Rời Khỏi Đạo Giáo, Tôi Lên Hương

Chương 7



7.

Sau khi đưa bà Trần về, Trần Hợp Nguyên mặt dày mày dạn muốn đưa tôi về nhà. Tôi nhìn anh ta một cái, khóe môi cong lên: "Vậy anh đuổi kịp rồi tính!"

Dứt lời, tôi vận khí chạy đi, dẫn anh ta lên núi. Trần Hợp Nguyên cười khẽ một tiếng, xắn tay áo, điểm mũi chây đuổi theo.

Mới sáng sớm, tất cả mọi người đền bận rộn đi làm, đi học còn tôi và Trần Hợp Nguyên chỉ lướt qua các viên gạch ngói cổ xưa chỉ lướt qua những người qua đường rồi biến mất trong phút chốc, bọn họ chỉ nghĩ bản thân bị hoa mắt mà thôi.

Tốc độ của tôi càng lúc càng nhanh, nhanh chóng dịch chuyển đến ngôi chùa trên núi, cách xa với phố xá sầm uất, ngôi chùa này yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng chim hót líu lo.

Tiếng gió xào xạc khiến đàn chim giật mình bay tán loạn nhưng không có bóng dáng nào cả.

Cái tên Trần Hợp Nguyên này vẫn mang dáng vẻ cợt nhả, tôi chỉ định dạy dỗ anh ta một bài học nhưng mỗi khi tôi cảm thấy tốc độ của mình đủ nhanh thì quay đầu nhìn thì tốc độ của anh ta vẫn luôn cách tôi chừng một bước.

Người này, cũng có ý tứ đấy!

"Chữ Khôn, lưu thạch!" Tôi vừa dứt lời thì mặt đất dày thêm ít đá nhỏ, tiếng gió đánh úp về phía Trần Hợp Nguyên.

Anh ta híp mắt cười, hai ngón tay đặt ở trước môi: "Chữ Tốn, phong chướng!"

Đá ở trước mặt anh ta rơi xuống hết tất cả. "Chữ Tốn, phong nhận!" Người tốt thù dai lắm.

Tôi và tránh đao gió của anh ta vừa tăng nhanh tốc độ.

Chân trước tôi vừa tới đỉnh núi thì anh ta đã đuổi kịp tới ngay tức khắc. "Không tệ lắm! Không biết Trần tổng theo học vị tiền bối nào vậy!"

"Tôi ăn cơm ở hàng trăm gia tộc mà lớn lên nên tất cả các vị tiền bối Huyền học cũng có thể gọi là sư phục của tôi!"

‘Tên Hồ ly mặt cười’. Tôi thầm mắng: "Khó trách, anh còn biết Ngũ Hành Bát Quái quyết của Đạo môn chúng tôi!"

"Quá khen rồi!"

Tôi đột ngột tiến lại gần anh ta khiến vẻ mặt anh ta ngốc lăng một chút: "Nhưng mà, bà Trần chắc hẳn không biết anh không phải là người bình thường đúng không?"

Trần Hợp Nguyên lui về sau một bước: "Sớm muộn rồi cũng sẽ biết thôi!"

Tôi nhún vai: "Hy vọng đến lúc đó bà sẽ không lột da anh!"

"Cảm ơn đã quan tâm!"

‘Quan tâm cái đầu quỷ nhà anh ấy!’

"Anh đi theo tôi chắc hẳn có mục đích nhỉ? Có chuyện gì vậy?"

"Cô Tần, trong bữa tiệc tối qua, chắc cô cũng để ý tới Chu Chí Thành không bình thường đúng không?"

"Có phải là ông chú ‘Yếu Khí’ đúng không?"

Trần Hợp Nguyên gật đầu một cái: "Ở các thành phố khác cũng có những người xuất hiện tình trạng tương tự như chú ấy. Nạn nhân đều là những người có quyền thế, nhưng không hiểu vận khí, năng lượng của họ tự dưng bị cướp hết. Đây cũng là nhiệm vụ của tôi phải đi điều tra rõ việc này!"

Sắc mặt anh ta nhìn tôi rất nghiêm túc.

Khóe miệng tôi giật giật: "Liên quan qué gì đến tôi chứ?"

"Chẳng lẽ cô Tần không muốn biết mục đích của người đứng sau những việc này sao?"

"Liên quan quái gì đến anh chứ!"

Loại người luôn hề hề trước mặt còn sau lưng luôn tính toán người khác. Muốn nhờ tôi hỗ trợ mà chẳng có chút thành ý nào cả.

Nói ba phần, ỡm ờ bảy phần. Trông tôi giống đồ ngu lắm hả? Tôi lui về sau một bước: "Anh vừa nói anh ăn cơm của trăm nhà mà lớn nhỉ?"

Trần Hợp Nguyên sửng sốt rồi gật đầu.

"Vậy thì tốt!"

Anh ta chưa kịp phản ứng thì tôi ấn quyết: "Khốn lung, khởi" {Khởi động bẫy!}.

Trong nháy mắt, Trần Hợp Nguyên bị một cái lồng màu vàng kim bao lại.

"Đây là trận pháp còn nhiều thiếu sót tôi tự nghiên cứu ra. Nguyên lý hoạt động cũng tương tự như bái quái trận thôi. Nếu như anh cái gì cũng biết một chút chắc tự mình phá trận này cũng không khó lắm đâu nhỉ?" Tôi chà xát cánh tay nổi da gà: "Lạnh quá, lạnh quá! Tôi đi trước nha!"

Mới vừa đi được hai bước, tôi quay đầu nháy mắt vài cái: "Đúng rồi, ở đây không có người đến mấy đâu! Anh ở lại chơi vui vẻ nhé!"

Sau lưng yên tĩnh một lúc thì mới có tiếng cười khẽ vang lên: "Cô Tần, tôi sẽ còn tìm cô!" Anh ta lẩm bẩm: "Hi vọng lần tới gặp mặt cô lại mang đến cho tôi nhiều điều thú vị, ngạc nhiên!"