Rơi Vào Lòng Anh

Chương 32: Mai Linh chỗ nào cũng sạch cả



Hoàng Phong mở mắt ngồi bật dậy, người con gái dịu dàng đang đứng trước mặt hắn, cô cắn khẽ đôi môi khô khốc của mình. Cho dù có vui đến mức nào thì hắn cũng phải dằn xuống, gằn giọng nói:

- "Ai đã đưa em đến đây?"

Hắn rót thêm rượu vào ly, tầm mắt không nhìn đến cô.

Mai Linh đóng bật lửa ngồi xuống cạnh hắn, sự nhớ nhung mấy ngày hôm nay cô dành cho người đàn ông này bị vẻ lạnh nhạt của hắn như một gáo nước lạnh dội xuống khiến cho cô run rẩy. Kềm nén cảm giác muốn khóc cô nhẹ giọng đáp:

- "Em đến công ty tìm anh nhưng không gặp được, lúc đó vô tình nhìn thấy anh Minh nên em nhờ anh ấy đưa đi gặp anh".

- "Đây không phải là chỗ em nên đến, mau về nhà đi".

Hắn vẫn giữ thái độ dửng dưng đó với cô, Hoàng Phong chưa bao giờ giận cô lâu đến như vậy. Mai Linh chỉ còn cách từng chút một dỗ dành người đàn ông lớn xác này.

- "Anh vẫn còn giận em sao?"

- "Không có".

Hắn cầm lấy chiếc hộp quẹt từ tay cô tự mình châm một điếu thuốc rồi quay mặt sang nơi khác, mùi bạc hà theo làn khói bay lượn trong không khí.

- "Mấy hôm rồi anh không liên lạc với em..."

- "Cuối năm rồi, công việc hơi nhiều".

- "..."

Hít sâu vào một hơi, cố gắng gạt vẻ mặt lạnh lùng đó của hắn đi, Mai Linh nhích người ngồi sát vào hắn, cô ôm lấy cánh tay rắn chắc, tủi thân nói:

- "Em xin lỗi, lần sau, lần sau em sẽ không như vậy nữa đâu mà".

Có trời mới biết lúc này trong lòng hắn đang gào thét muốn ôm lấy người con gái thơm ngọt kia đến mức nào, thế nhưng lý trí nói rằng hắn không được phép, phải để cô biết hôm nay lỗi lầm cô gây ra khiến hắn tức giận đến mức nào.

- "Em mau về nhà ngủ đi, tôi sẽ gọi người đưa em về".

Hắn rút tay ra khỏi người cô, cố gắng không nhìn đến vẻ mặt uất ức đáng thương đó, người bên cạnh đột nhiên im lặng khiến cho hắn hơi nghi ngờ liền quay mặt sang nhìn, ngay lập tức, cả gương mặt trắng bệch đầm đìa nước mắt của cô khiến tim hắn như bị ai đó dùng búa giáng cho một phát, môi dưới bị cắn chặt đến bật máu, cảm giác vừa đau lòng vừa tủi thân khiến cho Mai Linh ức không chịu được. Cô đứng phắt dậy, xốc chiếc balo lên rồi nức nở nói:

- "Có phải anh cảm thấy chán em rồi không?"

- "???"

- "Em biết sai rồi, đã hạ mình đến đây xin lỗi anh, anh có thấy người con gái nào lại phải hạ mình thế này không? Vậy mà anh còn, hức, vậy mà anh còn thái độ với em, hức, rõ ràng em cũng là người bị thương mà!"

- "!!!"

- "Anh không cần phải đuổi nữa đâu, em thấy anh, hức, em thấy anh cũng không còn thích, hức, thích em nữa, hức, em sẽ tự đi, hức".

Nói rồi cô vừa quệt nước mắt vừa quay người bỏ đi, chân còn chưa bước đến cửa thì tay đã bị một lực mạnh kéo lại, rất nhanh sau đó cơ thể của người con gái lại rơi vào lồng ngực quen thuộc, mùi Long Diên Hương đặc trưng bao lấy cô, không cho phép cô rời khỏi nữa bước.

- "Đồ ngốc, anh nói chán em lúc nào, không được nói như vậy nữa".

Hoàng Phong ôm cô lại thật chặt, hôn hôn liên tục lên mái tóc đen óng ả, bao ngày không gặp hắn nhớ cô sắp chết rồi.

- "Mấy ngày rồi anh không về nhà, em đợi anh đến tận khuya anh cũng không về, gọi điện cho anh không được, nhắn tin anh cũng không trả lời, đừng có nói anh giận em, rõ ràng là anh chán em, anh có người khác ở ngoài rồi thì có".

Vừa nói Mai Linh vừa khóc đến không thở nổi, cả gương mặt trắng nõn đỏ bừng lên, nước mắt rơi không ngừng, tiếng khóc nức nở đó của cô như một sợi dây mảnh cứa vào đáy lòng hắn, khiến nó rỉ máu đau rát.

Hoàng Phong đỡ cô ngồi xuống ghế sofa, dùng hai ngón cái lau đi những dòng nước mắt đang rơi không ngừng, hắn thấy hối hận rồi, con thỏ béo nhà hắn vừa ngốc vừa nhạy cảm, nếu cô có sai thì nói vài câu là được rồi, cần gì chơi cái trò giận dỗi này nữa, rốt cuộc cũng là hắn tự mình hại mình thôi.

- "Nào bé ngoan, em đừng khóc nữa, anh sai rồi, anh sẽ không giận nữa, anh chỉ chọc em một chút thôi, chỉ chọc một chút thôi mà, em nhìn này, anh yêu em như vậy làm sao có người khác được chứ, ngoan, nín đi nào".

Cuối cùng thì hắn lại phải đi dỗ dành cô người yêu bé nhỏ của mình, chiêu giận ngược này quả nhiên lợi hại vô cùng, cho dù là có cứng rắn cách mấy thì cây cột nào cũng phải chịu thua nóc nhà của mình thôi.

Lúc Mai Linh khóc đến mệt lả đi Hoàng Phong liền để cô ngồi dựa vào lòng mình, hai chân tròn lẳng của cô cô gác ngang qua một bên đùi hắn, để cô tùy ý mân mê hàng cúc áo sơ mi trong vô thức, còn bản thân hắn thì lại ôm chặt lấy cơ thể đẫy đà ấm áp cho thỏa cơn nhung nhớ bao nhiêu ngày qua, thật ra thì đêm nào hắn cũng trở về ôm cô, nhưng lúc đó cô đã ngủ say mất rồi nên không hề hay biết, đến sáng trước khi cô kịp thức dậy thì hắn đã đi mất, thế nên cô vẫn luôn cho rằng hắn không thèm về nhà với mình. Hoàng Phong còn định nếu như hôm nay cô không nói gì thì hắn sẽ tự mình đi về tìm cách làm hòa trước, không ngờ con thỏ béo lại chạy đến tận đây xin lỗi hắn.

Mai Linh không hề biết giây phút vừa nhìn thấy cô ở cửa thì hắn đã mềm lòng mà muốn ôm lấy cô ngay lập tức rồi.

Người con gái trong lòng vùi đầu sâu vào cổ hắn, từng tiếng nấc nghẹn nho nhỏ thi thoảng lại vang lên, Hoàng Phong đưa tay vuốt ve vết thương bị dao cứa trên cổ cô đã đóng mài, trong lòng lại bị hơi thở thơm ngọt chọc cho ngứa ngáy.

- "Em phải biết sự an toàn của em là điều anh bận tâm nhất, lần sau tuyệt đối không được để bản thân gặp nguy hiểm như ngày hôm đó nữa, rõ chưa?"

Hắn dịu dàng nói với cô, mái đầu mềm mại lập tức gật gù tỏ ý đã hiểu, Mai Linh ngẩn mặt lên nhìn hắn, đôi con ngươi trong suốt sáng như gương đang phản chiếu ảnh ngược của người đàn ông.

Cô hôn nhẹ lên chiếc cằm đã lún phún râu khiến cho hắn thần hồn điên đảo, Hoàng Phong nhấp một ngụm rượu nhưng không vội nuốt xuống, hắn cúi đầu hôn cô, ép cô mở miệng đón nhận thứ chất lỏng cay xè ấy như một sự trừng phạt nho nhỏ, giữ chặt lấy người con gái trong lòng như muốn nhập làm một với bản thân, nụ hôn cứ kéo dài tựa như không hồi kết, răng môi dây dưa mãnh liệt, nếu không phải lo sợ cô không chịu nổi mà ngất đi thì hắn đã không buông tha cho cô dễ dàng như vậy đâu.

Nữa đêm, Hoàng Phong bế cô người yêu đã rơi vào mơ hồ của mình ra khỏi quán bar, lúc đi ngang qua sàn lớn hầu như toàn bộ ánh mắt đều tập trung về phía cục thịt tròn tròn trong ngực hắn, đáng tiếc, người con gái trong lòng đã được hắn bao bọc cẩn thận không để ai thấy được dù chỉ là một sợi tóc, Minh sau khi đưa cô đến đã sớm về nhà cùng cô em gái thân yêu của mình, chỉ còn A Hào đứng nhìn theo bọn họ.

Mấy ngày nữa là đến lễ giáng sinh, đợt này Mai Linh đang phải tập trung ôn thi cuối kỳ nên được nghỉ học hai tuần, từ dạo đó, sáng nào Hoàng Phong cũng mang cô theo đến công ty, hai nữ nhân viên ở quầy tiếp tân sau khi biết cô là người yêu của chủ tịch bọn họ thì bị sang chấn tâm lý toàn tập, không chỉ riêng hai cô mà cả công ty sau khi biết chuyện đều nhốn nháo cả lên, chủ đề lãnh đạo cấp cao trâu già thích gặm cỏ non nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán xôn xao, lượng công việc dồn dập cũng không còn khiến cho toàn thể nhân viên cảm thấy bị áp lực nữa.

Đương nhiên những chuyện ồn ào đó đâu thể nào lọt vào căn phòng riêng biệt ở tầng cao nhất của trụ sở chính được. Bên trong phòng, Mai Linh đang quấn một chiếc chăn mỏng gật gù ngủ, đống bài tập ở phía dưới vẫn còn gần một nữa chưa làm xong, thế nhưng cô thật sự không chịu được nữa rồi, sáng nào cái tên ác nghiệt kia cũng bắt cô dậy thật sớm để đi làm cùng hắn, trời thì lạnh, cô thì được nghỉ học, đáng lẽ cô phải được ở nhà ngủ nướng mới đúng chứ!!!!!

Thế nên mặc kệ tiếng lật giấy soàn soạt phía sau, mặc kệ bài tập chưa làm phía dưới, mặc kệ ánh mắt của người đàn ông tàn ác kia đang chiếu xuống phía trên, Mai Linh vẫn quyết định đình công, cô ngồi kê người lên bàn ngủ ngon lành, dưới sàn lại còn vì cô đến học mà được hắn cho người trải thảm lông ấm áp có thể nằm ra bất cứ lúc nào, quá lý tưởng cho một giấc ngủ đông. Chưa đầy một phút sau, Mai Linh đã nằm lăn xuống thảm thở đều.

Hoàng Phong từ nãy đến giờ vẫn luôn nhịn cười không ngừng quan sát cô, rốt cuộc hắn cũng phải chào thua con thỏ béo nhà mình, bước nhẹ chân đến bế cô lên ghế sofa, hắn tăng nhiệt độ máy lạnh lên một chút, kéo lại chiếc áo bị tuột lên nữa bụng cho Mai Linh, hôn hôn vào gương mặt tròn trịa đáng yêu mấy phát rồi mới đi đến bàn làm việc tiếp tục công việc dang dở.

Ngày thi cuối cùng của Mai Linh rơi vào giáng sinh, tết Tây được nghỉ học kéo dài đến tết Âm cô sẽ phải đi về nhà, do đó hai người bọn họ chỉ còn lại mấy ngày để ở cạnh nhau, Hoàng Phong sau khi biết tin thì giống như hóa thú, đêm nào cũng đòi hỏi, có đôi lúc Mai Linh cảm thấy lo lắng cho sức khỏe của anh người yêu nhà mình, cô nghe nói ham muốn quá độ có thể sẽ bị liệt dương???!

Đêm giáng sinh, Mai Linh sau khi thi xong liền bỏ hết sách vở qua một bên, chính thức biến thành con lười ở lì trong phòng khách quấn chăn xem "Ở nhà một mình". Lúc xem hết phim chỉ mới hơn bảy rưỡi tối, không khí ngày đông se se lạnh, cô co chân thu người thành một cục bông tròn ủm lăn lốc trên ghế sofa, Hoàng Phong vừa tắm xong bước đến ôm lấy người con gái vào lòng, hắn vuốt lại mái tóc bị rối của cô rồi hỏi.

- "Có muốn đi chơi không? Anh đưa em đi!"

- "Không đâu, đường vừa đông vừa ồn, em muốn ở nhà hơn".

Nói rồi cô ngẩn đầu nhìn hắn:

- "Hay anh muốn ra ngoài hả?"

Hoàng Phong bật cười đáp:

- "Anh lớn tuổi rồi, thích yên tĩnh thôi".

Mai Linh nghe xong lại vui vẻ co người rúc vào lòng hắn, trên TV đang chiếu một bộ phim của Disney về lễ giáng sinh, lúc chiếu đến đoạn các bạn nhỏ được tặng quà, Hoàng Phong đột nhiên đứng dậy, hắn đi lên lầu một lúc rồi lại trở xuống, trong tay là một chiếc hộp nhung màu đen.

- "Quà giáng sinh cho bạn nhỏ nhà chúng ta".

Hắn mỉm cười đưa chiếc hộp đến trước gương mặt ngạc nhiên của cô, nắp hộp mở ra, bên trong là một chiếc lắc chân được thiết kế cầu kỳ với những chiếc chuông nhỏ xíu xung quanh, dưới ánh mắt ngỡ ngàng của người con gái, Hoàng Phong cúi xuống cẩn thận nâng chân cô lên, như một tín đồ trung thành và ngoan đạo, hắn đeo chiếc lắc vào cổ chân Mai Linh rồi thành kín hôn nhẹ lên đức tin của mình.

- "Giáng sinh vui vẻ".

Hoàng Phong ngẩn đầu nhìn cô mỉm cười dịu dàng, đáy mắt ngập tràn yêu thương. Thế nhưng khác với người đàn ông điềm tĩnh trước mặt trong lòng Mai Linh như đang nổi bão.

Ai mà tin được sẽ có một ngày người đàn ông cao quý luôn đứng trên đỉnh vinh quang hô mưa gọi gió lại có thể không ngại dơ bẩn quỳ xuống hôn vào chân mình thế này.

Mai Linh có cảm giác bản thân đang mơ một giấc mộng hoang đường, liệu có thứ gì đó đánh thức cô dậy không nhỉ? Hay là để cô đắm chìm trong giấc mộng ngọt ngào này tiếp đi, khoan hãy để cô tỉnh đã.

Hắn bật cười nhìn thái độ ngây ngốc đó của cô, đưa tay lên búng mấy cái trước mặt để tâm trí của bạn gái hắn trở về rồi mới híp mắt hỏi:

- "Em sao vậy? Không thích hả?"

- "Không, không có, em thích lắm".

Mai Linh vẫn còn đang mơ màng đáp lại, cả gương mặt tròn trịa mũm mĩm dần đỏ ửng lên, cô gục đầu lí nhí nói:

- "Bẩn... chân bẩn..."

Nghe xong, hắn lập tức cười phá lên cười, tiếp tục cúi đầu hôn liên tục mấy phát nữa lên chân cô khiến cho Mai Linh hết hồn muốn rụt chân về nhưng lại bị hắn giữ chặt.

- "Đồ ngốc, không bẩn, Mai Linh chỗ nào cũng sạch cả".

Hắn vừa nói vừa xoa nhẹ lên cổ chân của cô, chiếc lắc phát sáng trên làn da trắng như tuyết đẹp đến kinh người.

Mai Linh ngồi đó nhìn hắn đến ngơ ngẩn, cô có cảm giác như nơi đang được hắn nâng niu dịu dàng từ từ nóng lên sau đó lan hết ra cả người. Đột nhiên, cô chợt nhớ đến một bài viết vô tình đọc được trên mạng xã hội gần đây với tiêu đề: Một người đàn ông quyến rũ nhất khi nào? Có rất nhiều ý kiến cho rằng đó là khi họ tập trung làm việc hoặc là khi họ cà thẻ đen mua đồ. Thế nhưng giờ phút này Mai Linh lại thấy tất cả đều không đúng, một người đàn ông quyến rũ nhất là khi họ cưng chiều người phụ nữ của mình, đó là lúc lực hấp dẫn từ họ tỏa ra khiến cho không ai có thể cưỡng lại được.

Một chiếc bẫy mang độc tố ngọt ngào dẫn dụ con mồi dễ dàng sa lưới.

Giờ thì Mai Linh cũng hiều được vì sao những cô gái khác lại muốn được ở cạnh hắn đến sức đầu mẻ trán như vậy.

Bởi vì chính cô cũng đã chìm sâu vào lưới tình này rồi.

Lúc Mai Linh hoàng hồn nhớ đến món quà trong balo của mình, cô vội chạy lạch bạch lên phòng trước ánh nhìn ngạc nhiên của hắn, một chiếc hộp vuông vức nằm trong bàn tay đầy đặn, cô run rẩy chìa món quà đến trước mặt người đàn ông, mặt đỏ ửng:

- "Cái này, cái này là em đi chọn cùng chị Ánh Dương, tặng cho anh, giáng sinh vui vẻ".

Dáng vẻ vừa vụng về vừa ngốc nghếch đó của Mai Linh khiến hắn phì cười, nhẹ nhàng đón nhận chiếc hộp trong tay cô, hắn thận trọng mở ra xem.

Rất lâu sau này, trong tủ đựng phụ kiện của hắn dù cho có thêm rất nhiều những thứ phụ kiện sang trọng đắt tiền khác thì chiếc kẹp cà vạt và đôi khuy măng sét ngày giáng sinh năm đó con thỏ béo tặng cho hắn vẫn được đặt ở nơi trang trọng nhất, người ta cũng chỉ thấy chủ tịch của Hoàng Gia mỗi khi xuất hiện ở những buổi tiệc quan trọng đều sẽ dùng một bộ khuy măng sét và kẹp cà vạt quen thuộc lúc nào cũng được giữ gìn cẩn thận. Đối với Hoàng Phong, đó là món quà quý giá nhất hắn nhận được ở kiếp này.