Rơi Xuống Vực Sâu

Chương 2: Người đàn ông lạ



Sáng hôm sau Minh Sanh tỉnh lại từ căn phòng của mình.

Buổi sáng không có tiết học, cô dứt khoát ngủ nướng thêm một lát.

Chờ cô rời giường xuống dưới tầng, trong nhà bếp, dì Lưu đang dọn dẹp bàn ăn, thấy cô tỉnh rồi, dì ân cần nói: “Cậu Thẩm dùng bữa sáng xong đã đi ra ngoài rồi. Cô Minh, cô muốn ăn chút gì đó không, bây giờ tôi làm cho.”

Dì Lưu đã ở chỗ này làm được hơn mười mấy năm rồi, lúc dì Lưu đến làm bảo mẫu, Thẩm Triều Uyên vẫn là một đứa trẻ mười mấy tuổi.

Lúc mới chuyển qua, nơi này quả thật có chút hoang vắng, vì căn nhà to thế này mà chỉ có một người ở.

Ban đầu, dì còn tưởng rằng vì xảy ra mâu thuẫn với người trong nhà nên cậu chủ trẻ tuổi nhất thời hành động theo cảm tính, dọn ra ở một mình, về việc này, dì chắc chắn là không được bao lâu.

Chỉ là không ngờ, làm ở chỗ này thấm thoát cũng đã hơn mười mấy năm.

Mười mấy năm qua, trừ cái cậu tên Triệu Tiết khéo ăn khéo nói kia ra thì cũng không thấy Thẩm Triều Uyên dẫn bạn bè nào khác về nhà, huống hồ là con gái thì đừng nhắc tới.

Mà Minh Sanh trước mắt chính là ngoại lệ duy nhất của mười mấy năm qua.

Tuy dì Lưu chỉ là bảo mẫu, nhưng suy cho cùng cũng chăm sóc Thẩm Triều Uyên lâu như vậy, ít nhiều cũng có chút cảm tình.

Bởi vậy, đối với sự tồn tại của Minh Sanh, dì Lưu rất vui mừng, giống như đứa con trong nhà cuối cùng cũng có một người bạn thân thiết ở bên cạnh.

Minh Sanh đứng ở trước cầu thang tầng 3, ngước mắt liếc nhìn cửa phòng ngủ Thẩm Triều Uyên đang đóng chặt, không biết nghĩ tới cái gì, mắt cô hơi đảo sang một chút.

Dì Lưu dọn xong bàn ăn, đi từ nhà bếp đi thì phát hiện Minh Sanh vẫn chưa xuống, không nhịn được hỏi thêm lần nữa: “Cô Minh, cô có muốn ăn cái gì không?”

Minh Sanh lấy lại tinh thần, vội trả lời: “Không cần đâu ạ, con phải về trường học một chuyến nên không ăn, dì cứ mặc kệ con.”

“Đâu được chứ, không thể không ăn bữa sáng. Con gái của tôi nói, không ăn bữa sáng rất dễ sinh bệnh, mấy cô gái trẻ như bọn cô nhất định phải chú ý đấy!” Dì Lưu lấy bánh sandwich đã chuẩn bị trong nhà bếp từ sáng sớm đưa cho Minh Sanh.

“Nghe lời tôi đi, mang bánh sandwich và sữa bò đi, trên đường ít nhiều cũng ăn lót dạ một chút, không ăn sáng là không được đâu đấy!”

Minh Sanh nhìn bữa sáng trên tay, nghe Lưu dì dặn dò, cười cười: “Cảm ơn dì ạ.”

“Cảm ơn cái gì, đây vốn là công việc của tôi mà.” Dì Lưu nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, càng nhìn càng thấy thích.

Cô gái nhỏ này đúng là càng lớn càng xinh đẹp.

“Nhất định phải nếm thử sandwich nhé! Con gái tôi thích nhất là bữa sáng do tôi làm, con bé cũng trạc tuổi cô thôi. Tôi nghĩ khẩu vị của mấy đứa cô giống nhau nên đã làm một phần như thế.”

“Làm con gái của dì nhất định là rất hạnh phúc.” Minh Sanh nhìn chăm chú bánh sandwich trong tay, ngơ ngẩn nói.

Dì Lưu bị cô khen đến có chút ngượng ngùng, vội vàng xua tay: “Có đâu cô, con bé nhà tôi ngày nào cũng ghét bỏ, bảo tôi lắm lời.”

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng Minh Sanh có thể nhìn ra được tình cảm của dì Lưu và con gái mình rất tốt.

Dì Lưu thấy cô đã cầm bánh sandwich nên thuận tay đưa sữa bò mình cầm cho cô, dặn dò: “Sau này cũng không thể quên ăn bữa sáng, đừng ỷ vào một mình ở bên ngoài, cho rằng người trong nhà không quan tâm thì mặc kệ bản thân như vậy, nếu bố mẹ biết cô không ăn bữa sáng thì chắc chắn sẽ lắm lời hơn cả tôi đó.”

“Có lẽ vậy.” Minh Sanh có chút thất thần, cô vội tìm lý do rồi chào tạm biệt dì Lưu.

Minh Sanh ngồi ở ghế sau xe taxi, lấy bánh sandwich dì Lưu cho chuẩn bị cắn một cái.

Dì Lưu đặc biệt bỏ thêm hai phần trứng gà vào bên trong.

Cô đã tới đây rất nhiều lần, cũng ăn không ít bữa cơm.

Mọi khi đều dựa theo khẩu vị của Thẩm Triều Uyên.

Phần sandwich này xem như là ngoại lệ, bởi vì Thẩm Triều Uyên không ăn trứng gà.

Minh Sanh ăn một lát, bỗng nhiên ánh mắt có thẫn thờ.

Đến cuối cùng thì Minh Sanh chỉ cắn vài miếng sandwich.

Có thể là cô cũng không đói lắm.

Lúc Minh Sanh trở lại ký túc xá, có vẻ như ba người bạn cùng phòng vừa mới thức dậy, đang ăn sáng.

Thấy cô về, cô nàng ngủ ở đối diện – Tần Nghiên Nghiên quơ quơ trứng gà trong tay, hỏi: “Sanh Sanh, cậu về rồi à? Ăn sáng không? Tớ lỡ mua hai quả trứng luộc nước trà, cậu có muốn ăn không?”

Hà Nhuế Giai bước ra từ toilet, trực tiếp gõ lên đầu Tần Nghiên Nghiên một cái.

“A!” Tần Nghiên Nghiên ôm đầu, lớn tiếng kêu gào: “Hà Nhuế Giai! Cậu làm gì mà gõ đầu tớ! Tớ bị cậu gõ đến ngốc rồi đấy!”

“Cậu ngốc sẵn rồi, đừng tìm lý do cho mình nữa.” Hà Nhuế Giai lấy hai quả trứng luộc nước trà trong tay cô nàng, để lên trên bàn của mình: “Cậu quên Sanh Sanh không ăn trứng gà rồi à?”

Tần Nghiên Nghiên nghe xong, vỗ nhẹ vào đầu một cái: “Tớ quên mất, đều do tối hôm qua thức đêm quá muộn, nên buổi sáng đầu bị chập rồi. Sanh Sanh, vậy cậu ăn phần của Giai Giai đi, cậu ấy đã mua bánh bao hấp mà cậu thích nhất đó.”

“Hứ! Tớ nói này Tần Nghiên Nghiên, tình cảm chị em chúng ta chỉ thế thôi sao, cậu làm thế mà được à? Phòng chúng ta sao có thể chứa người như cậu chứ?”

“Cậu còn nói tớ à? Chuyện cậu không ăn bánh bao hấp ai mà không biết chứ, vốn dĩ cậu chính là mua cho Sanh Sanh, cậu giả vờ cái gì?” Tần Nghiên Nghiên thừa cơ hội trộm hai quả trứng luộc nước trà về, nhân tiện còn lè lưỡi trêu Hà Nhuế Giai “Lêu lêu…”

Hà Nhuế Giai: “…”

Xem hai cô bạn thân đấu võ mồm, tâm trạng nặng nề mấy ngày nay của Minh Sanh đã tốt hơn không ít.

Cô nhướng mày nói: “Nhuế Giai, tớ đã ăn sáng rồi, cảm ơn cậu nhé.”

Hà Nhuế Giai đối với Minh Sanh không giống với Tần Nghiên Nghiên, lúc này, giọng cô ấy trở nên nhẹ nhàng hơn, muốn dịu dàng bao nhiêu thì có bấy nhiêu: “Mọi người đều là bạn bè cả, cảm ơn cái gì chứ.”

“Có điều không phải lãng phí bữa sáng này rồi sao?”

“Không sao, có Nghiên Nghiên ở đây mà, lo gì chứ, cứ để Nghiên Nghiên giải quyết!” Hà Nhuế Giai nói, còn vỗ vỗ Tần Nghiên Nghiên bên cạnh vừa mới giải quyết xong hai quả trứng luộc nước trà.

Tần Nghiên Nghiên đã ăn một cái bánh bao hấp, hai quả trứng luộc nước trà cùng với ba miếng bánh sốt: “…”

Minh Sanh nghĩ lại không thấy khó xử nữa, nhìn xung quanh căn phòng, phát hiện thiếu mất một người: “Đúng rồi, Diệp Tử đâu?”

“Tối qua Diệp Tử không về, hình như là ở cùng bạn trai, vừa rồi bọn mình có gọi điện thoại, nói một lát nữa sẽ về, sau đó mời chúng ta ăn cơm.”

Diệp Tử là một người bạn cùng phòng khác, tên đầy đủ là Khiếu Diệp Tử, đã yêu đương với bạn trai được một khoảng thời gian rồi, bây giờ đang là giai đoạn mặn nồng.

Mới chỉ được vài tháng thôi nhưng đã sắp đính hôn rồi.

Còn nói sau khi tốt nghiệp sẽ lập tức kết hôn, thực sự là đã dọa chó độc thân Hà Nhuế Giai và Tần Nghiên Nghiên rồi đây mà.

“Mời ăn cơm?” Minh Sanh không hiểu lắm.

“Cậu quên rồi à? Diệp Tử muốn đính hôn ngay lập tức, lúc trước, bọn mình tình cờ gặp hai người bọn họ khi bạn trai cậu ấy tốt nghiệp đó. Lẽ ra lúc đó là hai người họ muốn mời cả phòng mình ăn cơm, kết quả lại quá bận, không có thời gian cho nên hoãn tới bây giờ, vì vậy hôm nay tính mời bù.”

Hà Nhuế Giai nói xong, thấy sắc mặt cô có chút không đúng, vội hỏi: “Buổi trưa cậu có chuyện khác sao?”

Minh Sanh lắc đầu: “Không phải, buổi trưa tớ rảnh, Diệp Tử hẹn chúng ta ở đâu?”

Hà Nhuế Giai gãi đầu: “Hình như là ở nhà hàng Kim Huy.”

——

Lúc Minh Sanh tới nhà hàng Kim Huy cùng hai cô bạn thì đã sắp 12 giờ rồi, vốn dĩ Diệp Tử nói sẽ trở về đón các cô, kết quả không biết có phải đêm qua náo loạn với bạn trai cả đêm hay không mà sáng nay không rời giường nổi.

Cuối cùng chỉ đành gửi tin nhắn bảo các cô trực tiếp qua đây luôn.

Trên đường đi, Tần Nghiên Nghiên ngồi ở giữa Minh Sanh và Hà Nhuế Giai, miệng không ngừng bóc phốt: “Diệp Tử thối tha! Thấy sắc là mất hết liêm sỉ! Từ khi có đàn anh Hứa thì không ăn cơm cùng bọn mình nữa.”

Hà Nhuế Giai liếc cô nàng một cái: “Không phải cậu cũng thấy ăn rồi mất hết liêm sỉ sao? Lần trước đàn em tỏ tình với cậu, vì hộp chocolate nhập khẩu của em ấy nên mới đồng ý lời tỏ tình, kết quả thì sao? Ở bên nhau hai tháng, đến cả tên của em ấy cậu cũng không nhớ.”

Tần Nghiên Nghiên cãi lại: “Là em ấy nói dị ứng chocolate nên tớ mới có lòng tốt giúp em ấy giải quyết thôi.”

“Haha.”

Tần Nghiên Nghiên không phục: “Vậy sao cậu không nói Sanh Sanh, cũng lâu rồi cậu ấy không ăn cơm với chúng ta.”

Hà Nhuế Giai ôm lấy đôi vai yếu ớt của Minh Sanh: “Không phải Sanh Sanh nhà chúng ta đang yêu đương sao, Thẩm Triều Uyên chính là một người đàn ông hiếm có. Bên ngoài có rất nhiều oanh oanh yến yến mơ ước được làm bạn gái Thẩm Triều Uyên, đương nhiên là phải bảo vệ Sanh Sanh rồi!”

Tuy nói như thế nhưng thật ra Hà Nhuế Giai không thế nào thích cái tên Thẩm Triều Uyên đó, kiểu người như anh ta không thể nào kiểm soát được.

Nhưng ai bảo Sanh Sanh rất thích anh ta chứ..

Đến bây giờ, Hà Nhuế Giai vẫn còn nhớ như in chuyện một năm trước. Chuyến máy bay Thẩm Triều Uyên đi công tác trở về xảy ra sự cố.

Người trên máy bay đều chưa rõ sống chết, tin tức báo đài đưa tin rùm beng.

Khi đó Sanh Sanh đang ở thư viện tra tư liệu, người bên cạnh thấp giọng bàn tán chuyện này, vừa khéo cô nghe thấy được.

Kết quả, đêm đó trở về ký túc xá liền sốt cao, còn gặp ác mộng.

Miệng vẫn luôn kêu “A Uyên”, “A Uyên”…

Mãi đến ngày hôm sau, trên mạng công bố danh sách những nạn nhân xấu số, trong đó không có tên Thẩm Triều Uyên, cơn sốt của Sanh Sanh mới dần đỡ hơn.

Trong hai ngày đó, lúc tỉnh táo, Minh Sanh không hề nhắc đến chuyện của Thẩm Triều Uyên, nhưng bọn cô đâu có ngốc.

Nếu không phải yêu anh ta rất nhiều thì làm sao mà cô như vậy được chứ?

Nhưng trong giới hào môn, trước nay, tình yêu đều không phải là thứ cần thiết.

Ở trong mắt bọn họ, nếu còn thú vị thì tiếp tục hết thú vị, chán ngán rồi thì có thể tùy tiện vứt bỏ.

Từ khi Sanh Sanh ở bên anh ta, hết lần này đến lần khác, Hà Nhuế Giai đều lo lắng cho cô bạn này của mình sẽ bị đối phương làm tổn thương.

Cho nên, bạn cùng phòng kiêm luôn bạn thân của Sanh Sanh – Hà Nhuế Giai chỉ có thể bênh vực, bảo vệ cô nhiều hơn một chút.

——

Hôm nay, Triệu Tiết hẹn anh em tốt Thẩm Triều Uyên ăn cơm, chủ yếu là vì chuyện làm ăn.

Gần đây, công ty của chú hai nhà anh ta lấn sang lĩnh vực mới, trùng hợp là Thẩm thị đã làm lĩnh vực này nhiều năm rồi.

Cho nên, hôm nay anh ta muốn thay chú hai nhà mình bàn chuyện làm ăn cùng với Thẩm Thị.

Có điều, dựa theo hiểu biết của Triệu Tiết đối với Thẩm Triều Uyên thì chỉ sợ là tư chất công ty của chú hai không đạt tiêu chuẩn.

Nhưng mọi người đều là thân quen, ngẩng đầu thấy cúi đầu thấy, chắc là anh cũng không nỡ từ chối, cuối cùng chỉ có thể hẹn bạn thân qua đây nhờ thử.

Địa điểm là ở phòng VIP tầng hai nhà hàng Kim Huy, vì Thẩm Triều Uyên thường tới nhà hàng này, anh khá thích các món nổi bật ở đây, cho nên Triệu Tiết lập tức hẹn ở nơi này.

Chỉ là anh ta không ngờ lúc vừa bước ra từ nhà vệ sinh thì gặp chị dâu.

Vốn anh ta nghĩ đi tới chào hỏi một tiếng nhưng Triệu Tiết anh ta không quen mấy người đứng bên cạnh chị dâu, tùy tiện đi qua đó, chắc chắn sẽ làm phiền bọn họ.

Triệu Tiết giấu tâm tư này, sau khi trở về phòng, thừa dịp chú hai anh ta ra ngoài nghe điện thoại thì lập tức nhích đến trước mặt Thẩm Triều Uyên, nói ra chuyện khi nãy.

“Anh, vừa rồi em nhìn thấy chị dâu ở bên ngoài, em nói này, sao anh không dẫn chị dâu tới?” Triệu Tiết cảm thấy có thể là Thẩm Triều Uyên không muốn dẫn Minh Sanh theo, cho nên đối phương tức giận, liền đến đây ăn cơm cùng những người khác.

Sắc mặt Thẩm Triều Uyên cứng lại, ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt lạnh lùng: “Cậu nói là Minh Sanh?”

Triệu Tiết gật đầu: “Đúng vậy, nhưng chị dâu không đi một mình, còn có mấy cô gái khác, phỏng chừng là bạn cùng phòng ký túc xá gì đó.”

Triệu Tiết nói xong, thấy anh không có phản ứng gì, phút chốc hiểu được: “Hay là chị dâu không biết anh ăn cơm ở đây?”

Thẩm Triều Uyên phớt lờ, nhưng từ vẻ mặt của anh, Triệu Tiết đại khái đã đoán được câu trả lời.

Chuyện này chỉ là trùng hợp mà thôi.

Triệu Tiết hiểu rõ gật đầu, sau đó tự nhủ: “Em còn tưởng hai người cãi nhau rồi chứ, nếu không thì sao bên cạnh chị dâu có nhiều đàn ông như vậy.”

“Không cãi nhau là tốt, không cãi nhau là tốt.”

“Cậu nói cái gì?”

Gương mặt lạnh lẽo của Thẩm Triều Uyên thình lình nhìn sang, dọa Triệu Tiết giật mình một cái.

“Em nói anh và chị dâu không cãi nhau là tốt, là… em nói sai cái gì sao?”

Triệu Tiết lớn như vậy, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ vẻ mặt của anh em tốt này nhìn mình như vậy.

Quá dọa người rồi.

Thẩm Triều Uyên nắm chặt ly nước trong tay, người khác không thấy được: “Trước câu đó.”

Trước câu đó?

Trước câu đó nói gì?

Aaaaa.

Nhớ lại…

Anh ta nói bên cạnh chị dâu có nhiều người đàn ông lạ.

———

Lời của tác giả:

Sân khấu nhỏ:

Mặt Thẩm Triều Uyên lạnh lùng: À, đàn ông lạ thôi mà…

Một giây sau, choang! Vỡ cốc rồi!