Rồi Người Thương Cũng Hóa Lốp Dự Phòng

Chương 6



09

Tối hôm đó Trình Lệ đưa tôi đi ăn lẩu.

“Lát nữa muốn uống rượu thì phải chuẩn bị trước, nếu không em sợ chị say rượu sẽ lại lừa em.” Cậu ta ngồi đối diện tôi, trên mặt lộ ra nụ cười gian xảo.

"Không có khả năng!"

Tôi xua tay: “Chị mày ngàn chén không say, chị chấp cả 10 mày luôn.”

“Hừm…” Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi: “Khắp trời Nam đất Bắc, em uống rượu chưa từng ngán bố con thằng nào.”

“Được.” Tôi cầm lấy bát nước chấm mà cậu ta chuẩn bị: “Cậu không phục thì đành chịu thôi, lát nữa ai say trước thì phải gọi người kia bằng bố.”

Trình Lệ gật đầu, đưa tay ra chạm nhẹ vào tay tôi: "Vâng."

Rõ ràng là giao diện và hệ điều hành của Trình Lệ không đồng nhất với nhau. Bề ngoài thì kiêu ngạo bất cần, nhưng đối xử với tôi lại cực kỳ dịu dàng săn sóc.

Cả bữa ăn đó tôi chẳng phải làm gì cả, cậu ta liên tục gắp đồ ăn cho tôi, tận tụy ân cần giống như một tiểu thái giám.

“Tôm xong rồi đây.” Cậu ta đặt con tôm đã bóc vỏ vào đĩa của tôi.

Tôi nhìn con tôm đã được bóc vỏ sạch sẽ, đột nhiên nhớ tới lần ăn tối cùng Tần Hoài Thành.

Lúc đó tôi vẫn còn thích anh ta, lúc ăn cơm cũng là tôi bóc tôm đưa cho anh ta thử.

Sau đó thằng cha ấy đã nói cái gì nhỉ?

Hình như là... cậu đã rửa tay chưa?

Tôi lập tức đổ tất cả tôm đã bóc vỏ vào thùng rác. Không ăn thì nhịn.

Thực ra lúc đó tôi cũng có chút buồn lòng, nhất là sau này nhìn thấy anh ta cẩn thận bóc tôm cho Thẩm Giảo, tôi đột nhiên lại không muốn làm cái lốp dự phòng cho anh ta nữa.

Nhưng khi Tần Hoài Thành thấy thái độ của tôi bắt đầu lãnh đạm thì lại chủ động hẹn tôi ra ngoài, thái độ cũng ân cần hơn một chút.

Anh ta luôn như vậy, vừa đ.ấm vừa xoa, xoay tôi như xoay chong chóng.

“Chị đang nghĩ cái gì vậy?” Giọng nói của Trình Lệ cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, tôi ngẩng đầu mới phát hiện cậu ta đang nhìn tôi chăm chú.

“Chị đang nghĩ tới Tần Hoài Thành?” Giọng điệu của cậu ta có chút không thoải mái.

“Không phải.” Tôi đưa cho Trình Lệ một miếng tôm: “Đang nghĩ đến một vấn đề trong luận văn, không có gì, ngày mai rồi nghĩ tiếp.”

“À.” Trình Lệ liếc tôi một cái “Chị này, lúc ở cùng em thì không được nghĩ đến người đàn ông khác.”

"Sao có thể? Cậu ở đây, tôi còn trông mong người khác làm gì?" Tôi nhìn cậu ta, khóe miệng cong lên một chút.

Tôi không nghĩ Trình Lệ lại thật lòng thích tôi. Nếu nói dễ nghe thì hai chúng tôi là nhất kiến chung tình, nhưng nói thẳng toạc thì là thấy sắc mà nảy lòng tham.

Nhưng cuộc sống ngắn ngủi mà, cứ tận hưởng lạc thú trước mắt đã.

Tôi cũng đã sẵn sàng để chơi trò chơi tình cảm này với cậu ta.



Ăn uống xong xuôi, Trình Lệ nhìn đồng hồ "Cũng may là thời gian vừa kịp."

Tôi gật đầu, quay người chuẩn bị lên motor.

Trình Lệ kéo tôi từ phía sau: "Hôm nay để em chở chị."

Tôi nghi ngờ nhìn cậu ta: "Cậu đi xe được à?"

Trình Lệ đi tới và bước lên xe: "Yên tâm, em được chứng nhận rồi."

Vừa nói, cậu ta vừa lấy trong túi ra một tấm bằng lái xe.

“Không ngờ nha?” Tôi vui vẻ ngồi phía sau: “Cậu có được thật không đấy? Đừng để lát nữa rơi mất 2 cái lốp xe.”. truyện ngôn tình

“Em có được không…” Cậu ta quay đầu rồi ghé vào tai tôi: “Chị thử một lần, không phải là sẽ biết sao?”

Tai tôi lập tức nóng bừng, vội vàng gõ đầu cậu ta "Đội mũ bảo hiểm vào!"

Trình Lệ nhìn theo tay tôi rồi khẽ cười một tiếng.

“Ôm lấy em.” Chân ga đạp mạnh.

Tôi giật mình rồi vòng tay qua eo Trình Lệ. Gió đêm mang theo mùi dầu gội có hương bạc hà thoang thoảng.

Trình Lệ đi xe rất đàng hoàng, tuân thủ luật lệ giao thông chứ không gầm rú nẹt bô như mấy thằng báo thủ.

Tôi ôm ngang eo cậu ta, cơ bụng rắn chắc ẩn hiện dưới lớp áo thun mỏng, sờ trên tay rất sướng, tôi lén lút sờ thêm vài cái.

Giọng cười của Trình Lệ tan trong làn gió: "Sờ thế đủ rồi, sờ nữa thì phải thu lệ phí."

Tôi đỏ mặt rồi ngừng động tác trên tay.

Người trẻ tốt thật, cơ bắp từng múi từng múi rõ ràng, toát ra hormone tươi trẻ của thanh xuân.

Tôi nuốt một ngụm nước miếng.

Nếu sớm biết có ngày hôm nay, tôi có thần kinh mà đi làm cái lốp cho Tần Hoài Thành!

Tôi dựa vào lưng Trình Lệ, vẫn là các em trai tốt hơn.