Rơi Vào Cạm Bẫy

Chương 18: Chấp nhận rơi vào cạm bẫy (17+)



Đan Tâm cố gắng điều chỉnh tâm trạng, học theo Lâm Phong cách hôn. Nụ hôn của nàng tuy vụng về, nhưng lại khiến hắn nổi lên cơn say đắm.

Khi vài phút trôi qua, hắn cuối cùng cũng buông tha cho đôi môi của nàng, nụ hôn của hắn từ từ rơi xuống vành tai, rồi đến nơi cổ thơm ngát mùi sữa tắm. Hắn nhẹ nhàng nhấm nháp, để lại những vết hôn đỏ sẫm.

“Huhm…”

Nàng nhẹ nhàng rên lên, không còn nhận biết bản thân đang trong tình trạng nào. Mà hiện tại nàng chỉ cảm nhận được, toàn bộ nơi hắn lướt qua đều ngứa ngáy khó chịu, muốn được âu yếm thêm một lần nữa.

Nàng cố gắng chịu đựng, nắm chặt lấy tay hắn, Lâm Phong đã trải qua bao nhiêu thứ trên cuộc đời, kinh nghiệm không thiếu. Hắn nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn, đang đỏ vì ngại ngùng của nàng, mà tâm trạng hạnh phúc dâng lên.

Khi chạm đến cặp đồi núi nhấp nhô, hơi thở hắn càng trở nên gấp gáp. Hắn từ tốn nhìn nàng sau đó nhẹ nhàng nhấm nháp xung quanh nơi đỉnh đầu. Nàng như làn nước mát lạnh, còn hắn thì nóng bỏng như đang sôi sục.

Hắn càng đụng chạm, thì cơ thể mềm mại phía dưới càng uốn éo theo chuyển động. Hắn bắt đầu không thể tự chủ được bản thân, tay bắt đầu luồn xuống phía dưới thám hiểm nơi bí ẩn của nàng.

Thấy nàng không phản ứng mà còn chấp nhận nương theo, hắn nhẹ nhàng dùng đôi môi tà mị của mình đảo lộn quanh rốn, sau đó dần dần rời xuống dưới vực sâu thơm ngát.

Nàng cảm nhận được nguy hiểm, hai tay tự giác che lại nơi đầy xấu hổ này, đáy mắt chứa đầy hơi sương, thổn thức: “Đừng mà… dơ lắm!”

“Không sao đâu, để tôi làm em thoải mái, được chứ!?” Lâm Phong hạ giọng an ủi nàng, tay vỗ lên chiếc eo thon xoa bóp để nàng thả lỏng.

Nhưng càng làm như vậy thì cơ thể nàng càng căng thẳng, mắt như muốn khóc, lắc đầu chối từ: “Không muốn… sẽ ngất mất.”

Bộ dạng yêu kiều trước mặt khiến yết hầu của hắn lên xuống liên tục, Lâm Phong tiến đến, Đan Tâm như con thỏ nhỏ đang run rẩy trước răng nanh của hắn.

Lâm Phong cố gắng điều chỉnh lại cơ mặt, ôn nhu hôn lên trán nàng. Đôi môi tà mị, dần ép xuống hôn lên cánh môi anh đào chúm chím của Đan Tâm. Hắn nhẹ nhàng cắn mút, tay không nhàn rỗi xoa bóp nơi bầu ngực giúp nàng thoải mái hơn.

Đan Tâm như ruộng đồng khô được thêm nước tưới, Lâm Phong khơi dậy toàn bộ thèm muốn trong nàng.

Nàng chủ động ôm lấy cơ thể hắn, đáp lại nụ hôn, cơ thể tự giác ưỡn lên đi theo từng đợt xoa bóp.

“Tâm… môi em thật ngọt.” Hắn thả nàng ra, nơi đầu lưỡi liếm nhẹ quanh vành môi không ngừng khen ngợi: “Đến cả nơi đây cũng khiến tôi phát điên lên, em thật sự rất mê người.”

Lâm Phong chạm nhẹ lên đôi gò bồng đảo, rất mê người, hắn chỉ vuốt nhẹ mà cơ thể nàng đã phản ứng kịch liệt, cái miệng nhỏ xinh xắn cũng kêu lên:

“A… đừng chọc… tôi… nữa.”

Nàng như tấm chiếu mới, không hiểu tại sao bản thân lại kêu lên như vậy. Nhưng mỗi lần hắn chạm qua nơi nào, thì nàng đều thấy nóng bức đến kỳ lạ.

Đan Tâm chỉ biết, bàn tay của Lâm Phong rất thần kỳ, chỉ cần hắn chạm vào cơ thể thì nàng sẽ được thỏa mãn và kêu lên.

“Em thật biết cách dụ hoặc đàn ông.” Hắn xoa nhẹ nơi eo của nàng, ánh mắt liền trở nên đỏ rực, phía dưới đang phồng to như muốn nổ tung.

Hắn cầm lấy tay nàng, nhẹ nhàng đặt lên vùng to lớn của mình, hãnh diện nói: “Thích chứ? Nó đang biểu tình vì đã chịu đủ giới hạn, hay là em giúp tôi một tí?”

Đan Tâm lần đầu chạm vào thứ mà bản thân không dám mơ tới, nàng sợ hãi rụt tay lại, nhưng lại bị Lâm Phong nắm chặt không buông.

Đan Tâm sợ hãi kêu lên: “Không… tôi sợ lắm…”

“Ngoan, đừng sợ. Em chỉ cần cử động tay một chút, như vậy… hah…” Lâm Phong chỉ nàng vuốt ve phía dưới khổng lồ của mình, toàn bộ bứt rứt đều được thỏa mãn hắn rên lên sung sướng.

Tay nàng liên tục học theo cách dạy của Lâm Phong, chạm vào cục thịt nóng bỏng, nàng nhìn rồi lại nghĩ, sự sợ hãi lại ngoi lên, nàng bây giờ cảm thấy nên rút lui rồi, vì phía dưới của hắn càng chạm thì càng phình ra to hơn.

Nàng rụt tay trong vô thức, ánh mắt sợ hãi, toàn bộ cơ thể co rút lại muốn tránh khỏi tầm kiểm soát của Lâm Phong.

“Anh… của anh, đang lớn lên…”

“Em phải thấy vui đi, vì khi ở bên người tôi thật sự hứng thú, nó mới phản ứng mạnh mẽ như vậy.” Lâm Phong hãnh diện về cậu em của mình, hắn cúi gập người đối diện với Đan Tâm đang co rút một chỗ.

“Bây giờ tôi cho em một cơ hội cuối cùng, cảm thấy bản thân chưa đủ sẵn sàng thì hãy rút lui, tôi không muốn ép buộc một ai cả.” Lâm Phong nắm lấy tay của nàng đặt lên ngực trái của hắn, trái tim hắn đang muốn nổ tung vì nàng. Nhưng ở sâu thẳm, vẫn còn một nỗi sợ không tên, đó là cảm giác khi nàng rời xa mình.

Hắn từ tốn lấy lòng, dùng lời nói chân thành nhất để làm nàng hiểu tâm tư. Ánh mắt của Lâm Phong hiện rõ tầm quan trọng của tình cảnh ngay bây giờ, nàng bối rối nhìn vào rồi lại cố ý chuyển sang hướng khác.

Nàng biết đây không phải là trò chơi, mà chính là sự thật. Cảm nhận vòm ngực săn chắc, cùng với tiếng tim đập liên hồi.

Đây chính là sự thật không phải mơ, thứ nàng sợ hãi nhất cũng đến. Đan Tâm quay đi làm cho trái tim Lâm Phong đau nhói, hắn như thất bại trong gang tấc, tiếc nuối thả bàn tay nhỏ bé của nàng ra.

“Tôi ra ngoài một lát.”

“Đừng đi…”

Nàng bối rối nắm chặt lấy tay của hắn, tâm tư như được phơi bày tất cả, nàng đã mở lòng và chấp nhận rơi vào cạm bẫy của tình yêu…