Rơi Vào Bẫy Tình Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 20



Lâm Viên Viên vô cùng không vui. Dù cho họ có là nam nữ chính đi nữa thì thế này cũng thật là quá đáng. Đến dự những loại lễ quan trọng này thì cũng phải ý tứ cơ chứ?

“Hai người họ cố tình à?” Cô nhíu chặt mày, siết bó hoa trong tay. Lâm Đoàn lại ghé bên tai cô thì thầm: “Em tức giận vì hắn ta đưa người phụ nữ khác tới à?”

“Không có.” Cô giật mình vội phủ nhận. Bên tai cô vẫn còn vương lại tiếng cười trầm thấp của Lâm Đoàn. Có vẻ anh không mấy quan tâm tới câu trả lời của cô, chỉ muốn làm theo ý mình. “Đi qua bên kia chào khách thôi.”

Anh siết chặt eo cô, đưa cô tới trước đôi nam nữ đang mập mờ tình tứ ở bên kia. Có lẽ là do Lục Hoài là một nhân vật đặc biệt nên xung quanh hai người họ, trong bán kính ba bước chân, không hề có một ai. Tiểu Tinh lúc này có vẻ đã “ngoan ngoãn” hơn cách đây hai tháng nhiều, không còn cự tuyệt sự cưng chiều của Lục Hoài, chỉ là còn hơi xấu hổ.

“Em cảm thấy chúng ta hơi nổi bật quá, có chút không hay.” Tiểu Tinh kéo kéo Lục Hoài thì thầm. Lục Hoài lại cưng chiều vuốt tóc cô ấy: “Bảo bối chịu gọi là chúng ta rồi sao?”

“Anh… tập trung vào vấn đề em nói đi chứ.” Tiểu Tinh đỏ mặt, trông vô cùng đáng yêu. Dù còn khá xa nhưng hình ảnh ngọt ngào này lọt vào mắt lại làm Viên Viên có chút rối lòng. Cô đưa mắt nhìn Lâm Đoàn, thầm nghĩ: ‘Anh ấy không sao chứ…? Dù gì cô ấy cũng từng là…’

Là một đối tượng làm anh rung động. Giờ nhìn người đó tay trong tay, âu yếm với đối thủ một mất một còn của mình, mà mình là người đến trước lại không có cơ hội vì đã có hôn ước, anh đang nghĩ gì nhỉ?

Cô ngước nhìn anh, ánh đèn hoa lệ trên trần hắt xuống gương mặt góc cạnh không có biểu cảm khiến cô không thể nào dò la được. Anh đang nghĩ gì? Nếu anh kết hôn còn vì muốn thử lòng Tiểu Tinh thì bây giờ không đạt được mục đích, anh sẽ làm gì tiếp theo?

“Cô bé ngốc, không phải sợ, dù ở đâu thì em cũng là tâm điểm.” Lục Hoài đáp lại lời của Tiểu Tinh khiến mọi suy nghĩ trong lòng Viên Viên như chững lại trong vài giây. Sự rối bời trong lòng chuyển thành sự tức giận, cô liếc mắt nhìn hai người đó. ‘Bố tên dở hơi, nói chuyện có suy nghĩ không thế?’

“Xin chào Lục tổng và… tôi có nên gọi là phu nhân không nhỉ? Cảm ơn hai người đã dành thời gian tới đây.” Lâm Đoàn lên tiếng chào hỏi. Tiểu Tinh nhìn thấy anh, dường như đã ngờ ngợ ra điều gì đó. Lần trước gặp nhau ở nhà hàng cô ấy vì hoảng sợ nên không có dịp nhìn gần, giờ khi ở trước mặt thì dường như đã nhận ra. Khó trách, bởi vì Lâm Đoàn quá nổi bật đến mức dù chỉ xuất hiện ngắn ngủi vài tuần cũng đủ làm người ta ấn tượng sâu đậm. “A… Anh là người năm đó về trường hỗ trợ…”

Có vẻ nhận ra mình lỡ lời nên cô ấy vội che miệng, luống cuống cúi đầu rối rít xin lỗi. Hành động này với người khác chính là vô lễ, nhưng khi vào tay nữ chính lại thành vụng về, chân thành mà dễ thương.

“Anh quen cô ấy sao?” Cô lên tiếng hỏi. Lục Hoài cũng liếc nhìn bạn gái mình, trong đôi mắt dường như hiện lên chút gì đó không vui. Không vui vì cô ấy thất thố? Làm gì có! Rõ ràng hắn không vui là vì trong mắt cô ấy còn có người khác.

“Chúc mừng hai người. Xin giới thiệu, đây là Tiểu Tinh, vợ sắp cưới của tôi.” Ba chữ vợ sắp cưới này khiến cho ba người còn lại có ba biểu cảm khác nhau. Tiểu Tinh thì ửng đỏ mặt, hơi vỗ nhẹ vào người hắn như trách móc. Viên Viên thì hơi sững người còn Lâm Đoàn thì siết chặt eo cô.

‘Anh ấy giận sao?’

“Chúc mừng, mong là tôi sẽ nhận được thiệp mời.” Nhưng anh vẫn đang cười. Rồi chợt anh bảo: “Có vẻ hai vị cũng sắp tổ chức lễ đính hôn nhỉ, nên mới gấp không chờ nổi mà mặc những bộ quần áo đẹp đẽ này. Trông như váy cô dâu. Đúng là rất hợp với quý phu nhân đây, nhưng mà…”

Anh bỏ lỡ câu nói với nụ cười chuẩn mực. Tiểu Tinh không quen với loại đấu đá miệng lưỡi này nên mặt mày liền tái xanh lại. Lục Hoài cũng nhăn mặt lộ rõ vẻ không vui. Lâm Đoàn lại rất hài lòng kéo cô đi: “Chúng ta qua bên kia, em mệt chưa, anh lấy đồ cho em ăn.”

‘Anh ấy muốn chọc tức họ à? Nhìn Tiểu Tinh như sắp xỉu tới nơi rồi. Yếu ớt quá đi mất.’ Cô bị anh kéo đi nhưng vẫn ngoảnh lại. ‘Chọc vào nam chính vậy có sao không nhỉ? Hình như nữ chính lại khóc rồi.’

“Em nhìn họ mãi nhỉ? Luyến tiếc sao?” Anh hỏi. Viên Viên lắc đầu: “Không có. Chỉ là không nghĩ tới sau cũng vẫn có sơ sót.”

Bộ trang phục kia chính là sơ sót.

“Được rồi, ở hôn lễ sẽ không có.” Anh dỗ dành.

Qua một lúc, cô chợt nhìn thấy Ngô Vân Thư giữa đám người. Có vẻ cô ta vừa mới tới. Giống với phong cách lạnh lùng quyến rũ bình thường, cô ta khoác lên mình chiếc váy đen bóng mượt và trang điểm đậm, toát lên sự quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.

Nhưng đi cạnh cô ta lại là một cô gái nhút nhát trông có vẻ hơi yếu ớt và bần hàn ở nơi xa hoa này. Tự nhiên cô có dự cảm không lành…