Rơi Vào Ngân Hà

Chương 51: Dỗ anh



Edit+beta: LQNN203

Nghe thấy lời nói của Tô Dao, Trần Ngân Hà mỉm cười với cô: "Tôi đã từng xử lý một trường hợp tương tự trước đây, đương sự bị bệnh tâm thần. Khi còn nhỏ hắn ta có thói quen ngược đãi mèo, ấn tượng rất sâu."

Từ trong phòng chiếu phim ra ngoài đại sảnh rạp chiếu phải đi qua một hành lang dài, ánh sáng trong hành lang mờ mịt, Tô Dao không thể nhìn rõ biểu hiện của Trần Ngân Hà, không có cách nào để đánh giá sự thật trong lời nói của anh.

Rất nhiều kẻ biến thái. Tội phạm giết người thời thơ ấu thường sẽ hành hạ động vật đến chết, phóng hỏa, còn có thói quen tè dầm, điểm này là thật sự.

Tô Dao tiếp tục đi cùng Trần Ngân Hà, những người bên cạnh đi ra từ phòng chiếu phim bắt đầu thảo luận về bộ phim vừa xem.

"Vị đạo diễn này vẫn có chút tài năng, một vài cảnh quay rất đẹp, nhưng sản xuất không tốt, quá kém chất lượng."

"Chính là, cái bồn tắm đầy máu kia, vừa thấy là giả rồi, còn không bằng giả nữa, hoàn toàn được trộn bằng sơn và nước, một chút cảm giác sền sệt của máu cũng không có."

"Còn cái đầu lâu kia, ôi má ơi, mua ở trên Taobao còn thật hơn với giá chín tệ mà còn bao ship nữa. Đoàn phim này nghèo thành cái dạng gì vậy trời."

"Nghe nói đạo diễn bán nhà riêng để làm phim này, với số suất xem và số suất chiếu, chắc lỗ sang nhà bà ngoại luôn quá."

"Kỹ năng diễn của các diễn viên cũng không tốt, một đám người đều giả trân, không có cảm giác thay thế gì cả*, tôi cảm thấy nam chính còn khá hơn một chút."

*Nguyên văn là Đại nhập cảm (代入感): Chỉ độc giả, khán giả hoặc game thủ nảy sinh cảm giác kỳ lạ như lạc vào thế giới trong game, tiểu thuyết hay tác phẩm truyền hình, thay thế nhân vật trong đó.

"Đặc biệt là cô nữ chính kia, hình như là người mới, khá xinh đẹp, vóc dáng cũng cao," một cô gái trộm chỉ Tô Dao, nhỏ giọng nói, "Cùng với cô gái đó có điểm giống nhau."

"Nhưng kỹ năng diễn xuất của cô ta quá tệ, toàn bộ bộ phim khuôn mặt như tảng băng, tay gần như đã bị chém đứt, đau như vậy mà mặt vẫn tỉnh bơ, ngoại trừ những cái nhíu mày khóc thét thì không còn gì, quá cường điệu."

...

Tô Dao nghe bọn họ thảo luận, không biết nên nói cái gì, cô còn tưởng bọn họ ở trong đó yêu đương, không có ai xem phim.

Nhắc mới nhớ, chiều cao và thân hình của nữ chính thực sự giống với cô, Tô Dao rùng mình khi nghĩ đến, cô đừng có xuyên vào sách hay xuyên vào phim đấy.

Cô là cảnh sát, nếu phải xuyên không thì cũng nên sắp xếp phim hồi hộp cho cô, phim kinh dị kiểu này còn bị chặt đùi thì thảm quá.

May mắn thay, đây là thế giới của chủ nghĩa duy vật, sẽ không có chuyện xuyên không vô lý này.

Khi đến sảnh rạp chiếu phim, Trần Ngân Hà nói anh đi vệ sinh, Tô Dao tìm một chỗ ngồi đợi anh, đồng thời lấy điện thoại di động ra chơi.

Cô tìm kiếm các bài phê bình phim của bộ phim này, các bài đánh giá trên mạng cũng không tốt lắm, giống với những gì bọn họ vừa nói.

Tô Dao gửi một tin nhắn cho Ngô Thanh Đào nói về trải nghiệm xem phim của cô.

【 Hoa khôi cảnh sát đẹp nhất Vân Giang: Phim ở mức trung bình, nếu em muốn xem dàn dựng phim và trải nghiệm độ kinh dị thì quên đi, cảm giác nhập vai quá kém. Nếu em muốn gặp soái ca thì vẫn có thể, tạo hình trong phim chồng Kỳ Bác Nhiên của em trông không tồi. 】

【 Dũng sĩ diệt mồi Đào Đào: Không sao, không sao, tối mai em sẽ đi xem sau giờ làm việc, rủ theo Tiểu Vu và Giang Bất Phàm nữa. 】

【 Hoa khôi cảnh sát đẹp nhất Vân Giang: Mau đi xem đi, phòng vé của phim không tốt, sắp xếp trong rạp phim cũng không mấy vui vẻ. ]

【 Dũng sĩ diệt mồi Đào Đào: Em biết rồi ạ. 】

【 Dũng sĩ diệt mồi Đào Đào: Chị Tô, chị cùng đội phó Trần đi xem phim sao? 】

【 Hoa khôi cảnh sát đẹp nhất Vân Giang: YES. 】

【 Dũng sĩ diệt mồi Đào Đào: Lãng mạn quá, đội phó Trần có bảo vệ chị  không, ví như, khi nhạc kinh dị bắt đầu, đội phó Trần đã bịt tai chị lại: "Cô gái, đừng sợ, có anh ở đây."】

【 Hoa khôi cảnh sát đẹp nhất Vân Giang: Em đọc ít tiểu thuyết tổng tài thôi, dễ não tàn lắm. 】

【 Dũng sĩ diệt mồi Đào Đào: Ha ha ha, anh chị vừa mới xem phim xong, em không quấy rầy anh chị nữa, anh chị hẹn hò đi. 】

Tô Dao cất điện thoại di động đi, quay đầu liếc về hướng nhà vệ sinh, Trần Ngân Hà đi toilet đã lâu rồi, chẳng lẽ cô cho anh uống quá nhiều nước đá nên làm bụng anh hỏng mất?

Cô đợi một hồi mới thấy Trần Ngân Hà đi ra, vừa ngửi được mùi trên người anh, cô liền biết bụng của anh không hỏng, mà là đi hút thuốc.

Tô Dao cau mày: "Anh hút bao nhiêu điếu rồi?"

Trần Ngân Hà cười xoa đầu Tô Dao: "Em bắt đầu kiểm soát việc hút thuốc của tôi rồi, không phải chỉ có vợ mới có thể kiểm soát việc hút thuốc của chồng sao?"

Tô Dao: "Hứa Gia Hải không phải vẫn luôn quản việc anh hút thuốc sao?"

Trần Ngân Hà nhướng mày: "Sao vậy nha đầu, ăn giấm của cậu ta à?"

Tô Dao có thể thấy Trần Ngân Hà đang nói đùa, anh không muốn nói về tâm sự của mình, liền cũng rất đắc ý hùa theo anh ha ha: "Đúng rồi, dù sao các anh là kết tinh của 'sao trời biển rộng', cả vũ trụ cũng không lãng mạn bằng các anh, rộng lớn và xa xôi, tôi không thể so sánh được."

Trần Ngân Hà cảm thấy thích thú trước những lời nói của Tô Dao, tuy cô không được bố mẹ cưng chiều nhưng cô là một cô gái rất tỏa nắng.

Những người như vậy rất dễ khiến người khác muốn đến gần, đặc biệt là những người đã sống trong thế giới tăm tối và lạnh lẽo trong một thời gian dài.     

Trần Ngân Hà quay đầu lại liếc nhìn Kỳ Bác Nhiên trên poster phim, nói với Tô Dao: "Em không thể thích người khác."

Tô Dao nhìn ra Trần Ngân Hà lại ghen, cảm thấy anh quá mức lo được lo mất: "Anh đang nghĩ gì vậy, Kỳ Bác Nhiên người ta là một minh tinh, không thể có liên quan với một cảnh sát nhỏ bé như tôi được."

Vào thời điểm này, một số bộ phim đã kết thúc và có rất nhiều người đi thang máy. Khi Tô Dao bước vào, cô bị ép chặt vào trong cùng, lưng dựa chặt vào vách trong của thang máy.

Trần Ngân Hà đứng trước Tô Dao, giúp cô chặn những người đi vào phía sau.

Họ rất gần, gần đến nỗi hơi thở của họ bị cuốn theo. Anh nhìn xuống cô, ánh mắt càng ngày càng tối, cho đến khi cô kêu lên một tiếng đau đớn: "Người phía sau đừng ép nữa, tôi sắp bị bóp chết rồi."

Trần Ngân Hà mới bừng tỉnh mà lùi lại.

Phía sau không có ai chèn ép họ cả, là anh đang đè cô, như sợ cô bị người khác giật mất, anh phải thật mạnh cảm nhận cô mới được.

Nhìn thấy cô thật sự bị ép chết, anh lại bắt đầu tự trách, cảm thấy mình là một kẻ nguy hiểm, một kẻ biến thái kinh khủng.

Thực ra Tô Dao luôn biết không có ai bóp chết, là anh bóp chết cô.

Lúc họ ra khỏi rạp chiếu phim là chín giờ bốn mươi, Tô Dao và Trần Ngân Hà quay lại đường cũ đi về hướng Cục Cảnh sát.

Đường phố khá yên tĩnh, thỉnh thoảng có gió thổi qua những cành cây. Thời tiết lạnh đến mức không có nhiều người đi đường, có thể nghe thấy tiếng bước chân của nhau.

Tô Dao đã im lặng suốt thời gian qua, trong lòng cô đang chờ đợi và mong mỏi, cô hy vọng Trần Ngân Hà có thể nói điều gì đó với cô.

Trong rạp chiếu phim, trong thang máy, lý do gì khiến anh có những hành vi bất thường.

Họ sánh bước bên nhau, anh không nói lời nào, thỉnh thoảng lại nhìn lên trời và không nói gì.

Thật không may, đây là một đêm nhiều mây, không có sao và không nhìn thấy gì ngoài những đám mây dày.

Là một thời tiết nặng nề, làm người ta khó thở.

Tô Dao không thích điều này, cô dừng lại, quay đầu nhìn xung quanh, nói với Trần Ngân Hà: "Anh ở đây, đừng nhúc nhích, tôi đi mua..."

Trần Ngân Hà: "Đừng ăn quýt."

Tô Dao mỉm cười, cô nắm tay Trần Ngân Hà kéo đến chỗ có bức tường tránh gió: "Chờ tôi ở đây, đừng ăn kẹo của người lạ, cũng đừng đi theo người lạ đấy."

Nói xong xoay người chuẩn bị đi, cổ tay lại bị kéo lại.

Tô Dao quay đầu lại và mỉm cười với Trần Ngân Hà: "Tôi sẽ quay lại ngay."

Trần Ngân Hà buông tay, Tô Dao lon ton chạy vào con hẻm nhỏ.

Vừa chạy, cô vừa lấy điện thoại di động ra xem giờ, không biết ông cụ bán tranh đường đã đóng sạp chưa.

Cô băng qua ngõ, rẽ vào đường lớn, chạy bốn mươi mét, đến một con hẻm, thở dốc nói: "Đừng, đừng đóng cửa!"

Ông cụ quen Tô Dao, có lần bị mấy tên côn đồ đòi tiền bảo kê rồi đập phá sạp hàng của ông ấy, Tô Dao đi ngang qua thấy liền giúp đỡ, từ đó bọn côn đồ đó không dám gây khó dễ cho ông ấy nữa.

Ông cụ nhìn đống lửa dưới bếp, ném hai cục than vào, cười hiền hậu: "Cảnh sát Tô, cháu muốn mẫu nào?"

Tô Dao suy nghĩ một chút: "Vẽ cho cháu một quả đào lớn."

Ông cụ xúc một thìa đường nâu nóng chảy: "Một quả đào đơn điệu làm sao, vẽ cho cháu một bàn đào mà Tôn Ngộ Không đã ăn nhé?"

Tô Dao cười: "Không cần đâu ạ, một quả đào là được rồi, làm lớn hơn và cho nhiều đường ạ." Trời lạnh như vậy, để ông cụ vẽ xong sớm là có thể đóng sạp về.

Ông cụ rất nhanh đã làm xong, đưa cho Tô Dao cái xiên tre có quả đào: "Sao hôm nay đột nhiên muốn ăn kẹo?"

Trước kia ông ấy làm cho cô cô đều không cần, ngại quá ngọt, quá ngán.

"Không phải cháu ăn, là để dỗ người." Tô Dao quét mã QR thanh toán, cầm cây tranh đường rời đi, "Tạm biệt ông."

Trần Ngân Hà đứng tại chỗ, cách cả bức tường tránh gió dù đứng yên một chỗ vẫn lạnh.

Anh đóng cổ áo len, giấu cằm vào trong cổ áo, đút tay vào túi áo khoác cashmere, lại di chuyển chân để làm cho mình ấm lên một chút.

Tâm trạng của anh không hề xuống dốc vì cảnh phim đó, trước đây, vào thời điểm này trong năm, anh sẽ xin nghỉ phép nửa tháng, tích trữ đủ thức ăn rồi nhốt mình trong nhà.

Năm nay khác với những năm trước, toàn bộ tâm trí của anh đều đổ dồn vào Tô Dao, mỗi ngày đều nghĩ về cô, dành thời gian cho cô, điều này khiến anh gần như nghĩ rằng mình đã quên đi ký ức đau buồn đó.

Thật ra, những thứ bẩn thỉu đã khắc sâu vào xương sẽ không bao giờ tàn lụi theo thời gian, chúng chỉ ngày càng trở nên hung ác hơn, và chúng sẽ không dừng lại cho đến khi khiến anh phát điên.

Trần Ngân Hà ngẩng đầu, Tô Dao chạy tới từ một dãy đèn đường thắp sáng, dừng lại trước mặt anh, đưa cho anh xiên tranh đường: "Đây, cho anh."

Trần Ngân Hà cầm lấy nhìn.

Quả đào này có kích thước bằng mặt người, hình tròn, trên đó có hai lá đào nối liền nhau.

Anh không biết phải ăn làm sao với quả đào tròn trịa này, chỉ cần mở miệng cắn, khóe miệng và khuôn mặt sẽ dính đầy đường nhão nhão dính dính, còn khuôn mặt thì dính đầy vết nhớp nháp.

Đây không phải là bộ dáng một tiểu tiên nam nên có.

Tô Dao hít một hơi: "Tôi chạy đường dài mua cho anh, đặc biệt làm nó lớn như vậy, anh có vui không?"

Trần Ngân Hà tưởng tượng ra khuôn mặt tuấn tú dính đầy đường của mình: "Tôi rất vui."

Tô Dao háo hức nhìn Trần Ngân Hà: "Vậy sao anh không ăn?"

Trần Ngân Hà: "Không nỡ ăn."

Tô Dao đút tay vào túi cùng đi với Trần Ngân Hà: "Có gì không nỡ chứ, ăn xong tôi sẽ mua cho anh nữa, nhà tôi không thiếu chút tiền này."

Trần Ngân Hà quay lại nhìn người phụ nữ bên cạnh anh, cô mặc một bộ quần áo màu đen, tóc và mắt cũng đen, dáng vẻ cười lên trông giống như sẽ tỏa sáng.

Anh nhìn xuống tranh đường trên tay, như đang tự nói với chính mình: "Ngoài mẹ tôi ra chưa từng có ai dỗ dành tôi như thế này."

Tô Dao mỉm cười, đôi mắt sáng ngời cong lên: "Vui lên đi, khi Tô Tiến còn nhỏ hay khóc tôi thường đưa nó đi mua tranh đường, sau đó nó liền nín khóc."

Trần Ngân Hà rất vui, nhưng khi nghe thấy cô dỗ người khác như vậy, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại.

"Anh con mẹ nó không phải đó chứ, còn ăn cả giấm của em trai tôi," Tô Dao nhìn vẻ mặt không vui của ông chủ Trần Ngân Hà, nhảy dựng lên muốn đoạt lại tranh đường trong tay anh, "Có muốn hay không, không muốn thì trả tôi."

Trần Ngân Hà giơ tay ngăn cô cướp: "Muốn, sao lại không muốn, tôi đem về nhà đóng khung."

Nó phải được treo ở cửa ra vào phòng khách, nơi Hứa Gia Hải có thể nhìn thấy mỗi ngày, treo nó ở nơi dễ thấy nhất để đảm bảo hàng ngày anh ra vào cửa có thể nhìn thấy.

Vài ngày sau, Ngô Thanh Đào gọi vài người trong phòng làm việc, mọi người cùng đi xem phim kinh dị: "Tổng cộng có năm người đúng không, còn có ai không, nếu không tôi đặt vé đây."

Ngô Thanh Đào mở app đặt vé: "Hạ giá?!"

"Chị Tô mới xem hôm trước, sao đã hạ giá nhanh như vậy, vẫn chưa chiếu được mấy ngày mà."

Giang Bất Phàm kiểm tra: "Phòng vé quá tệ, hơn nữa rạp chiếu phim cũng muốn kiếm tiền, để cho những bộ phim khác có doanh thu phòng vé cao là chuyện bình thường."

Ngô Thanh Đào tức giận gãi đầu: "Sớm biết vậy đã đi xem sớm một chút."

Tô Dao ngẩng đầu lên khỏi màn hình máy tính: "Không có gì phải hối tiếc, em xem trên app video cũng vậy. Dù sao thì hiệu ứng hình ảnh cũng ở mức trung bình nên em không cần phải xem nó trên màn ảnh rộng."

Ngô Thanh Đào tìm kiếm tin tức liên quan đến bộ phim: "Đạo diễn này thật thảm, vì theo đuổi giấc mộng mà bán xe bán nhà đập nồi bán sắt, kéo theo một chút đầu tư, còn vay nặng lãi và huy động đủ tiền để làm phim, nhưng hơn một nửa trong số đó đã bị cuốn trôi bởi tài chính và thua trong cờ bạc."

Đó là lý do tại sao có những ý kiến ​​trên, cho rằng sản xuất thô và đạo cụ cẩu thả chính là vì không đủ kinh phí.

Ngô Thanh Đào thở dài: "Phim chạm ngõ, giấc mộng tan tành, không lấy lại được tiền, suốt ngày bị bọn cho vay nặng lãi truy đuổi. Nếu là em, em sẽ phát điên mất."

"Reng reng reng" Điện thoại bàn trên bàn Tô Dao vang lên, ngắt lời Ngô Thanh Đào.

Tô Dao cầm điện thoại lên kết nối, là chú Lưu bảo vệ cổng gọi tới, nói có hai người rất kỳ lạ tìm cô, không dễ dàng gì tùy tiện bỏ đi.

Tô Dao thật sự không nghĩ ra có người kỳ lạ nào lại tìm cô vào lúc này: "Ai ạ?"

Chú Lưu: "Cháu tới cửa nhìn xem sẽ biết."