Rơi Vào Bẫy Tình Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 16



Lâm Đoàn - cậu cả gia đình tài phiệt họ Lâm, sinh ra đã ngậm thìa vàng.

Đối mặt với áp lực gia đình, từ khi còn rất nhỏ anh đã phải học rất nhiều, có ít tuổi thơ và cả cha mẹ cũng lạnh nhạt. Không phải họ không yêu anh, nhưng họ muốn anh phải thật hoàn hảo. Vì họ Lâm có một đối thủ mạnh, nhà đối thủ có một đứa con trai thiên tài - Lục Hoài.

Dù cha mẹ Lâm không ép uổng quá đáng nhưng anh vẫn ý thức được mình phải làm gì đó để làm giảm đi cái nhíu mày của ba và tiếng thở dài của mẹ. Trở thành một đứa trẻ hiểu chuyện đồng nghĩa với việc ba mẹ cũng dần lạnh nhạt với anh hơn, họ đã quen với việc anh có thể tự xoay sở. Đứa trẻ ngoan thường không được cho kẹo…

Rồi một ngày nọ, năm anh mười một tuổi, họ đưa anh tới một trại trẻ mồ côi.

“Nào, Lâm Đoàn, hãy chọn hôn thê của con đi. Tất cả những cô gái ở đây, con muốn chọn ai đều được. Con không cần chọn ngay đâu, con có thể ở đây một thời gian để tìm hiểu.” Đứng trước mặt anh là hơn mười cô bé nhỏ tuổi, tuy nhỏ nhưng đường nét gương mặt lại rất xinh đẹp. Mỗi người một vẻ, có cô bé mang nét trưởng thành, cũng có cô bé mang nét tinh nghịch đáng yêu.

Anh ở đó ba ngày, tất cả những cô bé đều cô lấy lòng anh, muốn anh chơi cùng họ. Cảm giác cả thế giới như chỉ vây quanh mình làm trong thâm tâm anh ý thức được thứ quyền lực mà mình đang nắm giữ, lại nảy sinh suy nghĩ chán ghét những kẻ muốn bấu víu này. Duy chỉ có một cô bé chỉ đứng nhìn anh từ xa. Trông cô ấy không giống như nhút nhát dè dặt, mà giống như không quan tâm và có chút coi thường. Cô gái với mái tóc ngắn ngang vai và gương mặt thanh tú đó chính là Viên Viên.

Viên Viên được nhận nuôi, nhờ sự năng động của mình mà cô nhanh chóng được ba mẹ Lâm yêu quý. Họ rất thích cô, chăm sóc cô và thậm chí còn quan tâm cô hơn cả Lâm Đoàn. Từ đó, Lâm Đoàn cứ như cái bóng trong nhà, nhìn cha mẹ mình quan tâm cưng chiều người khác. Trong anh dần hình thành thêm một bản thể tối tăm muốn nghiền nát tất thảy, nhưng bên ngoài vẫn là người anh mẫu mực ấm áp để không phụ lòng ba mẹ. Càng mẫu mực, sự tối tăm vặn vẹo trong anh càng lớn dần cho tới lúc bộc phát.

Lần đầu tiên Lâm Đoàn “phát bệnh” là lúc Viên Viên có một con chó nhỏ màu trắng. Nó bé tí và rất đáng yêu. Một hôm, lúc cả nhà ra ngoài, anh đã lén mang nó vào phòng mình, nhốt nó lại trong một cái cũi chật hẹp rồi dùng đủ mọi thứ anh có thể nghĩ ra để chơi đùa với nó. Cảm giác nắm giữ một sinh mệnh trong tay, nhìn nó vùng vẫy nhưng không thể thoát ra làm anh thoải mái.

Tới lúc mọi người về thì anh thả nó ra, và con chó trở nên hoảng sợ mỗi khi nhìn thấy anh từ độ ấy. Không lâu sau, nó chết. Viên Viên đã khóc rất lâu, vẻ mặt đau lòng và nước mắt trào ra trên gương mặt non nớt làm anh sinh ra thêm một loại khoái cảm mới - à, thì ra làm một người khóc lại thú vị tới thế.

Có lẽ tâm lí vặn vẹo của Lâm Đoàn phát triển mạnh mẽ từ lần đó, lại thêm vào sự chiếm hữu độc đoán, vì thứ anh muốn sẽ là của anh và chỉ là của anh, không ai có thể hiểu và cũng không ai có thể giúp nếu anh không tự chiếm nó. Đó là cái mà anh nghĩ.

- .-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-.-

“Lâm Đoàn, em muốn nuôi một con mèo con.” Lần này cô gõ cửa phòng anh rất đàng hoàng. Lâm Đoàn cau mày, chắc là anh đang nhớ về chuyện rất lâu về trước. “Anh tưởng sau Luky thì em không muốn nuôi thêm con gì nữa.”

“Nhưng em ở nhà rất chán, muốn có con gì đó bầu bạn.” Cô đáp. ‘Nếu anh phát bệnh lần đầu từ con chó nhỏ đó, vậy cũng nên bắt đầu trị cho anh từ con vật nhỏ.’

“… Được. Em muốn giống mèo nào, anh tìm cho em.”

‘A… anh ấy vẫn không cho mình ra ngoài.’ Cô cắn môi nghĩ ngợi. “Anh ra ngoài chọn cùng em có được không? Dù sao thì sau này chúng ta sẽ cùng nuôi nó mà.”

Cùng nuôi… hai từ này khiến Lâm Đoàn bất ngờ một chút. Nghĩ lại thì, hình như rất ít lần hay thậm chí là chưa bao giờ anh nhận được lời đề nghị cùng làm điều gì đó.

“Được, chỉ cần em thích.”

“Khi nào?” Cô hào hứng hỏi.

“Tối nay luôn đi, anh đưa em ra ngoài hóng gió một lát.”

Đêm đó trời rất đẹp, hoặc do bị giam lỏng mấy ngày nên cô cảm thấy nó rất đẹp. Lâm Đoàn đích thân lái xe đưa cô tới những hiệu thú cưng lớn trong thành phố, để cô chọn con mèo mà cô thích. Song, cô lại kéo tay anh: “Anh cũng chọn với em.”

“Em cứ chọn đi, anh sao cũng được.”

“Sao cũng được là sao chứ? Anh không thích sao?”

“Không phải, chỉ cần là em chọn thì anh sẽ thích.” Dù sao thì anh cũng mường tượng được cô sẽ chọn con mèo như thế nào.

“Được rồi…” Viên Viên vào trong, sau khi suy xét một hồi thì chọn một nàng công chúa Ba Tư với bộ lông trắng muốt xinh đẹp.