Rơi Vào Ngân Hà

Chương 57: Đau lòng



Edit+beta: LQNN203

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà: "Anh có biết cái gì quan trọng hơn cơ thể và nụ hôn đầu của đàn ông không?"

Trần Ngân Hà suy nghĩ một chút: "Trái tim đàn ông hết lòng yêu thương người phụ nữ của mình?"

Tô Dao nhìn anh một cái: "Không, là mạng sống!"

Trần Ngân Hà cuối cùng cũng nhớ ra: "Có phải chúng ta bị một lão điên nhốt ở đây không thoát ra được?"

Nói đến chủ đề này, vẻ mặt Tô Dao trở nên nghiêm túc, cô lấy điện thoại di động ra xem, hạ giọng nói: "Có một thiết bị làm nhiễu tín hiệu gần đây, tín hiệu điện thoại di động bị mất rồi, vì vậy tôi không thể liên lạc trực tiếp với nhóm người Đại Vu và Giang Bất Phàm được."

"May mắn có thể gọi 110, nói chuyện với họ qua số 110, yêu cầu họ chuẩn bị dụng cụ phá cửa."

Ở bất kỳ nơi nào không có tín hiệu, cuộc gọi cứu nạn của nước ta đều có thể được kết nối.

Trần Ngân Hà liếc nhìn thời gian: "Họ đang trên đường và sẽ tới trong khoảng năm mươi phút nữa. Tôi đã để lại một dấu hiệu bên ngoài để họ có thể nhìn thấy khi đến rồi."

Tô Dao phân tích: "Lão điên đó không dám vào, ông ta già quá rồi, biết mình không thể đánh bại chúng ta, chúng ta chỉ cần chịu đựng trong năm mươi phút này là được."

Tô Dao bước đến ven tường, quan sát bức tường, lại nhìn lên trần nhà một lần nữa, khẽ nói với Trần Ngân Hà: "Trên đó có lỗ thông gió, sợ rằng lão điên đó sẽ thả khí độc ra. Mặt tường cũng được làm đặc biệt để duy trì nhiệt độ thấp và cao."

Cô chưa kịp nói hết lời, Sơ Tuyết đột nhiên nói: "Mọi người có cảm thấy nơi này hình như càng ngày càng nóng lên không?"

Thần kinh Tô Dao vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, cô thực sự không cảm giác được nếu như Sơ Tuyết không nói.

Ngay sau đó, những người khác cũng bắt đầu nói, nhiệt độ trong hầm bắt đầu tăng lên.

Tô Dao cởi áo khoác, nghĩ rằng lão điên kia sẽ không bao giờ để họ đi dễ dàng, bản thân không thể đánh bại họ cho nên ông ta phải ẩn trong bóng tối và sử dụng một số thủ thuật.

Thà phả khí nóng còn hơn khí độc, chỉ cần khí nóng không bén lửa là có thể sống được, khí độc thì xong rồi, con người không thể không thở, một khi khí độc xâm nhập vào phổi cũng chỉ mặc cho người đến xâu xé.

Đặc biệt là Trần Ngân Hà, mặc dù sức khỏe của anh tốt hơn nhiều so với trước khi xuất viện, nhưng dù sao trước đó anh đã bị thương nặng như vậy, muốn khôi phục hoàn toàn về trạng thái bình thường cũng không dễ dàng đến thế. Một khi hít phải khí độc, anh sẽ chết mà không cần đợi người đến xâu xé mình.

May mắn lão điên kia phải sử dụng cơ thể của họ để thí nghiệm, ông ta sẽ không độc chết tất cả họ cùng một lúc, như vậy sẽ không có giá trị thí nghiệm.

Không khí càng ngày càng nóng, trên mặt mọi người lộ ra vẻ lo lắng, sợ rằng nhiệt độ lên tới một mức nhất định sẽ thiêu chết người.

Chỉ có Tào Lỗi và Miêu Kim Nguyên là không sợ chết.

Miêu Kim Nguyên một lòng muốn chết, cũng hy vọng rằng những người trong căn phòng này sẽ sớm chết với hắn ta, ước rằng căn phòng này sẽ bị thiêu rụi.

Tào Lỗi là người theo đuổi viện trưởng, anh ta rất vui khi biết mình trở thành sản phẩm thí nghiệm của viện trưởng, cảm thấy dùng mạng của mình để viện trưởng thí nghiệm nhiều thêm một phần là vinh hạnh của anh ta.

Tào Lỗi cởi áo khoác ngoài và áo len: "Trước kia bộ đội 731 đã từng làm loại thí nghiệm này, nhốt người trong phòng có nhiệt độ cực cao cho đến khi cơ thể mất nước hoàn toàn."

Tô Dao liếc nhìn Tào Lỗi: "Anh không nói lời nào không ai nói anh câm đâu."

Tào Lỗi hoàn toàn không ngại cái trừng mắt lạnh lùng của Tô Dao, trực tiếp xoay người đi tìm cái gọi là thành quả thí nghiệm.

Tô Dao lau mồ hôi trên trán, cởi áo khoác, không ngừng dùng tay quạt cho mình.

Sơ Tuyết cởi bỏ áo khoác len cashmere, chỉ mặc một chiếc áo len trắng và váy dài bao mông, hiện ra dáng người rất đẹp, ngực to eo thon chân dài mông cong.

Kỳ Bác Nhiên thấy nóng, đem áo cởi ra hoàn toàn, để trần, dáng người chắc nịch, cùng với tấm ảnh lần trước tự động xuất hiện trong điện thoại Tô Dao không khác là mấy, lại vì đổ mồ hôi, so với ảnh chụp lại càng gợi cảm hơn.

Nếu Ngô Thanh Đào ở chỗ này, phỏng chừng tròng mắt đều dính trên người Kỳ Bác Nhiên.

Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, anh đã cởi chiếc áo khoác cashmere bên ngoài, mặc một chiếc áo sơ mi trắng: "Nếu còn nóng thì cũng cởi áo sơ mi ra đi, anh là đàn ông, không sao đâu."

Trần Ngân Hà liếc nhìn Tô Dao rồi đóng cổ áo sơ mi lại: "Tôi không thể để người khác tùy tiện nhìn thấy. Nếu sau này em ghét bỏ tôi cho rằng tôi đã bị người khác nhìn thấy không còn sạch sẽ thì làm sao bây giờ."

Tô Dao bất đắc dĩ nói: "Tôi thề, tôi sẽ không bao giờ ghét bỏ anh, cho dù anh có già hoa tàn ít bướm đi nữa tôi cũng sẽ không chê anh."

Sắc mặt của Trần Ngân Hà nhìn qua quá kém, chủ yếu là do anh không đổ mồ hôi, trong trạng thái bình thường, anh nên đổ mồ hôi mới đúng.

Tô Dao đã tận mắt chứng kiến ​​những người bị chết cóng trong kho đông lạnh, trong điều kiện quá lạnh người ta sẽ có ảo giác về hơi nóng và cởi bỏ quần áo, vì vậy rất nhiều người bị chết cóng đều khỏa thân.

Ngược lại, người ta sẽ có ảo giác lạnh giả ở trạng thái cực nóng, giống như bị sốt, nhiệt độ càng cao thì càng cảm thấy lạnh, lúc này muốn cho nhiệt độ tản ra, không thể che lại.

Trần Ngân Hà quấn quần áo quá chặt khiến cô lo lắng rằng anh đã bắt đầu có hiện tượng lạnh giả.

Tô Dao vươn tay giúp Trần Ngân Hà cởi áo, nhưng anh lại nắm cổ tay, tinh nghịch nhìn cô: "Tôi hiểu em không thể kiềm chế khi nhìn thấy mỹ nam, nhưng ở đây thực sự không thích hợp."

Tô Dao không có tâm trạng nói đùa với Trần Ngân Hà, cưỡng bách đem áo sơ mi của anh cởi ra: "Tại sao vẫn còn một cái bên trong?"

Trần Ngân Hà nắm chặt quần áo của anh: "Chưa thấy đàn ông mặc đồ giữ ấm à?"

Chà, vẫn là vải lông cừu.

Tô Dao sờ vào bộ quần áo giữ ấm của Trần Ngân Hà, hẳn là đồ công nghệ cao và có khả năng tự sưởi ấm, mặc ở nơi lạnh giá bên ngoài sẽ rất ấm, nhưng ở đây sẽ rất dễ chết.

Tô Dao biết Trần Ngân Hà, để anh cởi trần trước mặt người khác là không có khả năng: "Quần áo giữ ấm trên người anh quá dày, tôi sẽ chắn cho anh, anh cởi quần áo giữ ấm ra đi, mặc áo sơ mi thôi, sẽ thoải mái hơn rất nhiều."

Thái độ của Trần Ngân Hà kiên quyết: "Không được."

Tô Dao quay sang nhìn Kỳ Bác Nhiên đang đứng bên cạnh, nói nhỏ với Trần Ngân Hà: "Anh sẽ không vì dáng người của anh không đẹp bằng người ta nên không dám cởi đó chứ."

"Chiêu khích tướng đối với tôi cũng vô dụng," Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao, nhướng mày, "Tôi coi là em đang thèm muốn cơ thể của tôi."

Anh sửa sang lại quần áo giữ ấm của mình, động tác thong thả ung dung, như thể không phải anh đang chỉnh lại quần áo giữ ấm mà là một bộ tây trang cao cấp, muốn đem chính mình bọc chặt.

Nhìn thấy Trần Ngân Hà thực sự không muốn cởi Tô Dao cũng không còn cách, tiếp tục chịu đựng vậy, đợi Giang Bất Phàm bọn họ đến thì tốt rồi.

Không khí càng ngày càng nóng, Tô Dao mồ hôi nhễ nhại, miệng khô đến sắp bốc hỏa, cửa thông gió trên đầu vẫn thổi hơi nóng, nhiệt độ vách tường cũng tăng lên.

Cô cảm thấy mình giống như một con vịt sắp được quay, phết nước sốt và sẵn sàng bưng ra bàn cho người ta ăn.

Miêu Kim Nguyên nhắm mắt không nhúc nhích, không biết có phải đã ngất đi vì nóng hay không, Phạm Hà có vẻ không được tốt, để ám sát Miêu Kim Nguyên nên đã trốn trong tủ một thời gian dài, vẫn luôn căng dây thần kinh, lại không uống một ngụm nước. Hơn nữa còn khóc quá lâu, nước trong người gần như đã cạn kiệt do khóc.

Phạm Hà hoàn toàn vô lực, chỉ có thể dựa vào tủ bên cạnh, nhắm mắt dưỡng sức. Tự nghĩ khi hai cảnh sát tìm ra cách để giải cứu cô ta, cô ta sẽ có thể chôn cất Tiểu Phong đàng hoàng.

Cô ta luôn tin tưởng Tô Dao một cách khó hiểu, nghĩ rằng cô là một cảnh sát tốt, giàu tình cảm, chính trực và đầy công lý, chỉ cần có thể tuân theo cô, cô ta nhất định sẽ sống sót đến cuối cùng.

Tào Lỗi trông vẫn còn điên dại, lôi cái xác khỏi bàn mổ và nằm xuống một mình, sẵn sàng hiến thân cho người mình ngưỡng mộ để làm thí nghiệm trên người.

Tô Dao không khỏi nghi ngờ Tào Lỗi này không phải là bệnh nhân trốn khỏi bệnh viện tâm thần khác đó chứ.

Cơ thể của Kỳ Bác Nhiên là cường tráng nhất trong số ít người, mặc dù đã đủ nóng nhưng tinh thần anh ta vẫn rất tốt, anh ta đang tìm nước cho mọi người trong phòng thí nghiệm.

Trên khung trang trí có chất lỏng, nhưng là dung dịch formalin ngâm nội tạng người, là chất độc, có tính ăn mòn, dễ cháy, không ai dám uống, uống vào là đi tìm chết.

Sơ Tuyết là người yếu nhất trong số họ, mặt cô ta đỏ bừng và gần như không thể đứng vững, sau khi được Tô Dao giúp đỡ thì cô ta mới miễn cưỡng đứng vững được.

Tô Dao nhìn Sơ Tuyết: "Cô không sao chứ?"

Sơ Tuyết cau mày: "Đầu có chút choáng váng, không ổn lắm."

Tô Dao vỗ vỗ vai Sơ Tuyết: "Cố lên, không sao đâu, nếu như cô không đủ sức nữa thì ngồi xuống, ngồi xuống nghỉ ngơi giống như Phạm Hà đi."

Sơ Tuyết cụp mắt xuống, đột nhiên hỏi Tô Dao: "Cô có biết tại sao tên tôi là Sơ Tuyết không?"

Tô Dao không ngờ Sơ Tuyết lại hỏi cô một câu như vậy: "Không biết, có chuyện gì sao?"

Sơ Tuyết mỉm cười, lộ ra một đôi má lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào, đôi mắt trở nên rất ôn nhu, hai má ửng đỏ, lộ ra một chút thẹn thùng của một cô gái: "Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy là vào trận tuyết đầu mùa đông năm ấy."

Sơ Tuyết ngẩng đầu lên, như nhìn bông tuyết trên bầu trời: "Vào một ngày lạnh giá như vậy, anh ấy chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, là màu hồng nhạt, rất phù hợp với tuyết ngày hôm đó. Da anh ấy rất trắng, tóc và mắt đen nhánh, đứng trong màu tuyết."

"Đó là cảnh đẹp nhất mà tôi từng thấy từ khi sinh ra cho đến khi chết."

Tô Dao cho rằng Sơ Tuyết cảm thấy không còn hy vọng sống, dự định nhớ lại ký ức trước khi chết, cô an ủi nói: "Yên tâm đi, chúng ta sẽ ra ngoài được."

Sơ Tuyết quay đầu nhìn Trần Ngân Hà, lại nhìn Tô Dao: "Cô thích người đàn ông của mình không?"

Tô Dao không nghĩ đây là thời điểm thích hợp để nói về mối quan hệ của mình với người khác, vì vậy cô thuận miệng nói: "Tôi cũng không biết."

Tô Dao gọi Kỳ Bác Nhiên qua: "Nam chính, đừng tìm nữa, ở đây không có nước đâu. Đến giúp cảnh sát chăm sóc người đang yếu đi."

Kỳ Bác Nhiên đi tới, đỡ Sơ Tuyết sang một bên, để cô ta dựa vào nghỉ ngơi bên cạnh tủ trang trí.

Tô Dao đưa tay quạt, toàn bộ khí tức trên mặt đã nóng, ngược lại càng nóng hơn. Cô cảm thấy cổ họng khô khốc, miệng khô đến nỗi dù có đưa cho cô một nắm nước bẩn, cô ấy cũng có thể uống mà không thay đổi sắc mặt, miễn là nó không độc và không chết người là được.

Rất nhanh, cô bắt đầu đổ mồ hôi ít hơn, đồng thời nhiệt độ cơ thể tăng lên và nhịp tim cũng tăng lên, đó là những biểu hiện ban đầu của tình trạng mất nước.

Cô không quan tâm đến bản thân, cô da dày thịt béo, thế nào cũng có thể thoát, chỉ lo lắng cho Trần Ngân Hà, cô khó chịu như vậy, anh sẽ chỉ khó chịu hơn cô mà thôi.

Tô Dao bước đến bên Trần Ngân Hà ngồi xuống, sắc mặt anh trông tệ hơn, không khá hơn lần trước khi anh xuống núi ở thôn Liễu Hà.

Cô dùng tay kéo mạnh bộ quần áo giữ nhiệt bằng lông cừu màu trắng trên người anh: "Tốt hơn hết anh nên cởi ra."

Trần Ngân Hà lắc đầu: "Không sao, chỉ cần đợi người đến cứu là được rồi."

Anh thì thầm với cô: "Đừng lo lắng, lão điên đó sẽ không giết chúng ta như thế này."

Tô Dao không dám lạc quan: "Anh đã nói ông ta là kẻ điên, có chuyện gì mà kẻ điên không làm được."

"Ông ta là viện trưởng và là một bác sĩ trong khoa thần kinh, việc cắt sọ người để nghiên cứu phù hợp với đặc điểm chuyên môn của ông ta hơn là làm thí nghiệm bốc hơi người." Trần Ngân Hà ngẩng đầu lên nhìn quanh đầu căn hầm, "Chắc chắn có rất nhiều camera được giấu ở đây, ông ta đang quan sát chúng ta, bác sĩ tâm thần sẽ cảm thấy hứng thú đến sức khỏe tinh thần, ý chí, cơ thể, thần kinh."

Trần Ngân Hà thu lại ánh mắt, nắm chặt bộ quần áo giữ ấm bằng lông cừu: "Chờ đi, không bao lâu nữa ông ta sẽ sớm đóng cái nóng này lại thôi."

Tô Dao nhìn về phía cửa sắt to dày, Trần Ngân Hà tuy rằng nói có lý, nhưng chỉ cần nhiệt độ không ngừng thổi vào trong phòng, có thể sẽ phát sinh nguy hiểm, vạn nhất lão điên kia đột nhiên tâm huyết dâng trào, hắn chỉ muốn xem cơ thể người khô queo trông như thế nào thì sao?

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao, giúp cô kéo mớ tóc đang xõa ở một bên mặt ra sau tai, dùng đầu ngón tay xoa xoa lỗ tai của cô: "Tôi sẽ không đặt em trong tình huống hoàn toàn nguy hiểm, cũng chưa bao giờ bị kẻ khác dắt mũi."

Tô Dao cau mày: "Nhưng chúng ta thực sự bị mắc kẹt ở cái nơi chết tiệt này không thể thoát ra, cũng sẽ sớm bị biến thành vịt quay."

Trần Ngân Hà thấp giọng nói: "Muốn duy trì hoạt động ở đây, không có điện thì không được, khi đến đây tôi đã thấy hệ thống điện ở đây, không phải dây điện mà là dùng máy phát điện."

"Máy phát điện đã bị tôi phá hư rồi."

Tô Dao nhìn phòng thí nghiệm sáng rực và cửa thông gió nóng: "Vậy tại sao vẫn có điện ở đây?"

Trần Ngân Hà yếu ớt giơ tay lên: "Em quên sức lực của tôi rồi sao, tôi thậm chí không thể vặn được nắp chai."

Tô Dao: "Được rồi, không sao đâu."

Trần Ngân Hà cười cười, không ngừng đùa giỡn: "Tôi đã ném đồ vào máy phát điện rồi, chất dẫn rất nhanh sẽ bị tắc nghẽn và ngắt điện."

Mặc dù anh nói vậy nhưng Tô Dao vẫn lo lắng.

Cô nhìn đôi môi gần như nứt nẻ của Trần Ngân Hà, khả năng miễn dịch của cơ thể anh đã bị phá hủy hoàn toàn, nhất định sẽ ảnh hưởng đến khả năng điều chỉnh nhiệt độ của cơ thể.

Điều gì sẽ xảy ra nếu anh không thể sống sót sau khi mất điện.

Tô Dao gắt gao nhìn vào mắt Trần Ngân Hà với giọng điệu nghiêm túc: "Bây giờ tôi ra lệnh cho anh với tư cách là đội trưởng, cởi đồ giữ ấm ra, thay áo sơ mi vào!"

Cô không phải là đội trưởng đối với cấp dưới hà khắc, hầu hết thời gian đều rất hòa đồng với mọi người, chỉ la mắng khi ai đó mắc lỗi.

Chính vì điều này mà cô trông đặc biệt đáng sợ khi tức giận, nếu như là Ngô Thanh Đào hay Giang Bất Phàm đã sớm bị dọa làm theo, dù có bắt cởi sạch đi chăng nữa thì họ cũng không dám chần chừ.

Đây là lần đầu tiên Trần Ngân Hà nhìn thấy Tô Dao tức giận trước mặt mình, nhớ lại trước kia nói vài câu cợt nhả là được qua, ngay khi bắt gặp ánh mắt của cô là biết không có khả năng, cô thật sự rất tức giận.

Trần Ngân Hà thầm thở dài trong lòng, rũ mi xuống không nhìn cô: "Không cởi."

Anh biết cô làm vậy là vì tốt cho anh, cô cảm thấy đau lòng cho sức khỏe của anh, chính vì như thế nên anh mới không thể.

Tô Dao từ bên cạnh Trần Ngân Hà đứng dậy không nhìn anh: "Anh không cởi cũng được, đừng mong tôi sẽ nhặt xác cho anh nếu anh chết ở đây."

Cô tiến lên vài bước, đột nhiên dừng lại, xoay người, nhìn xuống từ trên cao đánh giá anh.

Cô gập người lại, ngồi xổm trước mặt anh, vươn tay muốn vén quần áo của anh lên, nhưng anh đã chặn cô lại, bởi vì cảm thấy không khỏe nên trở tay không kịp, vì vậy không ngăn được cô.

Tô Dao vén vạt áo của Trần Ngâm Hà lên, nhìn thấy làn da của anh, đôi mắt cô mở to, chợt hít một hơi.

Chỉ thấy bụng anh chi chít những vết sẹo dày đặc, từ dưới ngực xuống đến thắt lưng và bụng, rồi bị cạp quần chắn tầm nhìn không thấy được nữa.

Những vết sẹo đó xấu xí như những con rết được vẽ trên cơ thể anh. So với làn da mỏng manh ở ngực và xương quai xanh hoàn toàn đối lập, những vết sẹo nguyên bản ghê người này trông đặc biệt dữ tợn.

Cô không thể tưởng tượng được những gì anh đã trải qua, cô cố gắng kìm chế cơn tức giận, nhưng bàn tay hơi run run vẫn phản bội cô.

Cô vén quần áo của anh lên, lại muốn nhìn lưng anh, nhưng anh lại giữ chặt cổ tay cô: "Đừng nhìn."

Giọng điệu của anh gần như đè nén: "Tôi đã nói em đừng nhìn."

Tô Dao như là tự ngược, cô vùng ra khỏi tay Trần Ngân Hà, vén áo trên lưng anh lên, giọng nói trở nên lạnh lùng vài phần: "Ai làm?"

Hầu như không có phần da nào trên lưng anh còn nguyên vẹn, vết sẹo mỗi lúc một sâu, cạn, ngang dọc đan xen, có nhiều hiểu biết, cũng đã nhìn từng thấy cảnh hành hạ dã man, nhưng cô chưa bao giờ gặp một người như anh.

Đôi mắt Tô Dao lóe lên lửa giận không kiềm chế được, giống như một đóa hoa do cô chăm sóc, một con mèo cô nuôi, chính cô còn chưa động vào, nhưng lại bị người bên ngoài phá hủy thành như vậy.

Cô đột nhiên cảm thấy khó thở, một nỗi đau lòng tràn ra từ trái tim cô.

Trước đây, Ngô Thanh Đào, Giang Bất Phàm bọn họ cũng sẽ đụng độ với nghi phạm khi xử lý các vụ án, có lần Giang Bất Phàm bị một nhóm người bao vây đánh đập, đầu bị đánh đến vỡ ra. Cô hết sức bênh vực người mình, lập tức cầm thanh gỗ to chặn đầu nhóm người trong hẻm không có camera rồi hung hăng đánh.

Cảm giác lúc đó không giống như bây giờ. Đối với trải nghiệm bi thảm của Giang Bất Phàm, sau khi báo thù cho cậu ta xong cô cũng không cảm thấy đau lòng như vậy, cô còn chế giễu cậu ta suốt cả ngày.

Đối mặt với Trần Ngân Hà, cô không thể đùa được chút nào, chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch và đau đớn.

Trần Ngân Hà nhìn Tô Dao, anh không muốn cô lo lắng hay buồn, anh nghĩ sẽ tìm cách để loại bỏ những vết sẹo này khi khả năng miễn dịch của cơ thể được phục hồi hoàn toàn, không ngờ lại bị mắc kẹt ở đây và bị cô cởi quần áo trước.

Anh khẽ thở dài: "Tôi biết ngay mà, chắc chắn là em chê tôi xấu xí."

Sau đó quay đầu nhìn Kỳ Bác Nhiên đang ở cách đó không xa, hừ lạnh một tiếng không phục: "Không có làn da đẹp như hắn."

Tô Dao: "Đã là lúc nào rồi còn so sánh?"

Thấy vẻ mặt cô ảm đạm, anh đặt tay lên tay cô, vỗ nhẹ vài cái vào mu bàn tay cô rồi nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu, qua hết rồi, đã sớm không còn đau nữa."

Anh cong môi dưới, lộ ra vẻ khinh thường: "Vết thương nhỏ như vậy thật sự không đủ để lão tử ghi tạc trong lòng, nó xứng sao?"

Tô Dao rút mạnh tay về, lặp lại một lần: "Tôi hỏi anh ai làm, anh không nghe thấy sao?!"

Trần Ngân Hà giơ tay muốn kéo tay Tô Dao, nhưng cô lại tránh anh: "Lão*..."

*Ở đây anh Hà định gọi chị là vợ (lǎo pó: 老婆), mình để nguyên văn vì ở dưới anh chỉ đổi chữ phía sau thành họ của chị.

Chữ "vợ" anh không dám nói ra lời, sợ sẽ càng làm cho cô tức giận, lớn như vậy anh cũng chưa từng cẩn thận như thế, suy nghĩ hồi lâu cũng không biết nên dỗ cô như thế nào.

Anh đông cứng đem chữ vợ nuốt về: "Lão Tô."

Tô Dao: "Đừng gọi tôi, tôi không già như vậy."

Sơ Tuyết đi tới, nghi hoặc nhìn Tô Dao và Trần Ngân Hà: "Sao hai người cãi nhau rồi?"

Nói rồi kéo tay Tô Dao, ân cần thuyết phục cô: "Vợ chồng trẻ cãi nhau là chuyện bình thường, chỉ cần nói chuyện khai thông nhiều với nhau là tốt rồi."

Tô Dao liếc nhìn Trần Ngân Hà rồi tức giận nói: "Anh ấy phải nguyện ý khai thông mới được." Từ khi họ quen nhau đến bây giờ, có rất nhiều chuyện anh luôn muốn giấu cô.

Ví như cô đã hỏi anh nhiều lần chuyện gì đã xảy ra với nữ rắn rết khi anh nằm vùng, rốt cuộc mối quan hệ giữa họ là gì, anh không nói cụ thể, những lời nói ra đều là để ứng phó người ta.

Cô không hiểu, nếu bọn họ không có quan hệ gì tại sao anh không chịu nói bất cứ điều gì với cô.

Còn trước mắt, vết sẹo ghê người trên người anh như thế nào mà có, anh không những không nói, thậm chí còn không để cho cô nhìn.

Ngay cả khi họ gặp nhau khi còn nhỏ, có mối quan hệ sâu sắc, vậy thì đã sao, cô cũng không thể nhìn rõ qua một màn sương mù.

Luôn luôn tồn tại vấn đề này giữa họ, lúc trước cứ pha trò liền sẽ trôi qua. Nhưng ai cũng biết một khi những khúc mắc, mâu thuẫn tích tụ lâu ngày thì sớm muộn gì cũng bùng phát.

Sơ Tuyết đứng giữa Tô Dao và Trần Ngân Hà, như một người hòa giải, nói với Tô Dao với sự thấu hiểu: "Có chuyện gì cố gắng nói, cố gắng khai thông."

Sau đó, cô ta quay lại nhìn Trần Ngân Hà và đi về phía anh.

Người phụ nữ nhẹ nhàng thanh tú khi bước đi mang theo một luồng gió thơm, ngay khi bị khí nóng làm cho tan chảy, cô ta vẫn mang theo ba phần quyến rũ trước khi mở miệng.

Trần Ngân Hà lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt, cười khinh miệt một tiếng: "Giả bộ như vậy sẽ rất nhàm chán."