡ, cố gắng giữ tôi bên cạnh để nuôi nấng đến tận năm tôi lên ba.

"Chú không tin thì cháu cũng không có cách nào!" Tôi lui về sau một bước, nhìn chằm chằm bụng chú ấy một lúc lâu.

Tần Nhĩ đứng bên cạnh che miệng ho nhẹ, trên mặt viết rõ mấy chữ: "Chị điên rồi hả?"

"Nếu như chú cảm thấy bị đau ở vị trí dưới rốn chừng 5 centimet, ngay sau đó hai cánh tay cũng mất hết sức lực!" Tay tôi chỉ từ dưới bụng chú ấy, chỉ lên: "Con ngươi khô khốc, căng đau!" Tôi ngẩng đầu, nhìn chú ấy nở nụ cười: "Vậy thì phải cẩn thận!"

Tôi ngừng một lát khiến tất cả mọi người đền trầm mặc. Tôi buông tay rồi nói: "Được rồi, cứ coi như cháu chưa nói gì đi!"

Tôi xoay người, nhìn thấy đôi mắt hẹp dài đang nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt Trần Hợp Nguyên đầy ý cười như có điều suy nghĩ nhìn tôi.

Tần suất hiện diện của bro này tối nay hơi cao nhỉ?

"Cô Tần, có thể thêm Wechat được không?"

Tôi lắc đầu: "Xin lỗi, tôi chỉ dùng QQ thôi!"

Vì vậy, Trần Hợp Nguyên đang cực kỳ mong chờ lấy được wechat của tôi thì lại sững sờ những ngỗng.

Dường như anh ta rất được hoan nghênh thì phải, mấy cô gái đứng xung quanh đều nhìn anh ta chằm chằm không rời mắt. Không chỉ như vậy, ngay cả ông chú ‘Khí Yếu’ kia vừa rồi còn nói chuyện với tôi với thái độ bất mãn vô cùng mà cũng hớn hở chào đón anh ta.

Ai da, hình như tôi bị chê thì phải. Tôi nhặt áo khoác, lắc đầu đi lên tầng. Nhưng không biết rằng, ánh mắt của Trần Hợp Nguyên vẫn luôn nhìn theo tôi đến tận khi bóng dáng tôi biến mất ở khúc cua.

Tần Nhĩ tỉnh bơ chặn anh ta, nhướng mày khiêu khích. Anh ta lại tỏ thái độ không có vấn đề gì mà tiếp tục đánh thái cực với các cáo già ở đây.

Dĩ nhiên những chuyện này đều là do Tần Nhĩ kể cho tôi. Tôi nhàm chán nằm trên giường lướt di động, đột nhiên bà cụ Trần gửi một tin nhắn tới.

[Nhóc con Minh Không, ta nhớ con nói nhà con ở thủ đô đúng không?]

[Vâng!]

[Bà già ta cũng đang ở thủ đô đó!]

Tôi trêu chọc: [Không phải chứ? Bà muốn đến nhà đòi nợ sao?]

[Nhóc quỷ quái nhà con, bà chỉ đi cùng cháu trai đến thủ đô có chút việc thôi, tiện thể thăm con một chút!]

Tôi cười khẽ: [Ngày mai con mời bà ăn cơm, tiện thể mang miếng ngọc hôm trước tặng bà, trận pháp con đã làm xong rồi!]

[Được, bà có thể dẫn thêm một người không?]

[Tùy bà ạ!]